*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng tôi tán đồng với quan điểm của Trần Hiểu Khâu.
Nếu tôi chỉ ở bên cạnh cha mẹ và em gái thì cũng không thể đảm bảo chắc chắn không phạm sai lầm. Chỉ có giải quyết xong con mèo mun, giải quyết từng hồn ma không mang thiện ý, vậy mới bảo vệ được họ.
Tôi hít thở sâu để mình bình tĩnh lại.
Ngồi trên ghế sofa, tôi nhìn sang danh sách kia.
Trước đây, đối tượng tôi chọn để nhập vào là hai tài xế khởi đầu vụ tai nạn, nhưng người chết không chỉ có mỗi hai người họ.
Còn có cảnh sát giao thông chạy đến sau đó, rồi các tài xế sau này chạy đến rồi bị kẹt ngay chỗ ấy và cả người đi bộ trên đường nữa.
Ánh mắt của tôi lướt qua từng tấm ảnh trên danh sách.
Những người này đều là cơ hội1để tôi vào cảnh mộng.
Nếu có bất kì người nào ở vị trí gần với con mèo mun thì tôi sẽ có thể tìm cách tóm được nó.
Ánh mắt của tôi nhắm vào tấm ảnh cuối cùng.
Tôi đã nhận ra khuôn mặt của người đó, thông tin về chiếc xe đính kèm ở phía sau càng làm tôi thêm chắc chắn mình đã tìm đúng người.
Là tài xế chạy quá tốc độ, đâm phải xe của Kim Hải Phong.
Vương Đằng.
Một cán bộ bình thường, trong tư liệu vắn tắt không cho thấy anh ta có trải qua chuyện gì đặc biệt.
Tôi nhìn tấm ảnh lí lịch có đôi mắt vô hồn kia, rồi nhắm mắt lại.
Quá trình vào cảnh mộng vô cùng thuận lợi.
Tôi không nghe thấy tiếng động cơ xe, mà lại nghe thấy tiếng súng nổ.
Tạch tạch tạch tạch tạch…
Tiếng súng máy vang lên không ngừng, còn8có tiếng đạn rớt xuống đất nghe giòn tan.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy cảnh đấu súng kịch liệt trên màn hình lớn của tivi.
Hai tay tôi đang điều khiển nhân vật trong game thỏa sức trút hỏa lực.
Rầm rầm rầm!
Cửa phòng bị đập mấy tiếng.
“Nhẹ một chút!”
Sau khi quát lên một tiếng, cánh cửa lại bị ai đó đá một cái.
Tay tôi run lên, trên màn hình xuất hiện mấy vệt máu, hình ảnh màu chớp mắt đã biến thành trắng đen.
Vứt điều khiển, tôi nhảy xuống giường, mở cửa đi ra.
Trên ban công trước phòng khách không có phơi quần áo, mà đặt một chiếc giường nhỏ.
Cũng giống như phần lớn những gia đình có điều kiện eo hẹp, chỉ có thể dùng cách này để mọi người trong nhà đều có giường ngủ riêng.
Hiện tại trên chiếc giường ấy không có ai, trên chiếc bàn nhỏ2ở góc ban công, đèn bàn đang sáng, có một thanh niên đang cúi đầu đọc sách.
Tôi hùng hổ xông đến, tát một phát lên đầu thanh niên kia.
“Làm gì đấy!” Thanh niên bị va đầu vào tường, lập tức đứng bật dậy.
Cửa của gian phòng khác mở ra, một người phụ nữ trung niên đi ra.
“Hai anh em bây lại gây nhau chuyện gì nữa đó…” Bà ta chưa nói xong thì hai người kia đã đánh nhau.
“Á!” Người phụ nữ la lên, không phải sợ hãi, mà chỉ tỏ vẻ tức giận, cất giọng lanh lảnh chửi hai người kia, rồi tự mình nhào đến, đánh vào đầu của họ.
Trong gian phòng kia nhanh chóng có một người đàn ông trung niên đi ra, vẻ mặt cũng đầy giận dữ.
Cửa chính căn nhà lúc này vang ra tiếng động, cửa được mở ra, một người phụ nữ4mặc đồ hở rốn và quần đùi ngắn, trên tai, mũi, bụng đều có đến mấy cái khuyên bấm bước vào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta vẫn tỉnh bơ, đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lấy bia ra uống.
“Đủ rồi! Đánh đã chưa hả?” Người đàn ông quát lên.
Ánh mắt của thanh niên có diện mạo khá giống Vương Đằng đầy hung tợn, liếm máu trên miệng mình, hậm hực nhìn tôi.
Gia đình này không được hòa thuận, mâu thuẫn được giải quyết thẳng bằng vũ lực, xung đột như vậy e là không phải lần đầu.
Tôi vừa nghĩ những chuyện này, vừa đảo mắt nhìn quanh.
Mâu thuẫn gia đình kiểu này là phát sinh một cách tự nhiên, hay do mèo mun gây ra thì tôi không chắc lắm.
Khi ấy chiếc xe tăng tốc bất thường và đâm xe khác, cũng có khả năng không phải là sự cố.
Tôi đi loanh quanh mấy vòng trong gian nhà chật chội này, mà vẫn chưa thấy bóng dáng con meo mùn đâu.
Chắc là sẽ xuất hiện thôi…
Vào cảnh mộng ngay thời điểm này, chắc chắn là có lý do.
Theo kinh nghiệm của tôi, đây hẳn là có sự can thiệp của Diệp Thanh. Anh ta đã điều khiển sức mạnh của tôi, muốn cho tôi thấy gì đó.
Mèo mun chắc là sẽ xuất hiện quanh căn nhà này.
Lúc tôi di chuyển thì không nhìn thấy Vương Đằng.
Dù không thấy bóng dáng, không nghe thấy tiếng nói, nhưng nhìn ánh mắt của những người khác trong nhà họ Vương, tôi vẫn đoán được Vương Đằng đang ở đâu.
Tôi thò tay về hướng ấy, đúng như dự đoán, không chạm phải gì cả.
Sắc mặt tôi chắc cũng đang tượng tự như em trai của Vương Đằng.
Không thấy được như vậy, hành động của tôi sẽ rất hạn chế.
Không nhìn thấy Vương Đằng, không chừng cũng không nhìn thấy mèo mun.
Tôi không khỏi bực dọc đi loanh quanh tại chỗ mấy vòng.
Rốt cuộc nó sở hữu sức mạnh như thế nào nhỉ? Có phải là đã mê hoặc tôi, khiến tôi nhìn thấy một thứ tương tự như ảo ảnh, hoặc ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trí tôi? Cho nên tôi mới không nhìn thấy những đối tượng nhập vào, những người tôi muốn thay đổi vận mệnh?
Tôi chìm vào suy tư, cảnh vật xung quanh phát sinh thay đổi.
Tôi từ trong nhà chuyển ra bên ngoài.
Công việc của Vương Đằng là bán hàng, từng bán hàng ở siêu thị, bán thực phẩm, sản phẩm điện tử, cũng từng đi làm bất động sản.
Tôi có thể tiếp nhận được ý thức lờ mờ của Vương Đằng, nhưng chỉ khi nào anh ta có cảm xúc mãnh liệt, tôi mới tiếp nhận được ý thức của anh ta.
Ngay lúc này, tôi cảm nhận được cơn bực dọc của Vương Đằng.
Tôi nghe thấy tiếng than phiền của đồng nghiệp Vương Đằng.
Việc làm khó khăn, hoàn cảnh không thuận lợi, không giống những ngày tháng trước đây, bán bừa chút gì đó là kiếm được vài trăm, vài nghìn tệ tiền hoa hồng nữa.
Đương nhiên, mấy trăm ngàn tệ là chuyện của người khác. Chứ Vương Đằng và đồng nghiệp thì chưa có được những đơn hàng lớn như thế.
Anh ta đang nói đến chuyện đổi việc, hỏi ý kiến Vương Đằng.
Tôi không nghe thấy lời đáp của Vương Đằng, tâm trạng đang nhận được vẫn chỉ là cơn bực bội của Vương Đằng.
Cảnh vật xung quanh lại biến thành trong nhà của Vương Đằng.
Tôi nghe thấy tiếng mèo kêu mà giật bắn người.
“Bé ngoan. Sau này kêu mày là Hiệp sĩ đen nhé.” Tôi nghe thấy tiếng nói của em gái Vương Đằng.
Tiếng nói vang lại từ phòng khách.
Tôi cẩn thẩn giấu kín linh hồn của mình, liếc nhìn về phía phòng khách.
Tôi tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy cô gái đang ôm lấy không khí, nhưng lại nhìn thấy một con mèo mun.
Mèo mun!
Không, không phải con đó.
Tôi đã nhìn thấy đôi mắt màu xám trắng của con mèo mun, trong bốn bàn chân của nó, còn có một cái là màu trắng.
Con mèo mun đó đã thay đổi hình dạng?
Tôi chầm chậm đến gần, đưa tay về phía con mèo, đè lên đầu nó.
Mèo mun cảm nhận thấy, cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn quanh, còn lúc lắc đầu, liếm liếm bàn tay tôi.
Không phải con mèo mun ấy.
Tôi hơi thất vọng, trong lòng thấy nghi ngờ.
Cô gái đang ôm mèo đột nhiên bật cười, tựa như đã nghe thấy lời gì đó, mỉa mai cãi lại: “Tôi cưng nó đó thì sao. Nếu anh thấy chướng mắt thì dọn đi đi! Nhà này cũng đâu phải của anh! Cho anh chiếm mất một phòng, mà anh trả tiền thuê chưa đấy?”
Cô ta đặt con mèo qua một bên, chống nạnh cãi nhau với không khí.
Con mèo mun kia hình như đã bị làm cho sợ hãi, chui xuống gầm ghế sofa.
Thanh niên trên ban công quay đầu qua, quát lớn mấy tiếng.
Ba anh em họ bắt đầu cãi nhau.
Hai vợ chồng trung niên từ trong phòng đi ra, không can ngăn mà chửi ba đứa con một trận. Ba đứa con không hề sợ cha mẹ mình, trái lại cả cha mẹ cũng chửi nốt.
Tôi khom người, nhìn xuống gầm sofa.
Con mèo mun đang nằm trong ấy, không hề run rẩy, mà đang đảo mắt, dùng một ánh mắt quái lạ nhìn chăm chú gia đình này.
Không phải mèo mun, nhưng hình như nó có vấn đề.
Tôi cảm thấy thắc mắc.
Rốt cuộc Diệp Thanh muốn tôi thấy gì, làm gì?