Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1867

Tôi lập tức nói cho ba người kia biết chuyện này. Ngô Linh và Lưu Miểu đều có thể phát hiện ra, Hàn Vân thì tôi càng khỏi phải lo. Tôi nói ra, chủ yếu là để nhắc nhở Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết đi bên cạnh Hàn Vân,1có vẻ hoàn toàn không sợ sệt.

Lại một cơn gió thổi qua, đám gấu bông trên cây sau khi lắc lư một hồi thì có hai con rơi xuống.

Lưu Miểu tiện tay nhặt lên một con, chẳng phát hiện được gì. Anh ta đặt nó lại xuống đất.

Ngô Linh8đã đi về phía căn nhà đó. Chúng tôi cũng vào theo. Quách Ngọc Khiết không cảm thấy gì cả. Tôi chỉ cảm giác âm khí đã trở nên đục hơn. Loại ác ý đó không rõ ràng lắm, hình như chủ nhân của âm khí đã không còn2tỉnh táo nên mới dẫn đến hiện tượng này.

Ngô Linh đẩy cửa ra mà chẳng gặp trở ngại nào.

Không thấy bóng dáng con chó đó đâu, nhưng có thể nghe thấy tiếng chó sủa từ trong nhà vang ra.

Tiếng chó sủa lúc xa lúc gần, khó xác định.

Lúc cửa4mở ra, tiếng cọt kẹt của bản lề cửa không bị át mất, mà kéo giãn ra rất dài, còn có âm vọng vang dội trong nhà. Âm thanh đó rất kì quái, vang từ phòng này đến phòng khác, giống như cửa của những căn phòng đó bị người ta đóng mở liên tục. Tiếng chó sủa và tiếng cửa mở lại không vang lên cùng một lúc.

Quách Ngọc Khiết bịt tai lại, xoay đầu nhìn xung quanh.

Đèn ở chỗ cửa lúc này chợt bật sáng. Tôi nhìn thấy một hồn ma lướt xẹt qua.

Ánh đèn chớp tắt liên tục, giống như những âm thanh kia biến đổi bất thường. Tiếng dòng điện kêu rè rè, cùng tiếng chó sủa, tiếng cửa mở chồng chéo lên nhau. Mãi đến khi “bốp” một tiếng, bóng đèn bị nổ, không gian trong nhà chìm vào bóng tối thì tất cả âm thanh cũng im bặt.

“Làm cái quái gì thế?” Hàn Vân lẩm bẩm.

“Hình như không được ổn định lắm.” Giọng điệu của Ngô Linh không hề chắc chắn.

Cô ấy bước vào chỗ lối đi, sàn nhà chỗ lối đi sau cửa phát ra tiếng động. Cứ như vậy từng bước đi vào bên trong, âm thanh cứ không ngừng vang lên. Âm thanh đó không khớp với bước chân của Ngô Linh, mà lại giống như trước, lộn xộn không có trật tự.

Chúng tôi cũng không thể cứ đứng mãi ở cửa, đành đi vào theo.

Người đông lên, tiếng bước chân cũng nhiều lên, âm thanh đó lại càng thêm ồn ào, hỗn loạn hơn.

Một tiếng “rầm” vang lên, lần này cửa chính tự động đóng lại.

Trong nhà đột nhiên biến dạng hoàn toàn, sàn nhà đầy bụi bặm, ở góc nhà còn xuất hiện thêm mạng nhện.

Không có đồ chơi treo trên ấy, nhưng tôi nhìn thấy những con nhện cỡ bằng móng tay, có con to bằng cả nắm đấm. Màu sắc của đám nhện đó còn rất sặc sỡ, không hề giống những con nhện bình thường ở ngoài tự nhiên.

Những thứ kì quái như vậy chắc chắn không phải là động vật sống.

Hàn Vân bay lên trần nhà, bắt lấy một con nhện, quan sát tỉ mỉ. Nó vung bừa tay lên một cái, con nhện liền nổ tung, biến thành một đống chất nhầy ghê tởm màu xanh lá.

Lũ nhện xung quanh đều kêu loạn lên, phát ra âm thanh “rét rét” quái dị.

Bọn chúng giống như bị khiếp sợ, bỏ chạy hết vào khe hở ở vách tường, thoắt một cái đã mất tăm.

Đây lại là một hiện tượng kì quái nữa.

Trông giống như ảo giác do hồn ma tạo ra.

Nhưng loại ảo giác này không có chút ý nghĩa gì cả. Ít nhất là đối với mấy người chúng tôi. Chúng tôi sẽ không vì vậy mà sợ hãi, cũng không cung cấp nỗi sợ hại cho hồn ma, khiến nó mạnh lên.

“Hình như Lina không có ở đây.” Tôi nói.

Lina cũng là một con ma, nhưng chắc sẽ không dùng cách này để đối phó với chúng tôi mới phải.

Ngô Linh tỏ vẻ đồng tình.

“Có thể đó là bọn được Lina nhận làm tay sai...” Ngô Linh đang định nói gì đó thì bị tiếng khóc của trẻ con ngắt ngang.

Tiếng khóc từ trên lầu vang xuống.

Căn nhà này được dùng làm chỗ ở, kết cấu nhà hợp lí, ít nhất là không phải kiểu kết cấu chắp vá như tiệm tạp hóa.

Cầu thang nằm ở lối ra vào.

Chúng tôi quay lại, lúc chuẩn bị lên lầu thì đèn trên cầu thang bật sáng.

Trong ánh đèn hơi nhấp nháy, trên bức tường trơn nhẵn hiện ra rất nhiều ảnh chụp.

Những bức ảnh trên tường hầu như đều là ảnh gia đình, rất ít ảnh cá nhân. Người trong gia đình này đông hơn so với người trong gia đình tiệm tạp hóa, có người già, có trẻ con. Xét từ ảnh chụp thì họ đã lưu giữ lại hình ảnh của những thế hệ xưa hơn. Ảnh chụp thời trẻ của tổ tiên cũng được treo trên tường. Bốn thế hệ từ ông bà đến cháu chắt, đều có ảnh chụp chung. Đứa bé sơ sinh nhỏ nhất, xem ra cũng đã lớn, trở thành thiếu nữ yêu kiều rồi.

Trong ánh đèn chớp tắt, ngay ngã rẽ trên cầu thang xuất hiện bóng của hồn ma đó. Thình lình, mặt tường chấn động, tất cả khung ảnh đều bị rơi hết xuống đất. Kính lồng trong khung ảnh bị vỡ, văng khắp sàn nhà, trên bậc cầu thang cũng đã xuất hiện vết nứt.

Hồn ma đó đang cúi đầu, nhìn bề ngoài thì có lẽ là một nam thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi. Nó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi bằng khuôn mặt vô cảm.

“Bốp” một phát, bóng đèn lại vỡ vụn.

Ánh đèn phụt tắt, khung ảnh dưới đất vẫn nằm im, vẫn giữ trạng thái giăng đầy mặt đất.

“Làm cái quái gì thế?” Lại là Hàn Vân bực bội càm ràm.

“Xem ra là một con ma đã mất lý trí.” Ngô Linh nói.

Tiếng khóc của trẻ con vẫn còn vang lại.

Ngô Linh giẫm lên những mảnh kính vỡ trên bậc cầu thang, tránh khỏi những khung ảnh, đi lên lầu. Mấy người chúng tôi đi theo.

Lên hết cầu thang thì thấy bốn gian phòng. Cửa phòng cách rất gần nhau, hành lang rất ngắn, xét từ bố cục ở dưới lầu thì phòng trên này có lẽ không nhỏ.

Âm thanh vang ra từ phía căn phòng thứ hai.

Ngô Linh lập tức xoay nắm cửa của căn phòng thứ hai.

Cửa phòng vừa mở thì tiếng khóc chợt im bặt.

Nhìn cách trang trí trong phòng thì có vẻ là phòng phụ nữ, diện tích quả thực không hề nhỏ, nhưng ban đầu chắc là dành cho hai người, có một chiếc giường tầng. Với hai bàn làm việc, hai tủ quần áo đã chiếm gần hết diện tích của căn phòng. Căn phòng này hiện tại còn bị nhét thêm một chiếc giường dành cho trẻ sơ sinh, trở nên khá chật chội.

Trong giường trẻ sơ sinh không có đứa bé nào cả.

Căn phòng này không bị bám bụi, sáng sủa sạch sẽ. Cửa sổ đang mở, có gió lạnh thổi vào. Món đồ chơi có hình dạng chuông gió treo trên chiếc giường trẻ sơ sinh liền lay động, những con vật đồ chơi nhỏ xíu đầy màu sắc treo ở bên trên cũng chuyển động theo.

Bỗng nhiên, đầu và cổ của các con vật bị tách lìa ra, thân thể của chúng rơi xuống giường, cái đầu vẫn treo trên giá đỡ, chầm chậm xoay tròn. Từ vết đứt ngay cổ có máu trào ra. Máu lan trên nệm giường, còn có những giọt máu rơi xuống lất phất như mưa bay.

Chiếc giường nhỏ bị máu thấm ướt đẫm.

Chỗ máu đỏ tươi đó nhanh chóng chuyển sang màu đỏ thẫm, đặc lại rồi khô đi.

Cả chiếc giường loang lổ vết máu, nhìn vô cùng đáng sợ.

Nhưng đây vẫn chỉ là ảo giác mà thôi, không ẩn chứa khả năng tấn công.

Ngô Linh quét mắt một lượt, rồi thu hồi ánh mắt lại.

Cô ấy khom người bên cạnh giường, vén tấm ga giường ở tầng dưới lên.

Tôi khom xuống theo, liền nhìn thấy con chó trắng đó đang nằm dưới gầm giường, nhìn chúng tôi bằng bộ dạng đáng thương.

“Để tôi.” Tôi nói với Ngô Linh.

Muốn đem con chó ra thì ai làm cũng được. Quách Ngọc Khiết vốn rất khỏe không chừng là lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng con chó này đã chết rồi, là hồn ma, cũng không biết nó có tấn công người hay không. Nói về năng lực thì người thích hợp làm chuyện này nhất chính là tôi. Nếu như nó tấn công tôi, tôi sẽ xóa sổ nó dễ dàng.

Ngô Linh nhường chỗ, nhưng vẫn ngồi xổm bên giường, cảnh giác quan sát.

Tôi vươn tay về phía con chó, còn kêu vài tiếng, gọi nó ra.

Con chó nhìn tôi, dường như đang chau mày suy nghĩ xem có nên tin tôi hay không. Nó lè lưỡi ra liếm ngón tay của tôi, đặt chân lên bàn tay tôi.

Tôi liền kéo mạnh nó ra khỏi gầm giường.

Sau khi kéo nó ra, chúng tôi mới nhìn thấy nửa dưới của con chó không phải cơ thể của chó, mà là của con người. Nhìn kích thước thì đây lại là nửa thân dưới của một đứa trẻ.
Bình Luận (0)
Comment