Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 205

“Anh ấy đã không thấy đâu nữa... Anh ấy đã không thấy đâu nữa rồi! Anh cúp điện thoại không bao lâu, thì có người bật đèn pin bên ngoài cửa sổ nhà chúng tôi. Chồng tôi gọi điện thoại cho anh thì anh đều không bắt máy! Anh ấy đã đi xem... anh ấy đã mở cửa sổ ra xem thử, sau đó thì...”

“Thì đã không thấy đâu nữa sao?”

“Không... anh ấy đã nhảy xuống dưới... Anh ấy, anh ấy leo xuống dưới, đã leo xuống dưới rồi...”

“Tại sao chứ... Tại sao anh ấy muốn leo xuống dưới? Anh ấy không biết là sẽ nguy hiểm sao?!”

“Nhà chúng tôi ở lầu một, có gì nguy hiểm chứ?”

“Không phải, không phải là vấn đề về số lầu, mà là... là...”

“Anh ấy leo qua cửa sổ xuống dưới, thì ánh đèn đó liền biến mất, anh ấy cũng không thấy đâu nữa... Rốt cuộc anh đã làm cái gì hả? Có phải anh đã bắt cóc anh ấy không? Anh muốn cái gì? Muốn tiền sao? Là muốn tiền chuộc phải không?”

“Không phải, không phải là tôi đã bắt cóc anh ấy. Anh ấy không nói gì với cô sao? Chúng tôi... Bạn của chúng tôi gặp tai nạn...”

“Bạn của các anh gặp tai nạn sao?!! Hai lần trước các anh đi leo núi đã có người gặp tai nạn sao?! Anh ấy không hề nói... Anh ấy không hề nói với tôi... Hu hu hu hu hu... Đợi đã... Đợi một chút, ý của anh là gì? Chuyện gặp tai nạn và chuyện này có quan hệ gì chứ? Anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Trước khi bọn họ gặp tai nạn, chúng tôi đều đã nhìn thấy ánh đèn tín hiệu cầu cứu, là tín hiệu cầu cứu được phát ra từ đèn pin. Có người trong số chúng tôi đi xuống để cứu giúp, sau đó thì đã bị mất tích... Đột nhiên liền... bị mất tích...”

“Anh đang nói bậy bạ cái gì vậy.... Ý của anh là gì... Đừng có đùa nữa! Làm sao có thể...”

...

...

Xác nhận đêm hôm đó có hai người bị mất tích, lần lượt là Ngưu Hào và Hồ Văn Hâm.

Ngày 24 tháng 10 năm 2009, phân tích file ghi âm. File ghi âm 05720091024G.wav.

“... Có âm khí. Có ma từng đến... Đêm nay gió to thật nhỉ...”

Click!

Click! Click!

“... Ù... Ù...”

Click!

“Ma Cô, tiếng gió này có vấn đề sao?”

“Ừm, tôi đã nghe được tiếng kêu cứu, đang kêu cứu mạng, hơn nữa còn gọi tên của La Chấn Thành.”

“Đã gọi tên sao?”

“Đúng vậy. ‘A Thành’ và ‘cứu mạng’, ‘cứu tôi với’. Âm thanh rất mơ hồ, giống như là tiếng vọng vậy.”

“Nếu như là người mà La Chí Thành quen biết, vậy thì rất có thể là Chu Chí Đào và Phan Quân.”

“Lúc đó, không phải là bọn họ đã rời khỏi dưới lầu nhà La Chí Thành, đi tìm Hồ Văn Hâm rồi sao?”

“Ma cô nói là tiếng vọng. Rất có thể là bọn họ đã rời đi rồi, nhưng âm thanh thì vẫn còn.”

“Tôi nói một chút.”

“Hử?”

“Lần đầu tiên, đám người La Chí Thành đã nhìn thấy một ánh đèn, lần thứ hai là hai ánh đèn. Chắc hẳn là người bị chết đã biến thành đồng bọn. Vậy thì lần này, chắc phải là ba người bị mất tích chứ, đúng không?”

“Có thể là khi La Chí Thành gọi điện thoại, đã bỏ sót ai đó.”

“Không, chúng tôi đều theo sát anh ta, cũng đã phát hiện vấn đề này.”

“Là không xuất hiện, không bị phát hiện, hay là đã tìm mục tiêu mới đây?”

“Vưu Liêm Khang thì sao?”

“Đợi lát nữa đi xác nhận tình hình của Vưu Liêm Khang một chút.”

Phân tích ghi âm cuộc gọi. File ghi âm 200910232318G.wav.

“... Anh Ngưu... Nó tới rồi! Nó đã theo tới rồi!...”

Click!

“Sao rồi?”

“Cũng là ‘cứu mạng’, còn có ‘anh Ngưu’.”

“Nói vậy thì hồn ma đầu tiên không xuất hiện sao?”

“Chỉ là không đi tìm những người bạn đó của La Chí Thành mà thôi.”

Ngày 24 tháng 10 năm 2009, xác nhận được Vưu Liêm Khang chưa gặp phải tình huống khác thường nào.

Ngày 27 tháng 10 năm 2009, do người ủy thác tổ chức tụ họp trên mạng, mời những người tham dự hoạt động leo núi hai lần trước, nói rõ tất cả tình huống mà bọn họ gặp phải hiện nay. Có thành viên cung cấp thông tin là có thành viên của câu lạc bộ leo núi không tham gia hoạt động leo núi hai lần trước bị mất tích vào lúc đêm ngày 23, rạng sáng ngày 24 tháng 10.

Ngày 28 tháng 10 năm 2009, phát động điều tra, nghe ngóng những kinh nghiệm đã trải qua của thành viên khóa trước trong câu lạc bộ leo núi trường Đại học Giao thông Thủ đô.

Ngày 29 tháng 10 năm 2009, xác nhận lại có người tham gia hoạt động leo núi hai lần trước đã nhìn thấy ánh đèn tín hiệu cầu cứu vào lúc 11 giờ đêm, nhìn thấy tình hình khác thường tổng cộng là trong bảy ngày liên tục, chưa hề quan tâm.

Ngày 30 tháng 10 năm 2009, xác nhận trong số thành viên khóa trước của câu lạc bộ leo núi có sáu người bị mất tích.

Ngày 1 tháng 11 năm 2009, núi Bạch Long xảy ra một trận động đất nhỏ khác thường khoảng 4.7 độ richter, từ trước đến giờ ở núi Bạch Long và khu vực xung quanh chưa từng có hiện tượng động đất.

Ngày 4 tháng 11 năm 2009, Vưu Liêm Khang bị tai nạn mà chết, nguyên nhân cái chết là bởi vì bước hụt trong lúc xuống lầu, ngã gãy cổ, chết ngay tại chỗ.

Ngày 5 tháng 11 năm 2009, xác nhận trên thi thể của Vưu Liêm Khang có âm khí.

Ngày 6 tháng 11 năm 2009, xác nhận được có 12 thành viên của câu lạc bộ leo núi nhìn thấy tín hiệu cầu cứu dị thường vào khoảng 11 giờ đêm, chưa hề quan tâm.

Ngày 9 tháng 11 năm 2009, 12 thành viên của câu lạc bộ leo núi bị mất tích.

Ngày 10 tháng 11 năm 2009, liên hệ được với chị Tăng Hủy - vợ thành viên đã mất của câu lạc bộ leo núi là Lý Gia. File ghi âm 05720091110.wav.

“Xin chào chị Tăng.”

“Vâng.”

“Chị Tăng, bọn họ chính là những người chuyên nghiệp mà tôi đã nói với chị.”

“Tiểu Thành, chuyện cậu nói... Ôi... Tôi không muốn tin là có chuyện như vậy...”

“Câu lạc bộ leo núi đã có 24 người bị mất tích rồi, càng ngày càng nhiều người bị mất tích, hơn nữa... mới đầu là chúng tôi chủ động đi đến gần mới bị mất tích, bây giờ tất cả mọi người đều không quan tâm nữa, thậm chí còn giả vờ ngủ, không đi xem, mà vẫn có người bị mất tích...”

“... Tôi biết. Các anh đã nói chuyện này với tôi, tôi mới...”

“Chị Tăng, anh Lý Gia nhà chị là người sáng lập câu lạc bộ leo núi của trường Đại học Giao thông Thủ đô, anh ấy mất vì bệnh ung thư vào 5 năm trước. Bây giờ chị liên lạc với chúng tôi, có phải là vì chị biết được chuyện gì đó của anh ấy có liên quan tới núi Bạch Long khi còn sống không?”

“Chắc là các anh đã nghe Tiểu Thành nói qua, sau khi chồng cũ của tôi tốt nghiệp, đã gia nhập đội cứu hộ, là đội cứu hộ quốc gia. Tiểu Thành, các cậu đều cảm thấy anh ấy là vì yêu thích môn leo núi, còn rất có tinh thần trách nhiệm, tinh thần chính nghĩa, mới chọn cái nghề này đúng không?”

“Vâng. Chị Tăng, lẽ nào...”

“Anh ấy là bởi vì hổ thẹn... Khi anh ấy còn trẻ, là khi còn trong câu lạc bộ leo núi, có một ngày anh ấy đã nhìn thấy tín hiệu cầu cứu vào buổi tối, nhưng mà anh ấy không.... Không lập tức đi cứu giúp... Người đó đã chết rồi...”

“Chị Tăng, chuyện này không thể nói là do lỗi của anh Lý được! Lẽ nào con ma đó, con ma đó đã bởi vì vậy mới đi quấy nhiễu câu lạc bộ leo núi của chúng tôi sao?”

“Chị Tăng, xin hãy tiếp tục kể tiếp đi.”

“Anh ấy nói với tôi, buổi tối hôm đó anh ấy không dám đi xuống cứu người. Khi đó, anh ấy đi leo núi một mình, không có bạn đồng hành. Anh ấy đã sợ hãi. Anh ấy đã gọi người đó, nói chuyện với anh ta, hỏi tình hình của anh ta, cũng đã nói rõ với anh ta, là sau khi trời vừa sáng, có thể nhìn rõ tình hình phía dưới thì anh ấy sẽ đi xuống cứu anh ta. Khi đó, trang bị của anh ấy không hề được đầy đủ như sau này. Người đó tên là Lạc Hạo Kiệt, bọn họ đã nói chuyện với nhau suốt một đêm. Anh ấy còn ném một ít đồ ăn và nước uống xuống cho Lạc Hạo Kiệt. Lạc Hạo Kiệt bị trẹo chân, ngã gãy tay, không thể cử động, nhưng cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà, trước khi trời sáng, Lạc Hạo Kiệt lại bị ngã một lần nữa.”

“Lại bị ngã một lần nữa sao?”

“Có thể là do thể lực của anh ta không chịu nổi nữa, cũng có thể là do anh ta không cẩn thận, tóm lại, anh ta đã bị ngã xuống từ nơi mà anh ta đã nằm trước đó. Chồng cũ của tôi nghe thấy tiếng kêu lớn của anh ta, gọi mấy tiếng, đều không nghe thấy tiếng trả lời của Lạc Hạo Kiệt. Anh ấy liền mạo hiểm đi xuống xem xét. Địa hình ở dưới đó thực ra rất bằng phẳng, không có nguy hiểm như anh ấy lo lắng. Anh ấy đã tìm thấy thi thể của Lạc Hạo Kiệt ở trên hòn đá bên dưới. Lạc Hạo Kiệt đã bị ngã vỡ đầu, chết ngay tại chỗ rồi. Anh ấy không ngừng tự trách bản thân mình. Nếu như đi xuống sớm hơn một chút, thì Lạc Hạo Kiệt đã không bị chết.”

“Chuyện này không liên quan gì đến anh Lý...”

“Đúng thế, không liên quan gì với anh ấy, nhưng mà anh ấy lại để ở trong lòng. Tôi cho rằng anh ấy chỉ là hơi áy náy mà thôi, vì vậy đã chọn nghề làm trong đội cứu hộ. Khi anh ấy sắp chết, tôi cảm thấy là anh ấy đã bị áy náy tới nỗi đã trở thành ám ảnh rồi. Nhưng mà khi đó anh ấy đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu nữa, tôi cũng liền thuận theo lời của anh ấy.”

“Anh ấy đã nói gì vậy?”

“Anh ấy nói, về sau mỗi lần khi anh ấy đi leo núi một mình, đều đã nhìn thấy Lạc Hạo Kiệt.”
Bình Luận (0)
Comment