Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 304

“Thật hay giả vậy? Nhỡ đâu tại chú ngủ mơ, tự mình lấy đắp lên mà không biết ấy chứ?”

“Đều đã xảy ra loại chuyện này rồi, chính mắt chị cũng đã thấy, còn nghi ngờ tôi sao? Vả lại tôi có bị mộng du đâu, làm gì có chuyện đi lấy cái chăn liệm mà không biết chứ?”

“Hai người xin bình tĩnh lại. Anh Vương Bân, sau đó thì sao?”

“Nhìn cái chăn liệm mà tôi sợ muốn vỡ mật, đi qua phòng cha tôi nằm nhìn thử, cái chăn đắp lên người ông không còn nữa… Cái chăn đó, tôi… chính tôi tự tay đắp lên cho ông đàng hoàng mà. Tôi lập tức phóng ra tìm người bên dịch vụ tang lễ, thay tôi mời hòa thượng đến tụng kinh. Tôi dặn anh ta phải mời sư thầy cao tay mới được. Tôi đứng đợi họ ở bên trong khu dân cư, khi họ đến nơi thì đưa lên ngay. Trong nhà khi ấy chưa có gì, mấy vị hòa thượng đó tụng kinh suốt một ngày, đến giờ cơm tối thì ra về. Đêm ấy tôi tiếp tục ngủ trong nhà…

“Đã vậy còn ngủ tiếp, tốn vài chục đồng thuê nhà nghỉ mà cũng không muốn bỏ ra sao…”

“Chị nói gì thế? Nếu tôi đã tiếc tiền thì mời hoà thượng làm gì? Mấy hòa thượng đó tụng một ngày mất mấy ngàn chứ ít gì”

“Gì mà mấy ngàn? Mày đừng có lừa người. Tao hỏi thăm rồi, có 500 thôi!”

“500 thì mời hòa thượng gì? Tôi mời là…”

“Mày mời cái gì mà mời! Mấy ông thầy đó cao tay không? Không phải là vẫn có ma sao?”

“Hai vị làm ơn đừng cãi nhau nữa. Chị Vương Đồng, nếu chị có gì muốn nói, trước tiên ghi lại, đợi đến khi anh Vương Bân nói xong, thì chị có thể nói.”

“Tôi vì sao phải…”

“Nếu chị không vui thì cút ra ngoài.”

“Anh! Thái độ gì thế…”

“Chị có thể tìm người ở vùng này hoặc vùng khác có đủ năng lực kiên nhẫn đến giải quyết chuyện nhà chị. Không phải chúng tôi cầu xin mấy anh chị để lấy cái công việc này.”

“Đúng thế, bà chị à, nếu như bà chị không vui vẻ, thì chính chị đi tìm người khác đến nghĩ cách giải quyết là được rồi.”

“Được, mày nói… mày nói hay lắm! Tao xem mày có thể nói ra cái dạng gì.”

“Anh Vương Bân, xin mời nói tiếp. Đêm thứ hai khi anh ngủ lại trong nhà, có xảy ra chuyện gì không?

“Ban đêm thì không có. Tôi dùng một cái chăn khác, thế cũng đủ ấm rồi. Sáng hôm sau thức dậy, không phải tự nhiên thức, cũng không phải do chuông báo thức reo, mà do tôi nghe có tiếng làm cơm trong bếp, còn có cả tiếng cát sét đang phát ngoại ngữ nữa… là loại cát sét ghi âm để dạy học. Vừa thức dậy tôi chưa tỉnh táo lắm, ngồi dậy đến nhà bếp xem thử, bếp ga đang bật, trong chảo còn có một cái trứng ốp la, âm thanh cát sét quen thuộc của ngôi nhà vang lên. Tôi… tôi tắt hết mấy thứ đó, lập tức ra khỏi nhà, không dám quay lại nhà lần nào nữa. Mãi đến ngày nhập quan, người bên dịch vụ tang lễ gọi điện, tôi mới về nhà đợi họ. Lúc mở cửa thì tôi nghe thấy tiếng xe đồ chơi, loại xe nhỏ nhỏ mà giật dây cót thì tự nó chạy tới trước ấy, chiếc xe ấy còn chạy tông lên cửa nữa, chính là… tông lên cửa. Tôi không dám bước vào, đợi người làm dịch vụ tang lễ đến, tôi mới đi vào cùng anh ta. Tôi liếc mắt nhìn phía sau cánh cửa, chiếc xe đồ chơi màu trắng… đang nằm trong góc.”

“Di thể của cha anh đã được đem thiêu và chôn rồi chứ?”

“Đúng, chôn rồi. Sau khi chôn xong, tôi chuẩn bị bán căn nhà đi, cũng đã tìm được người môi giới, giấy tờ cũng hoàn tất rồi, chìa khóa đã giao cho người ta, định quay về Thủ Đô luôn. Ở sân bay, tôi nhận được điện thoại của người môi giới báo là chìa khóa không mở cửa được. Tôi bảo họ tự thay ổ khác đi. Sau khi máy bay hạ cánh, lại nhận được điện thoại báo là không tài nào mở cửa được. Loại nhà như thế này khó bán lắm. Cuối tuần đó, tôi quay trở lại Dân Khánh một chuyến, tôi và người môi giới cùng đến xem, cái chìa khóa vào tay tôi ngay lập tức mở được cửa. Anh ta cũng cảm thấy quái lạ. Tôi nhìn thấy… nhìn thấy trong nhà bị lật tung cả lên… tôi nghĩ là có trộm, nhưng trong nhà chẳng có gì đáng giá cả, cho nên tôi cũng không để ý. Nhưng tiếp tục quan sát thì tôi thấy không đúng lắm, tràn lan trên nền nhà là đồ chơi, truyện thiếu nhi, còn có cả sách giáo khoa nữa… Có một số trong ấy tôi nhớ đã bán rồi mà, sao giờ lại nằm đây… Lúc người môi giới lên sân thượng xem xét, tôi nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, vừa quay lại liền thấy một trái banh da lăn ra, không phải lăn thẳng một đường, mà nảy nảy mấy cái rồi mới lăn đến chân tôi… Tôi sợ đến cứng cả người, đem chìa khóa giao cho người môi giới, bảo anh ta tùy ý xử lý đống đồ trong nhà, bán được cái nhà thì càng mừng. Tôi vội vàng trở lại Thủ Đô, sang ngày thứ hai thì anh ta lại gọi đến, lần này là vì anh và chị tôi đã tìm đến cửa rồi.”

“Giọng điệu gì đó? Di sản của cha mẹ chẳng lẽ không nên có một phần của tao sao?”

“Cha viết di chúc giao lại cho tôi rồi. Ngay cả phương thức liên lạc của bên hội Cư ủy cha cũng để ở chỗ của tôi. Ngược lại, cả hai anh chị đều ở gần, ở ngay thành phố Dân Khánh, vậy mà cha đều không buồn quan tâm đến anh chị, điều này không phải đã rõ ràng rồi sao?”

“Vấn đề phân chia tài sản của ba người có liên quan gì đến chuyện kì lạ này không? Nếu như không có, thì chúng ta quay lại vấn đề chính đi. Anh Vương Ngạn và chị Vương Đồng đây có từng nhìn qua nhà cũ không?”

“Hai chúng tôi không có chìa khóa, người môi giới không chịu mở cửa, đành phải gọi nó trở về. Chuyện di sản tạm không nói tới nữa. Nhưng cả chuyện cha mất mà Vương Bân nó cũng không báo cho tôi biết, còn trực tiếp bán ngôi nhà, như thế thì không thể nào chấp nhận được. Tôi đang muốn về thăm nhà cũ, sau đó đến mộ cha dập đầu thắp nén hương. Tôi với A Đồng kêu chú ấy mở cửa, vào trong nhà cùng nói chuyện, mà chú ấy không chịu, nếu không phải có chuyện ma thì chắc chắn nó không thèm đồng ý với chúng tôi.”

“Ai mà biết nó đã làm gì ở trong nhà?”

“Nó nói không lại chúng tôi, nên mở cửa ra, cả ba chúng tôi vào nhà, chỉ ba chúng tôi thôi. Vừa bước vào thì cả ba cùng nghe thấy tiếng đàn dương cầm vang lên.”

“Hu…”

“Thực ra không phải dương cầm, mà là đàn điện tử, thời A Đồng còn đi học, từng học đàn hai năm, sau này cây đàn đó bán đi rồi phải không?

“Bán… bán rồi, đã bán rồi… Tôi nói không học nữa, mẹ có khuyên mấy câu, nên cây đàn đó còn nằm trong nhà thêm hai ba năm nữa, sau thấy chiếm không gian quá đành bán đi.”

“Còn thêm tiếng "soạt soạt" nghe như tiếng các bánh răng chuyển động. Còn có một con rô bốt nhỏ, loại lên dây cót có thể đi được, đang đi vòng quanh trong phòng khách, đi mãi… đi mãi, nhưng đáng lẽ không thể đi lâu như vậy được..”

“Còn có một con búp bê mà trước đây chị ấy hay chơi, đang ngồi trên ghế với cái tay sờ lên đầu chính mình…”

“Quyển sách thiếu nhi của Vương Bân thì tự lật rào rào, quyển sách ấy lúc đầu là của anh Ngạn, sau cho nó, rồi đã bị nó xé rách. Tôi còn nhớ rõ anh Ngạn vì chuyện ấy mà đánh nó một trận ra trò, mắng mỏ cả buổi trời. Quyển sách ấy… chính là quyển sách ấy…”

“Còn có máy bay gấp từ giấy báo, là mấy tờ báo từ hồi nhỏ của chúng tôi, nó thế mà giống như mới vậy, cứ bay lên trên sân thượng…”

“Tất cả mọi thứ đều đang tự cử động…”

“Đều là vật dụng lúc nhỏ của ba người à?”

“Vâng!”

“Vậy thì… những loại chuyện kỳ lạ này rất có khả năng là do người cha qua đời chưa bao lâu của ba người gây ra. Ba người có mời người đến cầu siêu cho ông lần nữa không?”

“Mời rồi, làm sao lại không mời cho được? Chúng tôi sau đó có mời người đến lập đàn làm lễ cầu siêu, từ trong chùa lẫn ngoài mộ, đều làm hết, nhưng vẫn chả có tác dụng, trong nhà vẫn cứ có ma. Những người đến xem phòng đều bị đánh chạy ra ngoài, người môi giới gần đó không dám nhận nữa, trong khu dân cư cũng đồn đãi um cả lên.”

“Người đến xem nhà bị đánh? Những hiện tượng kì lạ trong nhà ấy còn tấn công người nữa à?”

“Đúng đó! Có người bị bóng ném trúng, sợ quá bỏ chạy, có người thì bị sào phơi đồ gõ vào đầu, cũng chạy nốt.”

“Ba người khi ở trong nhà không bị tấn công sao?”

“Không, không có.”

“Tôi cũng không.”

“Không hề.”

“Nếu như thế thì xem ra hồn ma này không có ác ý với ba người rồi. Hoặc là có di nguyện gì đó muốn nhờ các anh chị hoàn thành. Chúng tôi có thể đến căn nhà đó xem qua, nếu như xác định được hồn ma đó là cha của các anh chị, thì đây là chuyện trong nhà của mấy người, lúc đó có thể dễ dàng kết nối hơn, cũng là để cho ông Vương được an nghỉ đi đầu thai.”

“Kết nối? Ông ấy là ma đó!”

“Nhưng ông ấy cũng không hề làm hại chị, phải không?”
Bình Luận (0)
Comment