Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1825

Ngay khi đưa ra phán đoán, tôi cũng đã ý thức được có thể mình đã bị lộ rồi.

Ông lão sau khi nhìn tôi dò xét thì gật đầu mỉm cười: “Xem ra cậu chính là người có năng lực mà Thanh Diệp đã tìm thấy.”

Lần này tôi bại lộ hoàn toàn rồi ư?

Mặc dù Ngô Linh đã nói với tôi về tình huống này, nhưng trong tưởng tượng của tôi, người trong giới quái dị chỉ lờ mờ biết1được một chút về sự tồn tại của tôi mà thôi.

Nụ cười của ông lão rất hiền hòa, trong nụ cười nhạt ấy là loại ánh mắt mà thế hệ trước nhìn thế hệ sau.

“Đừng căng thẳng, tôi không hề muốn làm gì cả. Bây giờ chúng ta kể ra cũng như người trên cùng một chiếc thuyền, tàn sát lẫn nhau chỉ khiến cho cô bé thầy trừ ma kia thêm vui sướng. À, mà bây giờ cũng không8hẳn là nó đang vui, có lẽ đã chẳng còn tình cảm của con người nữa rồi.” Ông lão than.

“Là cô bé đó làm ư?” Tôi ngờ vực hỏi lại.

“Cậu có đối tượng nghi ngờ khác à?” Ông lão hỏi lại.

Tôi trở nên băn khoăn.

Những người tôi gặp ở đây là những người tham dự cuộc họp mặt đó, như thế xem ra thì đầu sỏ chính là cô bé ấy, đây là một đáp án chính xác rất dễ2suy ra. Nhưng quá trình mà tôi đã trải qua lại nói cho tôi biết, đây đúng ra là do linh hồn đồ chơi làm. Có lẽ linh hồn đồ chơi đã lợi dụng linh hồn và năng lực của bé gái đó, vì thế đầu sỏ không phải là bé gái, mà là linh hồn đồ chơi.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, ông lão chẳng hề quấy rầy, mà chỉ lặng yên chờ đợi.

Tôi ngẫm nghĩ, vẫn quyết định4nói về linh hồn đồ chơi - kẻ thù và cũng là mục tiêu mà bản thân tôi và Thanh Diệp đã nhận định từ trước đến nay. Còn năng lực của Tí Còi, tình trạng của Ngô Linh, đương nhiên tôi quyết định giữ bí mật. Cả năng lực liên quan đến cảnh mộng của mình, tôi cũng không nói, chỉ nói người của Thanh Diệp đã điều tra ra manh mối ở phương diện này, mà tôi và Thanh Diệp đều từng tiếp xúc với gấu bông và Lữ Xảo Lam, nên mới phát hiện ra sự tồn tại của linh hồn đồ chơi.

“Nếu vậy, kể ra cũng đã có thể giải thích thông suốt. So với suy đoán của tôi thì giả thuyết này hợp lý hơn”. Ông lão tỏ vẻ tán đồng.

“Cho nên bây giờ chúng ta phải tìm được món đồ chơi đó.” Tôi nói.

Ông lão lắc đầu: “Không tìm ra đâu.”

Tôi sửng sốt: “Nó sẽ trốn sao? Nhưng mà, chắc là đang ở đây chứ…”

“Nơi đây đã bị năng lực của cô bé đó khống chế.” Ông lão đan hai bàn tay vào nhau: “Hiện tại chúng ta đang ở trong không gian ý thức của cô bé đó. Sau khi nó chết, năng lực đã nâng lên một cấp, có thể bắt cả thân thể chúng ta vào đây. À, cậu thì hơi khác. Năng lực của cậu ở phương diện này hẳn là mạnh hơn chúng tôi, cho nên chỉ có mỗi linh hồn vào đây. Trong cuộc họp mặt lần trước, cậu cũng có thể nhìn thấy linh hồn của chúng tôi đúng không? Không phải tạo hình trùm kín áo choàng, mà là nhìn thấy bộ dạng thực sự của chúng tôi.”

Tôi không thể chối cãi, không thể nói dối trong chuyện này được. Tôi có thể bay lên, đủ để chứng minh trạng thái tồn tại của mình trong lúc này đã có vấn đề. Cộng với khi nãy tay của tôi đã chạm vào người ông ta, ông ta đã phát hiện ra năng lực của tôi thì cũng sẽ phát hiện ra lúc này tôi đang trong trạng thái linh hồn.

“Mấy bạn trẻ ấy đã tìm ra một hạt giống tốt đấy.” Ông lão khen ngợi, khen cả tôi lẫn Thanh Diệp một lần. Ông ta lập tức quay lại vấn đề chính: “Bây giờ, chúng ta đang ở trong không gian ý thức của cô bé. Linh hồn đồ chơi thì đang ở trong không gian khác. Chúng ta không thể tìm được bản thể của linh hồn đồ chơi ở chỗ này.”

Tôi giật mình, bất chợt nhớ ra Tí Còi đã biến mất.

Chỉ sợ không phải Tí Còi biến mất, mà là tôi đã biến mất. Tí Còi đã thuận lợi vào không gian có linh hồn đồ chơi, còn tôi lại bị kẹt trong không gian ý thức của cô bé kia.

Tôi không khỏi cảm thấy sốt ruột. Nhưng trước mặt ông lão, tôi vẫn cố giấu đi cảm xúc của mình.

“Vậy làm sao để thoát khỏi chỗ này?” Tôi hỏi ngay.

Ông lão lắc đầu: “Tôi chỉ biết rằng muốn sống sót ở nơi này thì nhất định phải bình tĩnh. Nóng vội, sợ hãi, sẽ dẫn đến mất mạng. Nhưng người kia cũng vì thế mà chết đấy.” Ông lão lại bắt đầu thở dài.

Tôi lại nảy sinh ngờ vực: “Chỉ vậy thôi ư? Họ đã chết vì lý do này sao?”

Đây không phải là giống với tình huống người bình thường khi đối mặt với hồn ma sao? Chỉ cần nảy sinh lòng sợ hãi, liền khiến hồn ma có được năng lực giết chết mình. Nhưng ba người vừa chết đều là người có năng lực, còn cực kỳ có khả năng là đã dày dặn kinh nghiệm chiến đấu. Bằng không hiệp hội thầy trừ ma lý nào lại mời họ như thế. Trong những người cũng được mời, có Ngô Linh, ông lão trước mặt, mà ba người kia chắc sẽ không kém hơn họ quá nhiều chứ?

Ông lão dường như đã nhìn ra nghi ngờ của tôi, liền giải thích: “Trong lòng mỗi con người đều có một phần yếu đuối nhất, đều có một phần tăm tối. Người thường dù mạnh mẽ, nhưng nếu bị đánh vào điểm yếu thì cũng sẽ lãnh đòn chí mạng. Theo tôi biết, nhược điểm tâm lý của An Linh chính là tuổi thơ của cô ấy.”

Ông lão nhìn về hướng người phụ nữ đã biến mất: “Cha mẹ cô ấy đều là người trong giới, có khi vì xử lý chuyện quái dị mà phải bôn ba khắp nơi trong nước. Khi nhận một cuộc điện thoại là họ phải đến ngay hiện trường. An Linh được ông bà nội nuôi dưỡng. Nhà họ rất giàu, dành cho cô ấy điều kiện vật chất rất tốt. Có điều, không có cha mẹ bên cạnh, ông bà nội lại vì tính chất công việc của cha mẹ cô ấy nên đã bảo vệ cô ấy hơi thái quá, cô ấy gần như đã lớn lên trong sự giam lỏng. Lúc mười sáu tuổi, năng lực của cô ấy bộc phát, hủy diệt ngôi nhà cô ấy đang ở, bao gồm ông bà nội. Cha mẹ cô ấy nhốt cô ấy lại, mãi đến khi cô ấy được hai mươi tuổi, cha mẹ chết trong khi công tác, cô ấy mới được bước ra khỏi cửa nhà lần đầu tiên.”

Tôi há hốc mồm, khó tin mà nhìn ông lão.

“Những đồ chơi này chắc là đã gợi lại những kí ức đau buồn đó của cô ấy.” Ông lão lắc đầu: “Những người khác, có lẽ cũng từng trải qua những chuyện như thế.”

Ông ta vừa nói, vừa nhìn sang tôi: “Lúc nhỏ cậu không gặp phải những chuyện như thế đúng không?”

Đương nhiên là không.

Trước khi biết chuyện của Tiểu Bạch thì tuổi thơ của tôi có thể nói là cực kỳ bình thường. Phiền toái lớn nhất chắc là mấy chuyện vặt như học hành, thi cử thôi.

Dù đã biết được chuyện của Tiểu Bạch, phiền toái của tôi thời thơ ấu cũng chẳng liên quan đến đồ chơi.

Tôi bất chợt hiểu ra, quan sát xung quanh.

Vì nguyên nhân này, nên chẳng có đồ chơi xuất hiện bên cạnh tôi ư?

Ông lão mỉm cười: “Thật trùng hợp. Tôi cũng vậy. Nhưng có lẽ sẽ hơi khác với cuộc đời cậu. Thời của tôi, ăn no mặc ấm thôi đã khó nên hoàn toàn không có lòng dạ nào nghĩ đến đồ chơi. Hai chúng ta đều không hề có ràng buộc gì về mặt này.”

“Vâng… Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Tôi hỏi.

Hình như đối phương chả làm được gì chúng tôi, nhưng ngược lại, chúng tôi cũng đang bó tay với cô bé.

Tôi đang đợi ông lão dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình chỉ cho tôi một con đường sáng thì thấy có một con gấu Teddy đang ngồi ngay ngắn trên cửa sổ căn nhà sau lưng ông lão.

Ông lão thuận theo ánh mắt của tôi quay đầu qua, “ồ” một tiếng: “Xem ra, tuổi thơ của cậu thì không có vấn đề, nhưng những chuyện gần đây đã khiến cậu bị ám ảnh tâm lý. Cậu rất để ý chuyện này?”

“Vâng…” Tôi gật đầu, thản nhiên nhìn con gấu bông kia, nhưng trong lòng lại có chút ngậm ngùi.

Đương nhiên là rất để ý đám gấu bông này rồi.

Cảm tình vốn rất đẹp đẽ, linh hồn đẹp đẽ, bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy, sao tôi có thể nhẹ lòng được đây?

Tôi đã gặp phải nhiều chuyện quái dị như thế, trong tất cả những chuyện này thì chuyện duy nhất có thể xem như có cái kết viên mãn chính là Lữ Xảo Lam và đám gấu bông của cô ấy. Dù trước đó, tôi biết đám gấu đã bị thầy trừ ma phong ấn và giam cầm, nhưng cũng không cảm thấy đây là rắc rối lớn chẳng thể giải quyết. Bây giờ, Lữ Xảo Lam lại bị gấu bông giết chết, cả một chút tốt đẹp còn lại cũng bị phá vỡ, phát triển theo hướng xấu xa, tôi thực sự không cam tâm.

“Vậy thì cậu cần phải tự mình đến đối mặt với nó.” Ông lão lùi qua một bên: “Đối diện với nỗi ám ảnh trong lòng cậu và phá vỡ nó.”
Bình Luận (0)
Comment