Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 231

Tỉnh lại từ giấc mơ như dự tính, tôi cảm thấy cả cơ thể mình đau đớn gần như sụp đổ. Đặc biệt là đôi tay đau đớn cùng cực, làn da giống như bị thiêu đốt đến ngay cả những khớp xương đều như thể bị tháo tung, tất cả dường như đang muốn nói một điều gì đó.

Người ngồi bên cạnh giường có sắc mặt thật khó coi, như thể vừa được bệnh viện thông báo tình trạng của người thân đang rất nguy ngập.

Tôi vô tình nhìn thấy Trần Hiểu Khâu trong đó.

“Sao em lại tới đây?” Tôi hỏi.

“Tới lánh nạn cùng nhau.” Trần Hiểu Khâu cười nói, nhưng nhìn sắc mặt của cô ấy thì chắc đây không phải là lời nói đùa.

Tôi ngồi dậy trên giường, đau đến thở từng hơi nặng nhọc, nhưng chẳng quan tâm xem tình trạng mình thế nào mà vội vàng hỏi: “Thế nào rồi? Chẳng lẽ em cũng bị tấn công à?”

“Suýt chút nữa thì Tiểu Khâu chết rồi.” Đôi mắt của Quách Ngọc Khiết đỏ hoe, nắm chặt lấy tay Trần Hiểu Khâu, kiềm nén nói.

Trần Hiểu Khâu là đương sự chính thì lại bình tĩnh hơn Quách Ngọc Khiết nhiều, cô ấy bình thản nói: “Em cảm thấy chuyện em gặp phải không liên quan gì đến Tiêu Thiên Tứ, nhưng chú của em lại không nghĩ như vậy.”

“Em đã đụng phải chuyện gì?”

“Có trộm đột nhập, đó là một tay lão luyện có trang bị rất cao cấp, đi trộm kho tiền của ngân hàng cũng không thành vấn đề.” Trần Hiểu Khâu tóm tắt tình hình lúc đó.

“Tôi thấy đây là vụ đột nhập giết người, hay là gã ta đang nhắm vào em. Tên Tiêu Thiên Tứ kia...” Tí Còi chỉ nói một nửa, rồi cắn răng nhìn tôi vẻ bất lực, “Anh Kỳ, lần này anh đã mơ thấy gì? Tay của anh sao lại như vậy?”

Lúc này tôi mới nhớ ra việc kiểm tra lại cơ thể mình, không có ngoại thương, chỉ có cánh tay dính một chút máu.

“Là của Tiêu Thiên Tứ. Trong mơ tôi đã gặp nó, tiếc là...” Tôi lắc đầu tiếc nuối. Tôi đã xé rách một lớp da của Tiêu Thiên Tứ, làm nó bị thương chỗ huyết quản, nhưng lại không thể xác định được nó đã chết hay chưa.

“Đúng rồi, người giả mạo nhân viên phục vụ tấn công chúng ta đã chết rồi.” Tôi nhớ lại việc này nên lập tức nói ra.

Mọi người bị một phen hú vía, hấp tấp chạy ra ngoài xem.

Người đó vẫn bị trói trên ghế, giống như những gì tôi nói, nhịp tim, hơi thở đều không còn, cái xác cũng cứng đờ rồi.

Tí Còi chất vấn Cổ Mạch với giọng điệu chẳng hay ho gì: “Anh không phát hiện điều gì khác thường à?”

Cổ Mạch ngáp một hơi, lướt lướt trang web, “Đã chết một người thì có gì mà khác thường? Cứ cho là đưa đi khám nghiệm tử thi, người này cũng được tính là tự nhiên chết, say chết, suy tim, nhồi máu cơ tim v.v… Đại khái là như vậy.”

“Là do Tiêu Thiên Tứ à?” Tôi nhớ lại cảnh trong mơ, nội dung tin tức bên trong trạm đó cũng không có tự sát vì chưa hoàn thành hay tự sát vì thất bại.

“Có lẽ là vậy.” Thái độ của Cổ Mạch có chút tùy tiện.

“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi nhíu mày hỏi, “Anh thật sự nghĩ mọi chuyện cứ trôi theo tự nhiên, tôi đi ngủ thì có thể giải quyết được tên Tiêu Thiên Tứ đó à?”

Cuối cùng ánh mắt của Cổ Mạch cũng rời khỏi màn hình điện thoại, đôi mắt sâu thẳm quét qua mấy người chúng tôi, “Tôi không cảm thấy vậy. Chỉ là, tôi chẳng có cách gì, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. Nếu chết thì đáng ra là tôi đã chết rồi. Tôi đã từng nói với cậu, những người như chúng ta không tự tìm đến cái chết thì đến lúc đáng chết cũng sẽ chết thôi.”

Tôi không cách nào tán đồng với quan điểm biếng nhác tiêu cực của Cổ Mạch được.

Trần Hiểu Khâu gọi điện thoại cho Trần Dật Hàm. Chung quy thì cái xác này cũng cần được xử lý. Nếu không phải vì trước đó Trần Dật Hàm đưa cô ấy tới đây rất gấp gáp và còn nhớ chuyện cô ấy bị công kích thì anh ta sớm đã phát hiện ra cái xác này rồi.

“Bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Lâm Kỳ đã thất bại rồi. Anh còn muốn đi ngủ sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Tôi không biết bây giờ ngủ nữa thì sẽ mơ thấy ai.” Tôi cười khổ.

Nếu không gặp phải nhân vật chính thì sẽ rất phiền hà.

Hơn nữa, lần trước đã dùng toàn lực tiêu diệt Tiêu Thiên Tứ nhưng thất bại, tôi cũng không phải là không trả giá. Bây giờ tôi rất mệt, toàn thân đau nhức, đặc biệt là đôi tay, hình như bàn tay bị bỏng rồi, tới cả một ngón tay cũng không cử động được.

“Nghỉ ngơi chút đi.” Trần Hiểu Khâu nói.

“Đúng rồi, em tới lúc nào vậy? Dưới lầu tình hình thế nào?” Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu.

Lúc tôi vừa đi vào giấc ngủ thì Trần Hiểu Khâu đã chạm trán với nhóm tội phạm đột nhập vào trộm cướp. Cô ấy nhanh trí chạy qua cửa sổ thoát được, gọi điện thoại báo cảnh sát, rồi thông báo cho Trần Dật Hàm. Đích thân Trần Dật Hàm đưa Trần Hiểu Khâu tới khách sạn.

“Nói ra thì, cũng may các anh không xuống dưới, bên dưới đã xảy ra tai nạn xe, có mấy vị khách chạy xuống dưới lầu lánh nạn bị xe đâm phải, hình như còn có người chết nữa.” Trần Hiểu Khâu nói.

“Chiếc xe thể thao màu đen à?” Tôi chớp mắt một cái.

“Đúng đó.” Trần Hiểu Khâu hỏi, “Anh mơ thấy đoạn này à?”

Tôi lắc đầu, nói với mọi người chiếc xe đó là của kẻ tấn công, có lẽ nó đã được tên nhân viên phục vụ lấy chạy. Có thể trên đường anh ta đã nhận được tin tức, cũng có thể là đi một vòng quay lại phát hiện khách sạn đã xảy ra chuyện nên dẫn đến vụ tai nạn.

Chắc là Tiết Tĩnh Duyệt đã dùng bị thương ở chân để giúp chúng tôi tránh khỏi tai nạn xe.

Mấy người khác ào ào thở ra một hơi dài.

“Phải cảm ơn người đã cứu mạng cậu đó.” Tí Còi nói, còn nhẹ nhàng chọc Gã Béo một cái.

Gã Béo đỏ mặt, “Cảm ơn nhé. Chân của em không sao chứ?”

Xem ra Tiết Tĩnh Duyệt đã nhận được tín hiệu của Gã Béo, vẻ mặt rất quẫn bách, một phần nữa vì chúng tôi nói lời cảm ơn. Cô ấy lắc đầu lia lịa, chẳng hề ngước mắt lên nhìn còn có một Gã Béo đang đỏ mặt. Gã Béo không biết là thất vọng hay thoải mái, biểu cảm hơi phức tạp.

“Chúng ta không thể lẩn trốn cả đời được. Anh đã nghĩ ra món đồ này dùng thế nào chưa?” Trần Hiểu Khâu nhìn vào cái bình thủy tinh đựng nhau thai kia. So với giấc mơ của tôi thì dường như cô ấy càng tin tưởng vào món đồ quan trọng mà Diệp Thanh đã đưa hơn.

Tôi thở dài: “Không biết. Tôi chẳng có ý tưởng gì cả. Mấy cậu thì sao? Ngoài việc đem đốt thì còn nghĩ ra được gì không?”

Tất cả lắc đầu phủ định.

Tôi nhìn cái hũ thủy tinh đó đến đực cả người, hy vọng có thể tìm được khoảnh khắc Eureka. Đột nhiên, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên chiếc hũ thủy tinh đó, là một bóng người. Chuyện này nói ra thì rất bình thường, chẳng phải tất cả chúng tôi đều đang đứng xung quanh chiếc hũ thủy tinh mà khổ não nghĩ ngợi sao. Nhưng trong đầu tôi lại lóe lên một tia sáng, cảm giác như đây chính là điềm báo trước. Chẳng phải những bộ phim kinh dị cũng thường diễn theo motip này hay sao?

Nghĩ lại những sự việc đã qua, tôi nghĩ tôi phải cảm ơn tất cả những bộ phim kinh dị mà tôi đã từng xem, cảm ơn khoảnh khắc Eureka đó.

Tôi có ý quay đầu lại, nhìn xem cái bóng đó là của ai, thì phát hiện Trịnh Hân Hân đang đứng gần Tiết Tĩnh Duyệt với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Từ sau khi tôi tỉnh lại thì đã lơ là với Trịnh Hân Hân, từ đầu tới giờ cô ấy chẳng nói một lời nào.

Tư thế đó của Trịnh Hân Hân khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đây là người thứ ba tôi nhìn thấy được động tác này.

“Tiết Tĩnh Duyệt, cúi xuống!” Tôi đang ngồi trên ghế bỗng bật lên, toàn thân đau đớn khiến tôi loạng choạng.

Gã Béo yêu thầm Tiết Tĩnh Duyệt, chốc chốc liền đến gần cô ấy, lần này đã thể hiện hình ảnh mạnh mẽ khác hẳn với ngày thường. Tôi vừa nói dứt, cậu ta liền kéo Tiết Tĩnh Duyệt cúi xuống không chút do dự, còn cẩn thận chống tứ chi trên đất để không đè phải Tiết Tĩnh Duyệt, khiến cả cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy hoàn toàn được che phủ. Trong tay Trịnh Hân Hân vẫn đang cầm con dao xếp có vết máu của tôi, đâm vào cơ thể Gã Béo.

Quách Ngọc Khiết đờ mắt.

Tí Còi đang đứng ngoài xa.

Trần Hiểu Khâu trực tiếp ra tay, bắt gọn Trịnh Hân Hân, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn.

Trịnh Hân Hân rơi nước mắt, hét lên một cách tuyệt vọng: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

“Hân Hân, tại sao…” Quách Ngọc Khiết ngờ nghệch mở lời, rồi giật mình một cái, phải tiến tới giúp Trần Hiểu Khâu, “Cậu bỏ tay ra đi! Bỏ con dao đó xuống!”

“Tôi chịu không nổi rồi… Cô ta tốt số như vậy, chắc chắn không sao đâu, tôi chỉ là một người bình thường. Tôi không thể chịu nổi thêm lần nữa…” Trịnh Hân hân khóc thét, gào lên “AAAAAAAA!”

Trần Hiểu Khâu nhất thời cũng không phòng vệ trước sức mạnh của Trịnh Hân Hân. Bản thân Trịnh Hân Hân vốn giữ chức tại hệ thống công an, cũng từng trải qua các đợt huấn luyện nhất định, nên dễ dàng thoát khỏi Trần Hiểu Khâu. Do Trịnh Hân Hân dùng lực như vậy nên thuận tay rút luôn con dao ra.

Gã Béo khó chịu hét lên một tiếng, một dòng máu tuôn ra từ chỗ miệng vết thương.

Rầm!

Xoảng!

Trịnh Hân Hân ngã đè lên bàn, làm chiếc bình thủy tinh rơi xuống đất. Nhìn lớp thủy tinh dày chắc kiên cố rơi thành từng mảnh, dung dịch formalin ướt đẫm cả thảm. Trịnh Hân Hân lấy con dao xếp ra cắm vào nhau thai.
Bình Luận (0)
Comment