Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1905

Thanh niên quỳ rạp xuống mặt đường.

Trước mặt anh ta là làn đường dành cho xe thô sơ, một chiếc xe đạp vừa cán qua bàn tay anh ta thì kịp thời dừng lại.

Những người xung quanh đồng loạt la lên, ai nấy cũng hoảng hồn bởi tai nạn xảy ra bất thình lình này.

“Này,1không sao chứ?”

“Có phải bị tụt đường huyết không?”

“Cần gọi xe cứu thương không?”

Trước những câu hỏi loạn cả lên, người thanh niên đứng bật dậy, quay đầu nhìn ra sau lưng.

“Có người xô tôi! Vừa có người xô tôi!” Anh ta la lớn, rõ ràng là bị dọa sợ, vừa tức vừa hoảng.

Người cùng8chờ đèn đỏ đều không hiểu gì.

Họ trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy ngơ ngác, tránh xa nhau ra.

Có người kêu oan, có người thì vặn hỏi kĩ lưỡng người thanh niên.

Tôi nhìn thấy gã ăn mày nở nụ cười tà ác.

Gã vừa cười như thế thì đầu bắt đầu xoay, lần này là2360 độ, nguyên cả một vòng.

Gã tựa như một loại đồ chơi kì quái trong quá khứ, thiết kế không hợp lý, các bộ phận sẽ xoay đủ kiểu, con nít chơi thì vô cùng khoái chí, lớn tuổi hơn một chút sẽ thấy nổi da gà.

Người thanh niên chửi bới om sòm, mãi không4chịu thôi.

Sau một hồi tranh cãi, anh ta đã đang động tay động chân với một người đi đường.

Tình hình đầy hỗn loạn.

Gã ăn mày vẫn đang bám sát anh ta và cười.

Anh ta bị người kia đẩy ra, tức giận nhấc chân lên đá.

Gã ăn mày gần như dính sát vào mặt anh ta, đầu vẫn đang xoay, tay thì nắm lấy chân người thanh niên.

Người thanh niên gào lên thảm thiết, hình như đã bị thương.

Tình hình càng hỗn loạn hơn, người bu lại chỗ ấy hóng chuyện lại đông hơn, chắn mất tầm nhìn của tôi.

Tôi cảm thấy tâm tư của Lý Vũ lại thay đổi.

“Mau đi thôi.” Anh họ Lý Vũ bất an thúc giục.

Lý Vũ lơ đãng bám theo, ánh mắt đảo khắp xung quanh.

Anh ta không cảm nhận được âm khí, tôi thì có thể cảm thấy rõ âm khí ở xung quanh, hoặc cố định, hoặc di động.

Dân số ở thành phố loại hai này không ít, ma lại càng không ít.

Lý Vũ nhanh chóng phát hiện ra bóng ma khác. Con ma ấy không chút nhúc nhích, không hại người, mà chỉ đứng trơ ra đó.

Ra khỏi khu vực ma làm loạn, đi vào khu dân cư, Lý Vũ nhìn thấy hồn ma đứng bên cửa sổ.

Hồn ma ấy là một đứa trẻ, nở nụ cười với Lý Vũ, bóng nó xuyên qua cửa sổ kính, từ trên lầu rớt xuống.

Lý Vũ buột miệng la lên, nhìn trừng trừng xác chết trên đất, sợ đến mức tim đập loạn xạ.

Anh họ của Lý Vũ thì bị Lý Vũ làm cho phát hãi.

Xác chết của đứa trẻ chợt ngẩng đầu lên, mặt mày máu me đầm đìa. Nhưng hình như nó không có cảm giác gì cả, mỉm cười với Lý Vũ, rồi chạy long nhong về phía cửa chính, mất hút trong ấy.

Không lâu sau, ở phía sau cửa sổ kia, Lý Vũ lại nhìn thấy bóng của đứa bé đó. Nó đã trở lại hình dạng ban đầu, thương tích đã biến mất.

Lý Vũ thấy nó lại nhảy xuống, rùng mình một cái.

“Mau đi thôi!” Anh họ Lý Vũ lại giục, lần này kéo Lý Vũ chạy theo.

Bà nội họ chỉ chỉ cho họ hướng đi, họ đành phải tiến thẳng. Hai người đều vẫn chưa biết xuyên tường, chốc chốc lại phải đi vòng.

Người chạy trước họ hình như cũng bị trở ngại bởi phiền toái này, dần tụt lại, chạy ngang hàng cùng họ.

Ba người không nói gì với nhau.

Nhịp tim của Lý Vũ đã dần ổn định, nhưng vẫn còn hơi sợ hãi.

Vốn dĩ không thể thấy ma, bây giờ thì thấy rồi.

Cánh cửa lớn của thế giới mới mở ra, thứ được bày ra không phải là một xã hội lý tưởng tốt đẹp, mà là một thế giới hoang đường và rùng rợn.

Đáng sợ hơn là Lý Vũ không hề biết đến sự thay đổi của thế giới. Anh ta giống như một người đã mở được mắt âm dương, cứ ngỡ rằng thế giới vốn là như vậy, có điều đến giờ mình mới thấy được bộ mặt thật của thế giới.

Anh ta nghĩ trước đây có thể đã từng đi sượt qua vai của một con ma, có thể đã bị ma theo dõi, đồ ăn thức uống của mình có thể đều từng bị ma chạm vào liền thấy sợ hãi.

Anh ta tự an ủi mình, may mà bây giờ mình đã biến thành ma.

Anh ta không còn kháng cự cái chết và trạng thái của mình trong hiện tại nữa.

Cảm giác thấy may mắn này chỉ là một tâm trạng tế nhị mà bản thân Lý Vũ cũng không để ý đến.

Tôi nhìn thấy trên người Lý Vũ đã xuất hiện âm khí.

So với hai người còn lại, tâm tư Lý Vũ rõ ràng phức tạp hơn một chút, rất nhiều nhận định, tâm trạng trở nên nhiều hơn, điều này cũng khiến anh ta trở thành người có âm khí trước tiên, từ linh hồn biến thành hồn ma.

Lý Vũ chưa nhận ra điểm này, chỉ mải miết chạy, không dám oán trách nữa.

Ba người họ kết bạn, chạy thẳng một mạch, từ mờ sáng cho đến tối, mới nhìn thấy dòng sông.

“Là sông này à?” Anh họ Lý Vũ không chắc lắm, hỏi.

Con sông họ nhìn thấy rất hẹp, uốn quanh một khu dân cư nhỏ, mé bên kia là đất trống chưa xây dựng. Nước sông hơi đục, gần đó có một bậc thềm, bên dưới có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu trong công viên, nhìn vào rất bẩn.

“Xuống từ chỗ đó nhé.” Người thứ ba đi cùng chỉ về phía bậc thềm kia, rồi hỏi: “Hai người biết bơi cả chứ?”

Hai anh em Lý Vũ gật đầu.

Họ men theo bờ đê đi đến chỗ có bậc thềm. Bậc thềm chật hẹp, đá xây lại nứt nẻ.

Thuyền ở bên dưới đã chắn mất lối đi. Đến gần, có thể thấy trong thuyền còn có nước đọng dơ hầy, khắp thuyền mọc rêu, hình như còn bốc mùi thối.

Lý Vũ bịt mũi, làm động tác nôn khan.

Họ xuống nước, chỉ còn cách giẫm lên thuyền mà đi qua.

Nước cũng không được sạch, độ sâu thì chưa biết.

Lý Vũ đã có ý bỏ cuộc.

Nhưng người đi cùng kia lại rất quyết đoán, đã giẫm một chân lên đầu thuyền.

Thân thuyền đột nhiên lắc lư, mặt nước gợn sóng.

Ba người họ đều giật mình.

“Hì hì…”

Bất chợt có tiếng cười vang lại.

Lý Vũ quay đầu lại thì không thấy ai, trong lòng ớn lạnh.

Người đi cùng kia đang cố tìm điểm bám, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chỉ còn cách nằm bò trên thuyền.

“Hì hì…” Tiếng cười lại vang lên.

Lần này Lý Vũ nhìn về phía bờ đối diện.

Bên đó có bờ dốc, không phải bờ đê do đá gạch và hàng rào xây nên.

Mặt sông chỉ rộng năm sáu mét, khiến người ta thấy rõ được cảnh vật ở bờ đối diện.

Vùng đất trống vốn không có gì, giờ đã xuất hiện một người. Người đó tóc hoa râm, tay cầm cần câu, bên người đang đặt thùng nước và thùng dụng cụ, ngồi trên một chiếc ghế xếp nhỏ, nhìn ba người họ.

Lý Vũ hiểu ra đây là một con ma, vội vàng dời ánh mắt đi.

Người đang nằm trên thuyền đã hạ quyết tâm, dứt khoát lật người, rơi xuống nước.

Anh ta chìm xuống chưa bao lâu thì đã nổi lên, nhìn hai anh em Lý Vũ.

“Hai người mau xuống đi.”

Anh họ Lý Vũ cũng quyết đoán, co chân nhảy lên đầu thuyền, hít sâu một hơi rồi nhảy xuống dòng sông nhỏ.

Lý Vũ không do dự quá lâu, bắt chước theo cách của anh họ nhảy xuống sông.

Ba người đều đã xuống nước, bắt đầu lặn xuống, tìm thi thể kia.

Mặt sông không rộng, độ sâu cũng giới hạn, đáy sông toàn là bùn, thiếu ánh sáng, muốn tìm được xác thì không hề dễ.

Ba người họ hình như đều giữ được thói quen lúc còn sống, vẫn nghĩ rằng mình vẫn còn sống nên cứ có cảm giác ngộp thở khi ở dưới đáy sông.

Lý Vũ không dám thử sau khi biến thành ma mình có thể lặn xuống nước mà không chết hay không. Khi cảm thấy hết hơi, anh ta luôn sẽ ngoi lên để lấy hơi. Hai người kia cũng vậy.

Cùng với trời đang dần tối hơn thì công việc tìm kiếm của họ cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Họ thò tay xuống đáy sông, toàn tóm được bùn và rác, không tìm được thi thể.

Họ cứ tìm như thế, cũng không biết tìm đến bao giờ.

Chắc là không tìm được…

Có lẽ tôi nên cắt ngang dòng kí ức đang nhìn thấy, báo thẳng chuyện này cho nhóm Ngô Linh biết, để họ xử lý cái thi thể đó trước một bước.

Thứ đầu tiên cần xác định, là “hiện tại” họ đã tìm được cái xác chưa.

Ý định vừa dấy lên, tôi liền cảm thấy ánh sáng xung quanh đã thay đổi.

Tủm, tủm…

Tôi nghe thấy tiếng xuống nước.

Nhóm Lý Vũ vội vàng ngoi lên, liền nhìn thấy hai khuôn mặt lạ hoắc.

Năm người họ nhìn nhau, đều đã đoán ra thân phận của đối phương.

Người mới xuống nước khẽ cười, đang định cất lời thì thân thể thình lình chìm vào trong nước.
Bình Luận (0)
Comment