Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2013

“Vì vậy… Đó đích thật là thế giới tương lai?” Tôi lên tiếng hỏi.

“Hả?” Người đàn ông mặc áo da sững người trong chốc lát rồi đột nhiên bật cười: “À à! Tôi hiểu được thắc mắc của cậu rồi. Nhưng mà, thật đáng tiếc, đúng thế, đó quả thật là thế giới tương lai. Cậu chắc chắn không muốn nhìn thấy cái tương lai thế kia đâu. Nhưng quen rồi thì cậu sẽ thấy không có gì cả. Thật ra cũng giống nhau cả thôi, cũng đều sống như thế này.”

Tôi nghe xong những lời bỡn cợt này của2người đàn ông mặc áo da, trong lòng cảm thấy không vui. Tôi vẫn còn có thắc mắc chưa được giải đáp.

Tôi vẫn chưa biết được là thế giới phía sau cổng ra vào dị không gian là thế giới tương lai hay là một không gian do ma vương tạo ra.

Tôi đương nhiên mong rằng câu trả lời chính xác là vế thứ hai, chỉ là cái thế giới đó quá ư là rộng lớn. Có lẽ là vì nguyên nhân thế này mà ban đầu nhóm Ngô Linh đã gọi cái thế giới đó là thế giới tương7lai. Dị không gian do một ma vương hoặc vài ma vương cùng tạo ra không thể nào lớn như thế này được.

Nếu như đó là thế giới tương lai thì thật khiến người ta tuyệt vọng.

Đám người Thanh Diệp vốn đang suy nghĩ cách để thay đổi cái tương lai thế kia.

Nhưng mà, cổng ra vào dị không gian có thể cho người ta thấy được tương lai, đồng thời cũng làm cho tương lai có thể xâm nhập vào thế giới hiện tại.

Trong thế giới hiện thực này, có lẽ Diệp Thanh chính là người hiểu rõ mọi1chuyện nhất và cũng là cái người mở to mắt nhìn mọi thứ trở nên tệ hơn.

Ngoài anh ta ra thì còn có đám ma đến từ tương lai này.

“Cậu muốn phủ nhận, nhưng càng phủ nhận thì càng muốn tìm chứng cứ để chứng minh đó là giả, chứng cứ tìm được sẽ chứng minh được điều đó. Chúng tôi biết rõ hơn cậu. Chúng tôi cũng muốn tìm được bằng chứng để chứng minh rằng đó là một thế giới khác. Nhưng mà…” Người đàn ông mặc áo da tung cái điện thoại trong tay lên: “Tôi tìm7thấy cái này. Giống như là một sự sắp đặt của vận mệnh vậy, tôi vốn không có hứng thú gì với chuyện của tổ tiên, nhưng tôi đã tìm thấy cái này.”

Anh ta chỉ sang chỗ trống bên cạnh mình: “Cô ta đã tìm được lịch sử của vùng đất nơi cô ta ra đời. Không phải là Dân Khánh. Khu đất đó bây giờ vẫn còn đang nằm dưới biển sâu, qua vài năm nữa mới biến thành đảo nhân tạo, từ từ phát triển lên, nối với Dân Khánh, trở thành một thành phố lớn hơn cả0Dân Khánh.”

“Những người như chúng tôi, à không, những con ma như chúng tôi…” Anh ta cười lên: “Cậu có thể gọi là người tìm về cội nguồn, chúng tôi tự gọi mình như thế.”

“Lão đại của các anh đâu?” Tôi hỏi.

Người đàn ông mặc áo da lắc đầu: “Chuyện này thì chúng tôi không biết. Những ma vương đó không giống chúng tôi. Bọn họ đều có mục đích riêng của mình.”

Tôi cảm thấy thất vọng, lên tiếng hỏi tiếp: “Còn bao lâu nữa?”

Người đàn ông mặc áo da khẽ nhướng mày và lên tiếng: “Điều này thì còn chưa xác định được. Mỗi một nơi đều khác nhau. Vả lại, trong lịch sử không có chúng ta… Bây giờ, nói không chừng chúng ta đang ở một thế giới song song nào đó. Cũng có thể là vốn đã có sự nhúng tay của chúng ta. Cậu biết về những nghịch lí thời gian đó chứ? Vì muốn thay đổi tương lai nhưng trái lại còn xúc tiến tương lai đến nhanh hơn. Vẫn là cái cách giải thích thế giới song song có vẻ hợp lí hơn nhỉ.”

Người đàn ông mặc áo da nói với vẻ bình thản: “Đây là một mảng đề tài lớn. Nhưng mà bây giờ không được. Bây giờ mà quay phim về đề tài này, người bình thường chắc chắn sẽ suy nghĩ là có hay không. Ha, cũng không phải là hoàn toàn không được. Tuyên truyền như thế, có khi sau này bọn họ sẽ dễ chấp nhận hơn. Thế giới song song, tài nguyên hưởng chung. Chỉ là cổng ra vào của dị không gian không dễ nắm bắt được. Nhưng mà dường như cái công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn có thể vượt qua được rào cản này.”

“Chỉ có công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn có thể vượt qua được rào cản thôi sao?” Tôi vội hỏi.

Người đàn ông mặc áo da nhìn tôi: “Cậu muốn phản công tương lai, e rằng không có ý nghĩa gì nữa. Tôi nói rồi, thế giới song song. Sau khi tôi đi đến chỗ này, không có cơ hội quay về, nhưng công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn có thể làm được, vì vậy đã từng có người quay về. Chúng tôi đã làm nhiều chuyện ở đây, bên đó cũng không có thay đổi gì. Bố cục không có thay đổi, hoàn cảnh tự nhiên không có thay đổi. Một là thế giới song song, hai là những chuyện đó vốn đã từng xảy ra rồi. Vì vậy mới nói là không có ý nghĩa gì cả.”

Tôi cau chặt mày, hỏi lại lần nữa: “Chỉ có công ty chuyển phát nhanh Nhất Tấn à?”

Người đàn ông mặc áo da suy nghĩ một hồi: “Còn có cổng ra vào dị không gian nữa, vì vậy…”

Bỗng có một địa danh hiện lên trong đầu tôi.

Người đàn ông mặc áo da trầm tư suy nghĩ: “Đại đa số cổng ra vào dị không gian đều không ổn định. Chỉ có một chỗ là có thể được thôi. Thị trấn Morris, cậu có từng nghe cái tên này chưa? Hay còn được gọi là ‘Thị trấn đồ chơi’, ma vương ở chỗ đó… Nói là ma vương đổi chủ, nhưng mà lại càng giống là toàn bộ những ma vương chiếm lĩnh nơi đó đều bị đồng hoá hơn. Nơi đó vốn nằm trong một dị không gian, có cổng ra vào nối giữa quá khứ và tương lai.”

Tôi cũng nghĩ đến thị trấn Morris.

Đảo Cụt Đầu, núi Quảng Nguyên, Hối Hương, thị trấn Morris, thôn Sáu Công Nông…

Cái ở khu Dương Sơn chưa chắc còn tồn tại. Cái ở Hối Hương, nói không chừng đã bị “tôi” phá huỷ rồi. Còn có hai cái ở đảo Cụt Đầu và núi Quảng Nguyên, cũng có thể là đã biến mất rồi.

Thôn Sáu Công Nông và thị trấn Morris.

“Muốn mở cánh cổng dị không gian đó ra cũng không phải một việc dễ dàng gì. Nghe nói sự xuất hiện của thị trấn đồ chơi mang tính quy luật đấy. Quy luật là gì thì tôi không biết.” Người đàn ông mặc áo da nói xong, nhìn về phía tôi và cười hì hì: “Cậu thấy tôi chịu hợp tác rồi chứ? Yêu cầu trước đó của tôi, cậu có thể đồng ý được không? Tôi đã tìm được manh mối rồi, rất nhanh sau đó sẽ tìm được vị tổ tiên đó của tôi, điều tra mọi chuyện một cách rõ ràng. Đến lúc đó tôi chết cũng không thấy nuối tiếc gì nữa.”

Tôi nhớ lại về cảnh tượng nhìn thấy trên màn trình chiếu lúc nãy và nhắm chặt mắt lại.

Năng lực khởi động, có thể cảm nhận được có một cỗ lực hút phát ra từ một nơi xa xôi.

Tôi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trước ống kính sau cùng kia. Ông ta đã lớn tuổi hơn nhiều so với trong đoạn clip. Ông ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt ông ta, nhìn vào trông khá rùng rợn.

Ông ta đang quay một đoạn livestream, trên màn hình livestream là hình ảnh khuôn mặt trắng bệch của ông ta.

Ông ta đang rất hoảng sợ, vì người ngồi ở phía sau lưng ông ta, đang ngồi yên bất động.

Tôi đưa mắt nhìn về phía sau lưng ông ta.

Vợ ông ta ngồi tựa vào gối và đang đọc sách, khác hoàn toàn so với cái bóng người cứng đơ trong ống kính. Ánh đèn màu cam ấm áp đang chiếu lên người bà ta.

Soạt soạt.

Bà ta đang lật sách.

Còn người đàn ông thì nghe thấy đây là tiếng do móng tay đang cào vào ga giường phát ra.

Ông ta càng lúc càng hoảng sợ, càng lúc càng sợ hãi.

Tôi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại thì nhìn thấy người đàn ông mặc áo da đang trưng ra vẻ mặt khó hiểu.

“Kênh livestream số 284231.” Tôi lên tiếng.

Người đàn ông mặc áo da vẫn trưng ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng vài giây sau, biểu cảm trên mặt anh ta thay đổi liên tục, trông giống như là đã nhìn thấy một kì quan thần kì nào đó vậy và há hốc mồm ra.

Anh ta chạy vọt qua người tôi, tôi cũng không có lên tiếng ngăn cản.

Anh ta chạy đến phòng làm việc, mở một cái máy vi tính lên, dùng phần mềm trong đó để kiểm tra dữ liệu.

Anh ta tìm thấy kênh livestream đó, cũng đã nhìn thấy nội dung trong kênh livestream.

Đoạn clip không có được rõ ràng lắm, người đàn ông không đưa ống kính về phía mình mãi.

Người đàn ông mặc áo da lại nhấn thêm vài nút gì đó, ống kính chuyển hướng, trông như có gắn camera giám sát trong phòng vậy.

Đó là một cuộc mưu sát đẫm máu.

Kẻ giết người và kẻ bị giết đều hoảng sợ như nhau.

Người đàn ông mặc áo da ngồi xem trong im lặng, mãi cho đến khi người đàn ông bị cảnh sát xông vào và bắn chết, mãi cho đến khi cảnh sát tìm được đứa trẻ núp trong tủ áo, mãi cho đến khi màn hình trở nên đen thui.

“Hờ hờ, cậu thấy không, tôi nói đúng chứ?” Người đàn ông mặc áo da chống nạnh, đưa lưng về phía tôi và nói: “Muốn thay đổi tương lai đã được định sẵn, trái lại còn xúc tiến làm cho nó xảy ra nhanh hơn. Trông giống như trò đùa của số mệnh vậy.”

Anh ta cúi đầu và bật điện thoại lên. Lần này không trình chiếu lên mà chỉ xem video trên điện thoại thôi.

“Không có tính nghệ thuật gì cả, không có gì mới mẻ.” Người đàn ông mặc áo da nói thầm.
Bình Luận (0)
Comment