Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 268

Thực ra Tí Còi không cần miêu tả thì tôi cũng có thể từ trong bức ảnh tưởng tượng ra hình dáng của cô gái ấy. Cô ta dán vào tường nhà, chân đặt ở kế bên máy giặt quần áo, đầu vừa đúng mà dựa vào trên bồn cầu.

Không chỉ có tôi, những người khác cũng tưởng tượng ra trong đầu hình ảnh kia, bỗng chốc toàn bộ đều yên tĩnh.

Người bình thường không có việc gì thì sẽ không đi nhìn trần nhà, người bình thường lúc đi vệ sinh lại càng không ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng nếu như có một con quỷ như thế cứ bay đến bay đi trên đầu lại còn nhìn chằm chằm vào người ta đi vệ sinh, cảm giác đó tuyệt đối không phải là buồn cười, mà là rất đáng sợ.

“Cũng chưa chắc là bay ở bên trên.” Cổ Mạch đột nhiên mở miệng nói, “Tuy rằng gọi là cái bóng của quỷ, nhưng không nhất định sẽ giống như hình chiếu phản xạ trong gương, cũng không nhất định sẽ lưu lại cái bóng khi bị chiếu sáng vào. Con quỷ này có thể là đứng ngay chỗ này, cũng có thể nằm ngay dưới đáy nước.”

Cổ Mạch phủ định cách nói của Tí Còi, tay anh ta cũng vẽ trên màn hình.

Anh ta đưa ra ba loại tình huống có thể xảy ra.

Trường hợp thứ nhất là con quỷ kia đứng ở cạnh tường gần máy giặt quần áo, mặt hướng về phía bồn cầu và phòng tắm, chân mà chúng tôi thấy được là ảnh ngược trong nước. Một loại khác thì chân chúng tôi nhìn thấy là chân của cô ta, không phải ảnh ngược, nhưng mà bởi vì có nước, cho nên tấm ảnh mới chụp được như thế. Nếu như vậy, thì đầu của cô ta...

“Ở trong bồn cầu?” Vẻ mặt Tí Còi như bị táo bón, “Em chỉ nghe chuyện quỷ ở trong bồn cầu sẽ có đôi tay thò ra tóm lấy mông người khác, chứ chưa từng nghe nói đầu của con quỷ ở trong bồn cầu nhìn ra bên ngoài... Chẳng lẽ cô ta mắc bệnh thích nhìn lén sao?”

“Chiều cao của cô ta như thế nào anh lại không biết được, cũng không nhất định là đầu ở ngay trong bồn cầu.” Gã Béo nói.

“Cũng không khác biệt lắm, có cao hơn, hay thấp hơn, thì cũng không phải là cao trung bình.” Tí Còi phản bác.

“Mặc kệ cô ta ở tư thế như thế nào, tóm lại là có quỷ ở thôn Sáu Công Nông.” Tôi cắt đứt cuộc thảo luận vô nghĩa của hai người, hỏi Cổ Mạch, “Anh có nghe ra tiếng gì khác trong đoạn video kia không?”

Cổ Mạch có vẻ không được tự nhiên, hồi lâu mới trả lời: “Chỗ đó càng nghiêm trọng hơn so với lần trước đi.”

Tôi bị dọa sợ, “Thực sự là có quỷ?”

“Cũng không nhất định là quỷ, có thể là linh thể. Âm thanh rất phức tạp, cũng nghe không rõ lắm. Lần nổ ống nước này có lẽ là do những thứ kia quá nhiều đó.” Cổ Mạch thở dài, “Chỗ ấy không thể có người ở được.”

Tí Còi kêu lên: “Diệp Thanh không quan tâm sao?”

“Khi cậu ấy còn sống thì có thể miễn cưỡng mà đi quan tâm, nhưng bây giờ có lẽ là có tâm mà không có sức rồi.” Cổ Mạch thản nhiên nói rồi nhìn về phía tôi.

Tôi buồn rầu nói: “Thân phận chúng tôi bây giờ không tiện đi thôn Sáu Công Nông. Lỡ như bị phóng viên biết được, hỏi đông hỏi tây, thì chúng tôi sẽ bị phê bình.”

Chuyện này và việc di dời không có một chút quan hệ nào với chúng tôi. Cấp trên vì việc có di dời hay không đã làm ầm ĩ lên rồi, thần tiên đánh nhau khiến những người phàm như chúng tôi cũng gặp nạn. Nếu ngu ngốc mà xông vào chỗ chết, tôi sợ những người ủng hộ việc di dời sẽ mượn cơ hội này đổi hết những người trong tổ chúng tôi đi. Việc thuyên chuyển này dễ làm hơn so với giết người đúng không?

Tôi nghĩ đến đây liền giật mình, nhìn về phía Trần Hiểu Khâu, nói chuyện này với cô ấy.

Chuyện này cũng chỉ có nhà họ Trần mới có thể đứng ra giải quyết.

Không nghĩ tới Trần Hiểu Khâu còn chưa trả lời thì Cổ Mạch đã nói trước.

“Diệp Thanh không trừng trị được mấy thứ ở thôn Sáu Công Nông kia, nhưng việc trừng trị mấy người sống thì lại không thành vấn đề.”

Lời Cổ Mạch vừa nói ra mang theo mùi máu tanh, thế mà anh ta lại nói như không có chuyện gì.

“Bọn họ không dám động đến chúng tôi sao?” Tôi hỏi.

“Nếu dám, bọn họ cũng không cần tốn thời gian và sức lực chơi trò vật tay làm gì.” Trần Hiểu Khâu tán thành cách nói của Cổ Mạch.

“Vậy thôn Sáu Công Nông phải làm sao đây?” Quách Ngọc Khiết rất lo lắng chuyện này.

“Ống nước cũng nổ rồi, không thể ở nữa.” Cổ Mạch thờ ơ nói rồi bỗng nhiên vỗ đùi một cái, “Á à, có lẽ người làm nổ ống nước lần này là Diệp Tử.”

Chúng tôi đều ngây ngẩn cả người.

Dùng loại thủ đoạn này để đuổi đi những người không liên quan, đám người Thanh Diệp cũng đã từng làm khi xử lý việc được ủy thác. Việc này có lẽ thực sự là do Diệp Thanh làm.

“Vậy thì chúng tôi không quan tâm nữa.” Tôi trưng cầu ý kiến của Cố Mạch.

Tôi sợ Diệp Thanh đợi tôi qua sẽ lại truyền lời gì đó. Bên này của tôi bởi vì quan hệ công việc nên không đi được, anh ta có thể sẽ làm ra những chuyện quá khích.

Không thể không nói, cách giết người của Diệp Thanh vẫn còn để lại một chút ám ảnh tâm lý cho tôi, khiến cho tôi càng thêm kiêng kị Diệp Thanh hơn. Hoặc nói, đó có lẽ là sự kính nể.

Cố Mạch khoát tay, “Không quan tâm thì không quan tâm. Chúng ta phải thích ứng với hoàn ảnh, cậu không cần tạo áp lực lớn cho mình làm gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng trước khi làm phải suy nghĩ kỹ chút, không cần đi tìm chết nhé.”

Tôi hết nói nổi rồi.

Cổ Mạch chắc chắn không phải là một bậc bề trên tốt, sự ăn ý cũng không vượt quá nửa câu.

Năm người chúng tôi rời khỏi khách sạn, ăn một bữa cơm, nói chuyện một lát liền giải tán.

Sau đó, chúng tôi cũng không đi đến thôn Sáu Công Nông, chỉ biết nhờ nghe tin tức và qua Trưởng phòng Mã. Vấn đề ống nước ở thôn Sáu Công Nông rất nghiêm trọng, hiện giờ không thể ở được nữa, chính phủ ép công ty bất động sản cho ra một phần trợ cấp, bộ phận dân chính cũng cung cấp một phần trợ cấp, để người dân nơi đó tìm chỗ ở tạm thời.

Điều làm tôi bất ngờ là, bởi vì sự kiện này, tiến độ của việc di dời phải chậm lại. Những người đứng mũi chịu sào nói với cư dân ở đây nên di dời đi nơi khác, lại có người nhìn ra, đây là âm mưu của chính phủ. Nhưng việc di dời cũng trở thành việc bắt buộc phải tiến hành. Những chủ nhà ở thôn Sáu Công Nông đều không chờ được mà muốn di dời. Chủ nhiệm Mao còn vì thế mà gọi điện thoại cho chúng tôi, truyền đạt lại ý kiến của người dân. Những người dân đó cũng không đem chuyện này đổ lên đầu Phòng Di dời, trong tin tức cũng không hề nhắc đến, điều này làm cho những người ở Phòng Di dời đều thở phào nhẹ nhõm.

Mã số sự kiện: 008

Tên gọi sự kiện: Báo hiệu tử vong

Người ủy thác: Nhậm Mẫn

Giới tính: Nam

Tuổi tác: 35

Chức vụ: Viên chức

Quan hệ gia đình: Kết hôn, có một người con trai

Địa chỉ liên hệ: Thành phố Dân Khánh, thôn Lăng Sơn Tam, số nhà XX

Điện thoại liên lạc: 5411XXXXXXX

Nội dung sự kiện:

Ngày 3 tháng 12 năm 2001, người ủy thác đến lần đầu. File ghi âm 00820011203.wav.

“Chào anh Nhậm. Xin hãy nói một chút về chuyện mà anh gặp phải đi.”

“À, chào… chào mọi người, chuyện... chuyện mà tôi gặp phải là... là điềm báo.”

“Điềm báo về mặt nào?”

“Là việc tôi sẽ chết… Tôi...”

“Anh đừng vội, có thể nói từ từ. Anh trước tiên cảm thấy chuyện không hợp lý từ khi nào?”

“Nửa năm trước, vào nửa năm trước đã cảm thấy không được bình thường! Cha mẹ vợ của tôi có nuôi một con chó, con chó đó lúc bình thường rất nghe lời, rất dính người. Khi tôi đi thăm cha mẹ vợ thì đều sẽ chơi với nó một lát. Lần đó tôi đi thăm cha mẹ vợ, nó không xông tới cũng không dính lên người vợ với con trai tôi như trước kia. Lần này nó chỉ đứng đấy, nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó đột nhiên sủa lên, sủa không ngừng, hướng về phía tôi mà sủa. Khi tôi muốn đi vào nhà thì nó không cho, nó liền bị cha vợ tôi đánh, sau đó còn kéo vào nhốt ở trong phòng, nhưng vẫn sủa không ngừng. Cả nhà tôi đều thấy kỳ lạ. Trước… Trước đó tôi cũng không hề chạm qua động vật khác, nó lại đột nhiên như vậy… Mẹ vợ tôi nói, hay là đi chùa bái phật xem sao. Vợ tôi cũng tin những thứ như thế, liền đem con tôi cho cha mẹ vợ trông, rồi đi chùa với tôi, một giây cũng ngồi không yên nữa. Sau đó…”

“Sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó trên đường đi tới trạm xe, tôi liền cảm thấy như có cái gì đó nhìn chằm chằm vào tôi, ngẩng đầu lên thì là cái giá treo quần áo… Là loại dùng cho những căn phòng ở những khu nhà gần đường ấy, trước cửa sổ mỗi phòng đều có những cái giá như thế. Một hàng... Cả một hàng giá treo trên lầu đều có những con quạ đen đang đứng. Thật đó! Toàn bộ đều là quạ! Chúng nó đều đang nhìn tôi chằm chằm! Tôi ngẩng đầu nhìn qua thì chúng nó cùng nhau kêu lên, rồi bay đi mất!”
Bình Luận (0)
Comment