*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi cảm thấy đây là một vấn đề lớn.
Đối với người hiện đại, đứt mạng hẳn là một tai họa có cấp độ rất cao trong các “tai họa đối với loài người”.
Tuy mạng đã khiến cho những thông tin tiêu cực lan truyền nhanh chóng, nhưng sự nhanh nhạy của việc trao đổi thông tin vẫn là lợi nhiều hơn hại.
“Trong những đầu tư của tài chính Tứ Hải thì có không ít ông trùm về ngành thông tấn và internet.” Trân Hiểu Khâu giải thích sâu hơn: “Có thể nói, hễ là một hãng nổi tiếng nào đó có trên bảng xếp hạng thì gia đình họ đều có đầu tư, đều nắm giữ quyền cổ phần hoặc ít hoặc nhiều.”
“Sao có thể chứ?” Tí Còi thất thanh la lên.
“Không1nhiều, không có quyền nói, chỉ được chia một khoản lợi nhuận mà thôi.” Trần Hiểu Khâu chuyển hướng chủ đề: “Nhưng nếu dính líu với ma vương, vậy chuyện này lại không lớn không nhỏ. Ít nhất nếu gia đình họ cố ý cài tay chân vào cấp thấp và trung của những doanh nghiệp này thì sẽ rất dễ dàng. Nếu vận hành tốt, khống chế những chức vụ quan trọng không có thực quyền là chuyện có thể làm được.”
Trần Hiểu Khâu nhìn sang tôi: “Những gì anh nói đều là thật, đám ma vương ấy không hành động đơn lẻ, mà tập hợp lại với nhau, có thể chế thống nhất, muốn làm được chuyện như vậy thì càng dễ dàng hơn, không cần lợi dụng đến những8thế lực như tài chính Tứ Hải.”
Tôi cảm thấy hoảng hốt.
Tôi biết sau lưng đám ma vương này có một thứ ở cấp cao hơn, có thể điều khiển toàn bộ chúng. Nhưng nếu bảo quan hệ giữa các ma vương là bền chắc như thép thì lại chưa hẳn. Thứ ấy có thể điều khiển được chúng đến mức độ nào cũng khó nói rõ. Hồn ma cổ trang rõ ràng là dạng thuộc hạ ngoài gọi dạ bảo vâng bên trong chống đối.
“Đầu tiên phải xác định là kế hoạch chung của đám ma vương, hay là kế hoạch của chính Nam Thiên.” Tôi bình tĩnh nói.
Sau khi nhận nhiều cú sốc như thế, tôi không còn mấy rung động trước những chuyện lớn đột ngột xảy ra như vậy.
Sau2khi suy nghĩ thấu đáo, liền lên tiếng ngay.
“Nếu chúng lợi dụng thế lực của tài chính Tứ Hải, vậy có thể đây là chuyện do chính Nam Thiên gây ra. Rất có thể là do bên trên đưa ra một mục tiêu, Nam Thiên tự đi giải quyết, những ma vương khác chắc sẽ không hỗ trợ.” Tôi càng nói, hướng tư duy càng rõ ràng.
Con ma cổ trang đã mở công ty phần mềm livestream, ngoài giết người còn chiêu mộ tay chân. Bản thân ông ta phải đích thân xuất hiện để giải quyết một số vấn đề.
Tôi đoán, hai lần ông ta đích thân ra mặt, một lần là chuyện của Bạch An, Hoan Quang; một lần là đến gặp tôi kia đều là mệnh lệnh do cấp4trên đưa xuống.
“Có lẽ là do chính Nam Thiên làm. Giết Cố Nhan cũng vậy. Làm ngôi sao cũng vậy.” Tôi có cảm giác thông suốt ra được rất nhiều chuyện.
Sức mạnh của ma vương suy cho cùng đều bắt nguồn từ luật lệ do chúng lập ra và số lượng người bị luật lệ ấy ràng buộc. Thứ ở bên trên chúng có quyền chỉ huy chúng, nhưng lại bị hạn chế bởi Diệp Thanh, hay nói cách khác là chuyện liên quan đến tôi. Những lúc khác, hành động của chúng đều tự do.
Thứ ấy có lẽ đã mạnh đến mức có thể giết chết bất kỳ ma vương nào, đám ma vương cũng không thể không nghe theo lệnh nó.
Ngoài mệnh lệnh, ma vương vẫn phải xây dựng thế lực, tích lũy sức mạnh cho bản thân.
Nam Thiên giả dạng em trai Nam Cung Diệu, là mệnh lệnh; Nam Thiên đi làm ngôi sao, khống chế tài chính Tứ Hải, có lẽ là vì lợi ích riêng.
“Đáng lẽ anh ta phải chết hoàn toàn rồi mới đúng. Cho dù trước đó có sắp xếp gì, nhưng bây giờ đáng lẽ cũng vô ích rồi.” Tôi chau mày nói.
Sét đã xóa sổ Nam Thiên và Nam Cung Diệu, điểm này là chắc chắn.
Lẽ nào đoạn lịch sử này cũng đã phát sinh thay đổi?
Không thể nào.
Nam Cung Diệu đã chết, đây là một bước đi trong kế hoạch của cái thứ ấy. Nó không thể nào vì Nam Thiên mà thay đổi đoạn quá khứ này, thậm chí cũng sẽ không vì một cơ hội như thế, mà khiến Nam Thiên sống lại lần nữa, thử xem có thể giết được Nam Cung Diệu hay không, mà vẫn giữ lại được Nam Thiên.
Trực giác của tôi là như vậy.
Tuy chưa từng gặp thứ đó, nhưng sau khi xác định được cực kỳ có khả năng là nó không phải “tôi” trong tương lai, tôi liền hiểu ra nó sẽ không làm như thế.
Hành động của con ma cổ trang cũng đã tăng thêm niềm tin cho tôi ở phương diện này.
Thứ đó hoàn toàn không bận tâm đến sự bằng mặt không bằng lòng của con ma cổ trang, chỉ cần đạt được mục đích, giết chết những kẻ phải giết thì xem như đã đạt được mục tiêu của nó rồi.
Cùng lẽ ấy, cũng không có khả năng nó nặng lòng với chuyện sống chết của đám ma vương.
“Không phải Nam Thiên. Có lẽ bố trí của anh ta đã bị mất kiểm soát sau khi anh ta chết, cũng có thể…” Tôi ngẫm nghĩ: “Có ma vương khác muốn nhân cơ hội này hái trái ngọt do Nam Thiên trồng ra.”
Cá nhân tôi nghiêng về khả năng sau hơn.
Như Trần Hiểu Khâu đã nói, tài chính Tứ Hải đầu tư rất nhiều chỗ, liên quan đến phần lớn các doanh nghiệp thông tin và internet, thế thì, lợi dụng mạng lưới quan hệ này, ma vương sẽ làm được không ít chuyện.
Tôi đã biết đại khái về luật lệ do ma vương định ra và nguồn cung ứng sức mạnh cho chúng, dựa vào tưởng tượng là có thể đưa ra vài giả thiết.
Ví dụ như con ma cổ trang đã giở trò trong phần mềm, khiến người sử dụng nghe thấy tiếng ma kêu quỷ khóc mà sợ hãi, kế đến bị sợ hãi và hồn ma giết chết là chuyện rất dễ dàng.
Nếu chiếm được mạng thông tin thì lại càng dễ dàng hơn.
Bất kì ai trên thế giới này khi dùng điện thoại, đều có khả năng sẽ gọi cho một con ác ma, hoặc nhận được cuộc gọi của ác ma. Ác ma muốn giết người sẽ dễ như trở bàn tay.
Trần Hiểu Khâu cũng đã hiểu ra những điều này, nhưng trong tình huống liên lạc bị gián đoạn, chỉ biết những điều này thôi thì hoàn toàn không có nhân lực để xử lý chuyện này.
“Để em đến gặp thẳng chú út.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Mình cũng phải về nhà xem sao.” Quách Ngọc Khiết nói.
Rõ ràng cô ấy thích tính cách của cái thứ trước đây hơn, chứ không ưa mấy tính cách của tôi. Chưa từng tiếp xúc với nhau, nói cách khác, chưa từng cùng nhau trải qua chuyện sống chết nên cô ấy có thái độ như thế với tôi cũng không có gì lạ.
Tí Còi và Gã Béo sốt ruột ra mặt, còn có phân vân nữa.
“Nhân tiện có thể giúp tôi ghé thăm cha mẹ và em gái tôi một chút không?” Tôi hỏi.
So với đám Tí Còi, tôi càng không biết phải đối mặt với người nhà thế nào hơn.
Tôi đã thay đổi rồi, còn họ sẽ có tính cách ra sao?
So với đám Tí Còi, cha mẹ và em gái còn khó chấp nhận cái tôi trong hiện tại hơn.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy tim mình đau nhói.
Trong đầu lại hiện ra cảnh tượng chết chóc của bốn người kia.
Giết chết Lưu Miểu là hồn ma của cha mẹ anh ta. Phải chăng anh ta đã hoàn toàn không chống trả?
Tôi vẫn chưa rõ thứ gì đã giết chết Ngô Linh, nhưng nhìn búp bê gốm, e là Ngô Linh đã bị thân thế của chính mình hại chết.
Cổ Mạch cũng không sướng hơn chút nào. Anh ta và Tiểu Cổ chắc là hoàn toàn không quen biết nhau, cùng lắm là biết đang có một người như thế. Nhưng sau khi nhìn thấy ám hiệu thì vẫn chạy ra khỏi khách sạn.
Nam Cung Diệu đã giãy giụa rất lâu, cuối cùng đã nản lòng, quyết định đánh bài ngửa với Nam Thiên, cùng nhau đi vào chỗ chết. Nếu Nam Thiên không khiêu khích, chắc là Nam Cung Diệu vẫn sẽ tiếp tục giả vờ ngây ngô.
Tôi nhớ đến khuôn mặt của cha mẹ và em gái, lòng càng buồn hơn.
Khoảng cách chắn chắn sẽ có, hơn nữa còn cực kỳ to lớn.
Tôi có thể thẳng thắn mọi chuyện với đám Tí Còi, họ có thể chấp nhận, nhưng người nhà tôi… e là không thể.