Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 298

Tôi thở hắt ra một hơi, biết rằng sự kiện Kimono này xem như đã xong.

Chẳng mấy chốc, thần kinh của tôi lại căng cứng trở lại.

Sự kiện áo Kimono theo những gì tôi biết thì đến đây đã kết thúc, vậy thì cái chết của Lư Mạn Ninh không dính líu gì đến vụ này cả, cảnh trong mơ tiếp theo có lẽ sẽ liên quan đến cái chết của Lư Mạn Ninh. Nghĩ đến đây, tôi lại thấy mình có mặt trong một căn phòng của bệnh viện, nhưng người nằm trên giường bệnh không phải Lư Mạn Ninh, mà lại là Chu Khải Uy.

Lòng tôi chùng xuống.

Chu Khải Uy cũng bị gãy chân, tâm trạng đang rất chán nản, nhưng cũng cố gắng gượng cười với Lư Mạn Ninh.

Lư Mạn Ninh hết sức lo lắng: “Rõ ràng là đang khỏe mạnh, vì sao lại bị té từ trên lầu xuống chứ?”

Ngồi ở giường bên cạnh là người đàn ông mà tôi từng đã thấy trong giấc mơ của Chu Khải Uy - người làm cùng tổ với anh ta. Người này trái lại đang rất hứng khởi, tự mình kể lại chuyện quái lạ ở thôn Sáu Công Nông. “Có rất nhiều người đều bị dọa sợ. Có người còn nói là có ma nữa cơ.” Người đàn ông đó mỉm cười: “Anh thấy có khi Khải Uy gặp ma rồi ấy chứ. Em không nhìn thấy dáng vẻ xông ra ngoài của cậu ấy hôm qua đâu, cả khuôn mặt đều trắng bệch luôn.”

Nghe đến đây, nét mặt vốn dĩ xanh xao của Chu Khải Uy liền chuyển sang tái nhợt.

Hai tay Lư Mạn Ninh siết chặt lại với nhau, mặt cũng tái nhợt theo.

“Ôi giời, đừng có sợ, đều là mấy ông chú nói linh tinh thôi. Anh thấy chắc là những thứ như là cơn dơi các kiểu thôi.” Người đàn ông phỏng đoán. Dường như anh ta cảm thấy chuyện tối hôm qua chẳng có gì quái lạ cả.

Chu Khải Uy im lặng. Còn mặt Lư Mạn Ninh thì trầm xuống, lòng đầy hoang mang lo lắng, liếc mắt nhìn cái chân gãy của Chu Khải Uy. Chẳng biết có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không mà vết thương của Chu Khải Uy cùng với vết thương của Lư Mạn Ninh lúc trước gần như là cùng một vị trí.

Người đàn ông thấy bộ dạng của hai người như thế, sượng sùng đánh trống lảng một vài câu nữa rồi rời đi.

Chu Khải Uy an ủi Lư Mạn Ninh: “Em đừng lo, chỉ là do tối qua anh bị hoa mắt thôi.”

Lư Mạn Ninh toan nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Mấy ngày tiếp đó, ngày nào cô cũng đem cơm đến cho Chu Khải Uy. Cô có lẽ chỉ mới học năm nhất đại học, đang xa quê ở trọ, lại còn không biết nấu ăn, nên thức ăn mang đến mỗi ngày đều là đồ mua cả.

Chu Khải Uy cảm thấy ngại ngùng, có khuyên vài câu, nhưng cô nhất quyết không nghe, một mực ân cần chăm sóc anh ta.

Cảnh trong mơ vẫn chưa tăng tốc, nhưng có hiệu ứng tái hiện lại câu chuyện. Tôi ở trong phòng bệnh, chứng kiến Lư Mạn Ninh vào vào ra ra, ánh sáng trong phòng thay đổi, hết ngày đến đêm, y phục cô mặc cũng thay đổi theo từng ngày, thức ăn mang đến cũng theo đó mỗi ngày mỗi khác.

Sự thay đổi rõ ràng nhất có lẽ là dung mạo của hai người, ngày càng tiều tụy. Những người không biết có khi lại tưởng rằng Chu Khải uy mắc phải bệnh hiểm nghèo, sắp sống không được bao lâu nữa.

Đến một ngày nọ, cuối cùng thì Lư Mạn Ninh cũng có được cơ hội nói chuyện riêng với Chu Khải Uy. Ba bệnh nhân kia đều không có trong phòng, chỉ còn mình Chu Khải Uy nằm trên giường.

Khi rót nước cho anh, cô bỗng nhiên bật khóc, nước mắt nhỏ vào trong ly trà. Chu Khải Uy hoảng hốt hỏi: “Mạn Ninh, em làm sao vậy? Em đừng khóc mà. Anh…”

“Có phải anh giấu em chuyện gì hay không? Anh nhìn dáng vẻ bây giờ của anh xem…” Lư Mạn Ninh quay đầu nhìn về phía của Chu Khải Uy, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Sau khi khuyên nhủ cô một hồi vẫn không ăn thua, Chu Khải Uy đành mập mờ nói: “Anh nằm mơ thấy ác mộng…”

Vừa nghe xong, mặt Lư Mạn Ninh liền trắng bệch, một chút hồng hào cũng không thấy. Người cô run run, sợ hãi trợn mắt nhìn anh.

Chu Khải Uy vì đang cố bịa chuyện, tránh nhìn thẳng mặt Lư Mạn Ninh, nên không thấy được nét mặt của cô lúc này.

Tim tôi thắt lại, nhất thời đã đoán biết được một điều gì đó. Tiếng của Lư Mạn Ninh có chút mơ hồ: “Anh thấy ác mộng?”

“Đúng thế, có thể là do quá đau, không sau đâu.” Chu Khải Uy mỉm cười xoa dịu. Lư Mạn Ninh lại tiếp tục trầm tư.

“Có một chút cảm thấy mất mặt, anh rõ ràng là một thằng đàn ông, vậy mà vừa nằm mơ thấy ác mộng đã như thế này…” Chu Khải Uy ngượng ngùng nói, nhưng biểu tình lại không thấy thả lỏng, mà trái lại càng thêm lo âu chồng chất.

Lư Mạn Ninh nhìn anh, từ từ ngừng run rẩy.

Tôi há hốc mồm, theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lư Mạn Ninh chăm sóc cho Chu Khải Uy nghỉ ngơi xong mới chuẩn bị ra về. Cô tiến tới nắm lấy tay anh, thì thầm: “Anh yên tâm đi, em sẽ không để anh gặp phải ác mộng lần nữa đâu.”

Chu Khải Uy ngọt ngào mà ừ một tiếng.

Lư Mạn Ninh rời phòng bệnh bằng những bước chân kiên quyết.

Tôi không muốn nhìn một thấy màn tiếp theo, nhưng không thể không đi theo cô.

Cô về đến trường, đi thẳng đến đội kịch, vào phòng phục trang và đạo cụ lục lọi hồi lâu, nhưng rồi lại thất vọng rời đi. Cô gặp Mã Nhất Binh hỏi thăm về bộ Kimono. Mặt cậu ta tràn đầy sợ hãi, nói với cô là bộ đồ ấy đã bị đốt mất rồi, còn nói bóng gió để cô đừng cố tìm nữa. Lư Mạn Ninh im lặng, sau khi rời đi bèn tìm đến bệnh viện Thị Nam.

Thấy cô đi vào bệnh viện, tôi chỉ có thể đi bên cạnh tha thiết khuyên can: “Hồn ma mà Chu Khải Uy gặp phải kia không phải là bộ Kimono đó, cho nên không có một chút quan hệ gì đến cô cả. Cô không cần phải trách chính mình. Lư Mạn Ninh, cô có nghe thấy tôi nói gì không?”

Tôi thò tay muốn kéo cô ta đứng lại, nhưng hiển nhiên là tay tôi không thể chạm được cô ta.

Không có bộ Kimono, Lư Mạn Ninh không có cách nào lên được sân thượng của bệnh viện Thị Nam. Cô tuyệt vọng giật mạnh cánh cửa, rồi bật khóc đau đớn.

“Là lỗi của em… Tất cả là lỗi của em… Em đã làm liên lụy anh rồi… Anh Khải Uy… Chu Khải Uy…” Lư Mạn Ninh quỳ xuống dưới sàn, đầu tựa vào cánh cửa nức nở. Tôi lầm bầm một mình: “Không phải đâu… không phải do cô đâu…”

Lát sau, Lư Mạn Ninh lau nước mắt, đứng dậy đi xuống lầu. Tôi càng hoang mang hơn, nhưng không có cách nào để cản được.

Lư Mạn Ninh bắt xe đến đường Tân Giang, ban ngày có nhiều du khách ở đây, nhìn cô cũng giống như những người du khách bình thường, đi men theo vỉa hè của con đường lớn. Tôi đành đi theo cô, hai mắt mở to nhìn cô mà không ngừng thấp thỏm.

Vì trên đại lộ Tân Giang có công an trực ban tuần tra, nên Lư Mạn Ninh không thể dừng lại ở một điểm nào được. Đến bữa tối, cô trở lại một quán ăn ven đường dùng cơm. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chẳng có chút gì khác thường cả.

Trăng đã lên, gió đêm thổi nhẹ, đại lộ Tân Giang đã vắng khách du lịch, tranh thủ lúc không có công an tuần tra, cô bò lên thành lan can, linh hoạt mà trèo lên.

Tôi đã nhiều lần thử ngăn cản cô, nhưng hai tay cứ như bị không khí cản lại, dù thân thể đã dí sát Lư Mạn Ninh, vẫn không cách nào chạm vào cô được, có khi động tác mạnh quá thì lại xuyên qua người của cô ta luôn. Lòng tôi nóng như lửa đốt, lại vì đã thực hiện quá nhiều động tác mạnh nên mệt muốn tắt thở.

Trước giờ Lư Mạn Ninh là một cô gái hiền lành nết na, không quen mấy chuyện trèo tường vượt vách như thế này. Nhưng thể chất của cô cũng không đến nỗi, có chăng là hơi vụng về một chút, vẫn tiếp tục bò, rồi ngồi hẳn trên thành lan can.

Tôi đưa mắt dọc ngang, xem xem có ai ngó thấy hành động quái lạ của Lư Mạn Ninh không. Xem ra trời đã tối, đèn đường mở hết, vẫn có thể nghe thấy tiếng còi xe đi lại từ con đường đằng xa, nhưng trên con đường Tân Giang rực rỡ này, lại không có lấy một bóng người.

Lư Mạn Ninh không một chút do dự, sau khi trèo lên bèn ngồi hẳn trên thành lan can, cô cúi xuống nhìn dòng sông dưới chân mình, rồi đẩy tay nhảy xuống. Tôi giật mình, phóng tới nắm tay cô lại, nhưng chỉ nắm được không khí mà thôi.

Tiếng bọt nước vang lên, Lư Mạn Ninh hét lên một tiếng, chới với giữa dòng nước. Tim tôi đập loạn xạ, không hề nghĩ ngợi tôi cũng nhảy theo luôn.

Ở vùng sát đường Tân Giang, đáy sông có phù sa nên chưa khiến cho Lư Mạn Ninh chìm ngay. Cô ta cố bò lên, hơi khó khăn trong việc nhấc chân bước về phía trước, chốc chốc lại bị ngã xuống.

Tôi thật sự bị sự kiên quyết muốn tự sát của Lư Mạn Ninh dọa đến mụ mị cả người, tay chân lóng ngóng cả lên.

Nước sông từ từ ngập đến ngực, cổ, rồi đến cằm của cô ta. Lư Mạn Ninh cố lết về phía trước thêm một bước nữa, rồi toàn bộ cơ thể đã hoàn toàn chìm vào trong dòng nước.

Tôi lao xuống dòng sông, bất luận thế nào cũng không bỏ qua cơ hội nhỏ nhoi để cứu lấy Lư Mạn Ninh. Lòng sông tối om, tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người, không biết bao nhiêu lần đưa tay nắm lấy cô ta, nhưng điều tôi không ngờ được là… lần này, tôi đã nắm được một cánh tay… nhơn nhớt.

Trong chớp mắt, tôi thấy tay mình đang bị ai đó bị nắm chặt, một cỗ sức mạnh theo dưới sông truyền đến, kéo tôi chìm xuống đáy sông.
Bình Luận (0)
Comment