Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 289

Lúc ban đầu tôi cũng đã nghi ngờ người đàn ông áo đen kia là Thần Chết, nhưng khi mọi chuyện chưa chắc chắn, trong lòng tôi vẫn có chút không dám tin.

Trong phim truyền hình hay phim hoạt hình… cũng từng xuất hiện rất nhiều hình tượng Thần Chết đi ngược truyền thống, tôi biết những thứ đó đều là hư cấu cả nên không có để trong lòng. Nhưng khi gặp phải một vị Thần Chết lập dị trong hiện thực đời sống...

Bây giờ thì tôi cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt của vị Thần Chết kia như thế nào nữa, đây quả thật là một gương mặt đại trà, không để lại ấn tượng gì trong lòng người khác. Những từ như là “có khí chất”, “thời thượng”, “đẹp” cũng không thích hợp để diễn tả bộ trang phục đen từ đầu đến chân của ông ta.

“Không phải là Thần Chết.” Một câu nói này của Cổ Mạch cũng đủ để đập tan hết những suy nghĩ rối bời trong đầu tôi.

“Không phải sao? Nhưng chẳng phải lúc nãy anh nói...” Tôi khá bất lực với Cổ Mạch. Nếu như không phải là Thần Chết, vậy thì cớ sao anh ta lại phải dùng những từ ngữ, câu chữ dễ khiến người ta hiểu nhầm như vậy chứ?

“Ông ta là Quỷ Sai, Quỷ Sai của Hoa Hạ chúng ta, understand?” Đột nhiên Cổ Mạch nói một câu tiếng Anh.

Sắc mặt tôi tối sầm lại, tôi đang rất muốn đánh cho Cổ Mạch một trận.

“Chúng ta không gọi là Thần Chết, đó là cách gọi của người nước ngoài. Thật ra thì ở nước ngoài cũng không hẳn gọi là Thần Chết đâu, còn có Thanatos, Anubis, Hel,...”

Thật sự không ngờ rằng vốn hiểu biết của Cổ Mạch cũng khá rộng đấy.

Tôi cắt ngang lời của anh ta: “Anh cũng biết nhiều thứ nhỉ?”

“Ừ, cũng bình thường thôi. Tôi đang lên mạng tìm hiểu đây.”

Nghe xong lời này của Cổ Mạch, tôi bỗng sững người. Một lúc lâu sau mới hiểu ý của anh ta. Lửa giận trong người tôi bốc lên ngùn ngụt.

“Vì vậy những gì mà anh nói từ nãy đến giờ đều là lời nói bậy sao?” Tôi đang cố gắng kiềm nén lửa giận, cảm thấy nãy giờ mình như đang bị Cổ Mạch đùa giỡn.

“Không phải đâu. Tôi đang nói nghiêm túc đấy. Người đó là Quỷ Sai, không phải Thần Chết. Cậu đừng có tưởng Ông Trời của chúng ta có một chút bệnh tâm thần, nhưng mà so với những vị thần ở nước ngoài thì đã được gọi là sáng suốt lắm rồi đấy.” Những lời này của Cổ Mạch khiến tôi khá kinh ngạc: “Chỉ cần cậu không chủ động chọc họ thì họ cũng sẽ không tìm đến cậu đâu. Cho dù cậu có chọc họ nhưng chỉ cần không quá đáng thì cũng không có vấn đề gì cả. Đâu có giống như những vị thần ở nước ngoài, tự ý thích làm gì thì làm, nếu làm họ không vui thì họ sẽ nguyền rủa người này người kia, giết người cũng không chớp mắt. À, trước đây chúng ta cũng có những vị thần như vậy, nhưng Ông Trời là người có quyền lực nhất, ông ấy đã diệt trừ hết những vị thần như vậy rồi.”

“Vậy có khi nào có Đầu Trâu Mặt Ngựa hay Hắc Bạch Vô Thường gì đó không?” Tôi nói bừa.

Cổ Mạch trả lời thành thật: “Không biết nữa. Cá nhân tôi chưa từng gặp qua, bọn Diệp Tử cũng chưa từng nhắc đến.”

Tôi biết chắc sẽ không hỏi được thông tin gì từ chỗ Cổ Mạch nữa đâu, nhưng sau khi nghe những lời nói xàm của anh ta thì trong lòng tôi lại cảm thấy yên tâm hơn.

Sau khi bọn Tí Còi nghe tôi nói lại những lời này của Cổ Mạch thì đều tặc lưỡi cả.

“Vẫn là sống ở nơi này tốt nhất.” Tí Còi cảm thán: “Theo lẽ thường thì thần tiên phải làm những việc mà thần tiên nên làm, cũng không cần thần tiên phải yêu thương loài người nhưng cũng không nên hành hạ người khác chứ nhỉ?”

“Không phải người ta thường nói, thần tiên là loài sinh vật mạnh hơn loài người. Thật ra thì thần tiên và yêu quái đều không có gì khác biệt.” Gã Béo vừa nói vừa lái xe.

“Cái này cũng khá là có lý đấy.” Tí Còi gật đầu rồi nói tiếp: “Bởi vậy, vẫn là thần tiên ở nước chúng ta là tốt nhất, phẩm chất tốt, không có ỷ mạnh hiếp yếu, tuy rằng bây giờ thì có chút gì đó...”

Vừa nghe xong lời này của Tí Còi, Quách Ngọc Khiết bỗng bật cười, đưa tay đập vào vai Tí Còi.

Tí Còi đau đến nỗi nghiến chặt răng, dùng tay xoa nhẹ bên vai vừa mới bị Quách Ngọc Khiết vỗ, cả người cậu ta dựa sát vào cửa xe, tránh xa Quách Ngọc Khiết.

Gã Béo lái xe đưa từng người về nhà.

Chuyến đi hôm nay làm tốn khá nhiều thời gian. Nhưng khi tôi về đến nhà thì em gái vẫn còn thức để làm bài tập.

Tôi lên tiếng khuyên em gái: “Đừng có cố quá. Tối ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ đấy, ngoài ra còn ảnh hưởng đến việc học tập của ngày hôm sau nữa.”

Em gái tôi gật đầu rồi nói: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Tôi vốn chuẩn bị nghỉ ngơi sớm mà.

Suốt cả quá trình cứ căng thẳng, lo lắng mãi, tôi đã mệt mỏi lắm rồi. Sau khi tắm rửa xong, nằm lên giường, ý thức tôi bắt đầu trở nên mơ màng.

Trong lúc ý thức đang dần trở nên mơ hồ, tôi bỗng nghe được tiếng bước chân.

Tiếng bước chân này có chút gì đó rất quen thuộc, tôi chợt giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy một cái giường.

Trong phòng ngủ không có bật đèn, nhưng trong phòng khách thì vẫn đang sáng đèn, cửa phòng ngủ khép hờ, vì vậy mà có những tia sáng lọt qua khe cửa, chiếu thẳng vào bên dưới của tấm trải giường. Tuy là tia sáng ấy không chiếu thẳng vào người đang nằm trên giường kia, nhưng sau khi mắt đã thích ứng được với bóng tối trong phòng, nhờ vào tia ánh sáng đó, tôi vẫn có thể nhìn rõ được người đang nằm trên giường là ai.

Chủ nhiệm Chu!

Tôi giật mình, bước ngang qua, né sang một bên, vừa mới quay đầu lại thì tôi liền phát hiện người mà tôi bám theo từ nãy đến giờ chính là con ma mà tôi mới vừa nhìn thấy lúc nãy, cũng chính là chồng của Chủ nhiệm Chu, bố của Tiền Lan – Tiền Chung.

Đường nét khuôn mặt của Tiền Chung có chút mơ hồ, nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ nét, cả người ông ta giống như bị chỉnh sửa qua, đường nét trên cơ thể ẩn vào trong khung cảnh xung quanh.

Ông ấy cúi đầu ngắm nhìn Chủ nhiệm Chu, ánh mắt ông ấy rất dịu dàng, cứ đứng đó nhìn không động đậy, tưởng chừng có thể đứng như thế đến hết đời.

Tôi không biết nên nói đây là một khung cảnh hạnh phúc, ấm áp hay là một khung cảnh kinh dị, rùng rợn nữa.

Lúc này tôi bỗng hoàn hồn lại, rồi mới suy nghĩ đến tiếng bước chân làm tôi thức giấc lúc nãy.

Tiếng bước chân ấy chắc chắn không phải của Tiền Chung.

Tôi lần theo tiếng bước chân ấy, ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà.

Nếu là trước đây thì tôi chắc chắn sẽ phải bay lên trên để xem rốt cuộc đây là tiếng bước chân của ai. Nhưng sau khi trải qua chuyện của Trần Nhã Cầm và những lần tái hiện giấc mơ một cách bắt buộc, cưỡng chế, khiến cho tôi phản ứng không kịp. Nếu mà bây giờ tôi bay lên trên, sau khi bay trở về đây thì có khi nào lại quay về khoảng thời gian bị bể ống nước không?

Tiếng bước chân trên lầu vẫn đang vang lên. Ngoại trừ tiếng bước chân ra, tôi còn nghe được rất nhiều tiếng bước chân khác. Những tiếng bước chân ấy truyền tới từ khắp nơi.

Da đầu tôi không tự chủ được mà tê buốt, tôi quay sang nhìn Tiền Chung rồi lại đưa mắt nhìn về phía ban công. Tôi bước lùi về phía ban công, đưa mắt nhìn xuống dưới lầu.

Lúc ban đầu tôi vốn chỉ định nhìn một hồi để xem tình hình ra sao thôi. Lần trước, tôi cũng từng có trải nghiệm như vậy, đứng trên ban công nhìn ngắm cảnh vật xung quanh một hồi, nhưng sau khi quay đầu lại thì thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi.

Nhưng lần này, khi nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, tôi bỗng sững người, căn bản không thể dời tầm mắt ra khỏi đấy được.

Dưới lầu là đường đi bộ của khu nhà này, có rất nhiều người đang đi trên đường, trông giống như đám nòng nọc đang bơi trong nước vậy.

Tiếng bước chân của bọn họ không đồng đều. Những tiếng bước chân hỗn loạn mà tôi nghe được chính là của bọn họ.

Tôi nhìn kĩ hơn thì bỗng phát hiện biểu cảm trên gương mặt của bọn họ đều cứng đơ, trống rỗng, trông khá giống vẻ mặt của Chủ nhiệm Chu khi bị Quỷ Sai dẫn về thôn Sáu Công Nông.

Tôi nhìn lướt qua đám người đó nhưng vẫn không thấy người đàn ông áo đen kia. Tôi cảm thấy khó hiểu và cũng cảm thấy khung cảnh trước mắt này quỷ dị nói không nên lời.

Đám người này bước từng bước về phía trước, đi một hồi thì có người rẽ sang hướng khác, có người thì đi vào toà chung cư ở kế bên.

Tôi đưa mắt nhìn về phía toà chung cư ở đối diện, thông qua cửa sổ ở chỗ cầu thang, tôi có thể nhìn thấy bóng người đang đi lên lầu, nhìn người đó đi vào trong nhà.

Không biết tại sao, khi nhìn thấy tình cảnh này thì tôi bỗng liên tưởng đến giờ ra về của thời đại học. Cả một đám sinh viên ùa ra từ toà nhà dạy học, chạy vào trong kí túc xá, sau đó từng người một về phòng của mình, nhưng tình cảnh trước mắt này lại không có sự sôi nổi, tràn đầy sức sống như vậy.

Dưới ánh trăng và đèn đường mờ ảo, đám người đó trông giống như một đám thây ma chuyên ăn thịt người vậy, lần lượt tản ra và sau đó...

Lúc này tôi bỗng nghe thấy một tiếng bước chân khác. Tiếng bước chân này không hề mang lại cho người ta cảm giác rùng rợn, quỷ dị.

Vừa mới quay đầu lại thì tôi liền thấy đèn trong phòng ngủ được bật lên, Tiền Lan đang đứng ở cửa phòng, một tay đang nắm lấy nắm cửa, còn tay kia thì đang đặt trên nút công tắc đèn, bà ấy nhìn lướt qua xung quanh căn phòng.

Đây là câu chuyện mà Tiền Lan từng kể cho chúng tôi nghe.

Tôi nhìn về phía Tiền Chung, nhưng bỗng phát hiện ông ta đã biến mất rồi.

Tiền Chung đã đi đâu rồi nhỉ?

Tuy tôi biết rằng Tiền Chung không có ác ý, cũng sẽ không làm gì quá đáng nhưng trong lòng tôi vẫn khá lo lắng, căng thẳng.

Trong giấc mơ lần này thì tôi sẽ bám theo Tiền Chung. Nếu như tôi đang ở đây thì Tiền Chung cũng phải ở đây chứ, nhưng tôi không thấy ông ấy đâu hết, điều này có gì đó không đúng lắm.

Bên ngoài bỗng vang lên những tiếng thét chói tai và tiếng đồ vật bị đập vỡ.

Hai thứ tiếng này vang lên đồng thời, doạ cho Tiền Lan sợ xanh mặt, tôi cũng bị thứ tiếng đó làm hết hồn. Một lúc sau tôi quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Vừa mới quay đầu nhìn sang thì cảnh vật tôi nhìn thấy không phải là khung cảnh trên lầu bốn mà là khung cảnh ở dưới tầng trệt, ở cổng khu nhà.

Biển hiệu thôn Sáu Công Nông lọt vào trong tầm mắt tôi, vẫn là cái phòng bảo vệ ấy, đến cả chú bảo vệ cũng vẫn là ông lão mà tôi nhìn thấy vào tối hôm nay. Xung quanh tôi là một đám người có vẻ mặt trống rỗng, vô hồn, họ đứng sát vào nhau, trông giống như là đoàn người đang đứng đợi tàu điện ngầm trong ga vậy.
Bình Luận (0)
Comment