Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 315

Tầm mắt tôi đã bị màn đêm và ánh sáng pháo hoa bao phủ, làm mất dấu Đào Chính. Bỗng chốc tôi phát hiện ra bầu trời dường như cách tôi gần hơn, phải cúi đầu xuống một chút mới thấy được đám đông chen chúc đen nghịt phía dưới.

Tôi hơi di chuyển một tý, để chính mình tách ra khỏi Đào Chính. Vừa nghiêng đầu, tôi nhìn thấy không phải là một Đào Chính tuổi 20, cũng chẳng phải Đào Chính đã 30, mà là một cậu bé. Qua đôi lông mày, tôi có thể nhận ra đó là Đào Chính, có điều hình dạng của cậu ta lúc này hình như chưa tới 10 tuổi, gầy gò nho nhỏ, ngồi trên vai của một người trung niên, và người ấy đương nhiên là Đào Hải. So với Đào Hải mà tôi đã gặp thì người này có tinh thần hơn nhiều, người cũng sạch sẽ chỉn chu hơn hẳn, không có vẻ chán nản vì túng quẫn. Nhưng nhìn cách ăn vận của hai cha con, thì vẫn còn phảng phất sự nghèo khó.

Đào Chính đang ngẩng đầu, há to miệng xem pháo hoa trên trời. Trong chuỗi âm thanh “đùng đùng” của pháo hoa, bỗng đột ngột xen vào một tiếng “Leng keng”, Đào Chính bịt tai lại, ngay lập tức đầu óc choáng váng, nhưng tỉnh táo lại rất nhanh, dáo dác nhìn quanh.

“Leng keng”, lại một tiếng nữa, Đào Chính cúi đầu xuống, tựa lên đầu của Đào Hải hỏi: “Cha ơi! Sao chỗ này lại có thể nghe thấy tiếng chuông?”

Đào Hải ngạc nhiên không hiểu: “Tiếng chuông ở đâu ra? Là tiếng pháo hoa à?”

“Không phải, là tiếng chuông. Tiếng chuông mà trên ti vi hay chiếu đó. Cha nghe đi, “Leng keng”, nó lại đến đó.” Đào Chính quả quyết nói.

Sắc mặt Đào Hải vốn dĩ hơi vàng vọt, giờ từ từ tái lại, lắp bắp hỏi: “Con nghe thấy tiếng “Leng keng”… à?”

“Vâng ạ, to lắm, đầu con đau buốt…” Đào Chính ấm ứ nói.

Thân thể Đào Hải bắt đầu run lên.

Tôi càng khẳng định âm thanh đó phát ra từ cái Tụ Âm Bồn. Có điều cái bồn ấy sao lại phát ra âm thanh như thế? Trương Giai Hâm hình như không nghe thấy âm thanh đó, phải chăng vì anh ta không phải là người mà Tụ Âm Bồn chọn? Những việc này khiến tôi phải suy nghĩ, nhưng cũng không quá gấp gáp.

Khung cảnh đang diễn ra trước mắt hiển nhiên đã xảy ra cách đây nhiều năm về trước, tôi không tài nào ngăn được. Sự gây hại của Tụ Âm Bồn đối với hai cha con họ, cũng không giống như “ác quỷ đòi mạng”, mà giống như một lời nguyền ảnh hưởng chầm chậm. Vả lại Diệp Thanh và Huyền Thanh Chân Nhân đều chịu bó tay trước lời nguyền ấy, tôi lại càng không dám suy nghĩ viển vông rằng có thể tự mình giải quyết được chuyện này.

“Chính Chính à... Con…” Đào Hải khó khăn mở miệng, tính nói gì đó rồi lại thôi.

Đùng!

Đùng đùng đùng!

Màn trình diễn pháo hoa đã đến đợt cao trào cuối cùng, liên tiếp hàng loạt chùm sáng thay phiên nhau bùng lên rực rỡ, lấn át cả tiếng của Đào Hải.

Trong âm thanh hỗn độn ấy, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng “leng keng” của chiếc Tụ Âm Bồn phát ra, mang theo tiếng vọng xa xôi. Sau khi âm thanh ấy tan biến, cảnh tượng trong mắt cũng theo đó dậy sóng.

“Hự… hự…”

Bóng tối thay cho ánh sáng pháo hoa, tiếng thở dốc nặng nề thay cho tiếng đì đùng của pháo hoa. Âm thanh của Tụ Âm Bồn cũng đã biến mất.

Tôi đã hơi quen một chút với bóng tối, mới có thể nhìn rõ cái đống to đùng trước mặt.

Cái đống ấy chính là Đào Chính với lũ ma đang quấn trên thân cậu ta.

Ngực cậu ta vẫn còn nhấp nhô, sắc mặt xanh đen, trên người âm khí nặng nề, nhưng xem ra vẫn chưa chết.

Gian phòng sơ sài thế này có lẽ là một căn phòng cho thuê nào đó, chỉ có một chiếc giường sắt, chăn nệm mỏng manh, vào độ cuối thu ở Dân Khánh tuyệt đối sẽ không đủ ấm.

Nhưng Đào Chính hoàn toàn không thấy lạnh, mà chỉ thấy mệt. Một lũ ma đang đè trên người, đang quấn lấy, toàn thân nặng nề khôn xiết. Lũ ma kia suốt cả đêm chẳng cần ngủ, Đào Chính cũng trằn trọc không yên, nhưng vừa mở mắt ra là thấy ngay những con ngươi xanh dờn và cặp môi đỏ như máu của chúng. Cậu ta vừa hé mắt ra một xíu là lập tức nhắm nghiền lại.

Vì tôi có thể cùng cảm giác với cậu ta, nên cũng cảm nhận được trạng thái rất mệt mỏi ấy. Cho dù biết rõ ràng rằng đó không phải là cảm nhận của tôi, nhưng lại vẫn thấy áp lực rất lớn.

Đào Chính cứ thế gắng gượng chống cự đến lúc trời sáng. Sau khi trời sáng, cậu ta bò dậy, gian nan lê bước, lôi theo cả lũ ma đó, đưa tay lấy hộp bánh quy đã bóc vỏ ngay cạnh bàn. Vị bánh không ngon vì là hàng rẻ tiền, hứng thú ăn uống của cậu ta cũng không có, chỉ nhét vào miệng được hai cái rồi ăn không nổi nữa.

Tôi biết hiện tại toàn thân Đào Chính không dễ chịu, âm khí từ bên ngoài xâm nhập vào bên trong người cậu ta. Cậu ta có lẽ vì như thế mà chết, tôi nhớ tới lời người của đám người Thanh Diệp từng nói, người sống và ma nếu như thường xuyên tiếp xúc thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

Đào Chính mệt nhọc ngồi xuống, hổn hà hổn hển thở, đưa tay gạt con ma đang đu trên ngực ra để mình dễ chịu hơn một chút.

Nhưng mấy con ma đó chẳng chịu để yên, lát sau lại bắt đầu dùng sức gồng lên, khiến cậu ta đau muốn tắt thở. Cậu ta đành chiều theo ý của chúng, đi ra khỏi nhà, đón xe đi thôn Sáu Công Nông.

Băng ghế phía sau chiếc taxi chở Đào Chính và một lũ ma đu theo thật ra chẳng hề rộng rãi gì. Lũ ma đó hình như không thể xuyên qua được người và vật, Đào Chính mang theo chúng lên taxi, chen nhau thành một đống ở băng ghế sau, nhét kín mít hết chỗ ngồi. Mặt của cậu ta dính vào khuôn mặt trắng bệch của một con ma và cánh tay của một con khác, cả người như bị siết chặt, thiếu điều thở không ra hơi. Cậu ta dưới tình huống này thì có lẽ sợ hãi cũng nhạt đi rất nhiều rồi.

Nhưng tôi lại cảm thấy tình cảnh này vô cùng đáng sợ.

Tôi đi theo Đào Chính, ngồi ở bên ghế phó lái, lúc này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh một con ma thò chân cùng một nửa thân thể nó vào khoảng trống của ghế lái và ghế phó lái, lắc lư qua lại mỗi khi chiếc xe bẻ cua.

Tài xế không nhìn thấy ma thông qua gương chiếu hậu, nhưng vẫn thấy được vẻ mặt không tốt của Đào Chính, bèn nhiệt tình hỏi: “Này anh, hình như anh có vẻ không khỏe lắm, bị say xe hả?”

Đào Chính định gật đầu, nhưng cần cổ không cử động được, đành miễn cưỡng nói một tiếng “vâng”. Miệng vừa há ra liền quệt vào mặt một con ma. Trong thoáng chốc cậu ta bặm môi, cố gắng ngửa cổ ra phía sau, sau đầu lại chạm vào mặt của con ma nào đó, da gà da vịt dựng cả lên. Tôi cũng sởn gai óc theo.

Bác tài mở cửa sổ phía sau cho Đào Chính. Cậu ta nín thở, đẩy một phần thân thể mấy con ma ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng có được chút không khí để thở. Tôi nhìn mấy cái chân đang phất phơ ngoài cửa sổ mà lòng dấy lên một dự cảm không tốt.

Xe đi vào làn chính, bên cạnh đã có xe cộ chạy song song. Gặp đèn đỏ, tài xế từ từ dừng xe lại, chân của những con ma thò ra phía cửa sổ bên trái đụng phải cửa sổ xe bên đó. Chân thò ra ở cửa sổ bên phải thì gác lên cửa sổ xe bên cạnh. Còn mấy cái chân rũ xuống thì không đụng phải xe nào. Đèn nhảy sang xanh, chiếc taxi lăn bánh trước, cái chân của con ma thò ra bên trái mài lên cửa sổ một chiếc xe con, phát ra một chuỗi âm thanh ma sát. Sức chấn động của ma sát tốc độ lớn lan đến toàn thân con ma nhưng không làm tổn thương đến thân thể nó. Tiếp đó truyền đến người đang bị nó đu là Đào Chính, làm cậu ta giật mình, suýt chút nữa là hét lên.

Chiếc taxi từ từ tăng tốc, đôi chân đang vắt lên phía bên phải bay phất phới như cờ trong gió, phía sau có xe vượt lên tông vào đôi chân đó, khiến cho nó bị lôi về phía trước, theo đà Đào Chính cũng bị lôi nhào về trước. Cậu ta va vào người con ma đang đu trước ngực, cánh tay bị giật đau điếng. Con ma đang đu trên cánh tay cậu ta bám chắc không chịu thả, nhưng trừ hai cánh tay đang bám có thể động đậy ra thì toàn bộ cơ thể nó như một đống thịt chết hay như một quả cân vậy, hoàn toàn không có chút sức lực nào. Nó bị chiếc xe mang đi, nửa thân dưới thòng xuống dưới cửa sổ, sau đó lại bị một chiếc xe khác tông phải. Không gãy chân, nhưng khổ cho Đào Chính không ngừng bị lôi giật, tay chốc chốc lại bị kéo xuống.

Lại càng hỏng chính là tài xế cứ ngỡ Đào Chính bị say xe nặng quá rồi nên giảm tốc, bên cạnh hết chiếc xe này đến chiếc xe khác vượt lên rồi tông vào cặp chân đó, phát ra âm thanh “rầm rầm” không ngớt bên lỗ tai.

Tài xế lo lắng hỏi dồn: “Này anh, anh không sao chứ? Này anh…”

Toàn bộ tâm thần của Đào Chính đều đang để ở trên người con ma bị kéo kia, hoàn toàn không có chút thời gian để trả lời. Tài xế dứt khoát dừng xe, xoay vô lăng. Con ma theo đà quán tính lắc lư, hai chân đập vào cửa xe, đẩy Đào Chính vào trong xe, sau đó liên tục bị va đập mãi.

Khi chiếc taxi dừng lại, cánh tay của Đào Chính hoàn toàn mất hết cảm giác.
Bình Luận (0)
Comment