Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 341

Ngày 13 tháng 9 năm 2002, vụ việc này được đăng báo. Tổng cục du lịch, cục vệ sinh và cảnh sát bắt tay vào điều tra. Đính kèm: Một bản tin cắt từ tờ báo.

Ngày 14 tháng 9 năm 2002, liên lạc với hướng dẫn viên du lịch Vương Thế Quốc. Kèm file ghi âm 01520020914.wav.

“Chào anh Vương, cám ơn anh đã đến đây để trả lời phỏng vấn.”

“Trong điện thoại trước đó có nói qua về...”

“Chắc chắn là có rồi. Đây là số tiền thù lao mà chúng ta đã thương lượng xong, bây giờ trả cho anh một nửa trước, một nửa còn lại thì đợi sau khi phỏng vấn xong, chúng tôi sẽ trả nốt cho anh.”

Xoạt... Xoạt... Xoạt... Xoạt...

“Ừ. Vậy giờ các anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

“Đầu tiên cho tôi hỏi là, anh có gặp phải những triệu chứng như những người hành khách kia không?”

“Không. Tôi không có cảm giác đó... Nhưng hành khách… đâu phải toàn bộ hành khách trong chuyến đi đó đều bị bệnh đâu đúng không?”

“Đúng vậy. Anh có thể nghĩ ra được nguyên nhân tại sao lại có sự khác biệt này không? Trong suốt cả chuyến du lịch đó thì những hành khách bị bệnh và những hành khách không bị bệnh, họ có từng làm qua những chuyện gì khác nhau không?”

“Tôi không để ý đến chuyện này. Bên phía cục vệ sinh cử người đến điều tra về chuyện ăn uống, nhưng chuyện ăn uống không dễ dàng gì điều tra được đâu. Bọn họ không điều tra được gì, tôi cũng không nghĩ ra có gì khác thường. Cùng ngồi chung một bàn ăn cơm thì có người sẽ gắp món này, có người lại ăn món kia... Còn có lúc ở những địa điểm tham quan, sẽ có thời gian hoạt động tự do, họ có tự mua đồ ăn thức uống gì đó hay không, tôi cũng đâu thể biết hết được.”

“Nếu vậy thì trong suốt cả chuyến du lịch lần đó, anh có ấn tượng đặc biệt gì không? Có chuyện gì mà khiến anh cảm thấy bất thường xảy ra không?”

“Không có... Tôi cũng nói vậy với bên phía chính phủ, không có gì đặc biệt cả, đại khái cũng giống như những chuyến du lịch khác thôi... Lần nào mà chẳng giống nhau, những địa điểm tham quan hay những quán ăn, nhà hàng để dùng cơm đều giống nhau cả. Nếu như nói có khác thì chính là khác nhau ở chỗ thời tiết, mùa màng. Anh cũng không thể nói rằng mùa xuân đi đến đấy thì có thể ngắm hoa, mùa đông đi đến đấy thì sẽ thấy tuyết, vậy tuyết chính là điều khác biệt, đúng không? Tôi thật sự không biết là rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào nữa.”

“Anh Vương, nếu là như vậy thì sẽ không có số tiền thù lao nào cho anh nữa đâu.”

“Sao các anh có thể làm vậy được chứ?”

“Những manh mối mà anh cung cấp không giúp ích được gì cho chúng tôi cả.”

“Nhưng tôi cũng đâu thể tự chế ra chuyện được đúng không? Thật sự là không hề xảy ra chuyện gì cả!”

“Không có chuyện gì xảy ra sao? Trước mắt đã có 9 người tử vong rồi, mà nguyên nhân tử vong của họ đều giống nhau cả.”

“Việc đó... Tôi... Tôi thật sự không biết...”

“Vậy những lần trước anh dẫn đoàn du lịch, những hành khách trong đoàn có từng xuất hiện các triệu chứng này không?”

“Không có, chỉ có lần này thôi... Tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, hôm qua bên phía cảnh sát cũng đã tra hỏi tôi suốt cả ngày rồi, tôi đã liệt kê từng chi tiết một... Tôi thật sự không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa. Nếu tôi biết thì tôi đã nói ra từ sớm rồi. Tôi giấu diếm thì có lợi gì cho tôi đâu chứ? Tôi còn là người khả nghi nhất đây này.”

“Nếu như anh muốn chứng minh mình trong sạch, vậy thì phiền anh hãy suy nghĩ thật kĩ, nhớ lại hết những chuyện xảy ra trong năm ngày đó. Anh hãy bắt đầu kể từ lúc khởi hành chuyến đi, kể tất tần tật cho chúng tôi nghe.”

“À... Lúc bắt đầu... Lúc bắt đầu rất bình thường, cũng giống như những lần dẫn đoàn khác, tập trung ở sân bay. Tôi có phát cho bọn họ nón và áo ba lỗ của công ty du lịch, sau đó nói cho bọn họ nghe về nội quy trong chuyến đi. Cũng không hẳn được coi là nội quy... tôi chỉ là giới thiệu cho họ về chuyến đi, dặn dò những điều cần lưu ý, bảo họ có cần gì thì cứ đến gặp tôi, rồi còn cho họ số điện thoại của tôi, và số điện thoại liên lạc của chi nhánh công ty du lịch chúng tôi. Nói chung thì cũng chỉ là nhắc nhở vài điều cần lưu ý trong chuyến đi thôi, rồi còn hỏi xem có ai bị say máy bay không, có bị bệnh gì không... Bọn họ đều không có mắc phải bệnh gì nghiêm trọng cả. Lúc đăng kí tham gia đoàn du lịch thì bên phía công ty du lịch Happy Tour cũng đã hỏi thăm qua về tình hình sức khoẻ rồi. Nhưng mà nếu họ cố tình giấu diếm thì chúng tôi cũng hết cách. Nếu như là bọn họ cố tình giấu bệnh của mình thì chúng tôi hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm, trên hợp đồng đã viết rõ ràng như vậy rồi... Sau đó thì xếp hàng kí gửi hành lý, rồi xếp hàng lần lượt lên máy bay. Trong suốt cả chuyến bay cũng không xảy ra chuyện gì bất thường cả, mọi chuyện đều rất bình yên. Sau khi máy bay hạ cánh thì lại xếp hàng để đi nhận hành lý, rồi xếp hàng đi đến bãi giữ xe. Xe du lịch do công ty chi nhánh cử đến đã chờ sẵn trong bãi giữ xe rồi. Tôi cũng có quen người tài xế lái xe đó, hai chúng tôi đã từng hợp tác qua vài lần. Lúc lên xe du lịch thì tôi có nói qua với họ về những địa điểm tham quan và những phong tục tập quán ở nơi này, rồi sau đó giới thiệu về hành trình của ngày hôm đấy. Lúc chúng tôi hạ cánh xuống sân bay là vào khoảng giữa trưa, chúng tôi sẽ đến khách sạn thu dọn hành lý trước đã, rồi sau đó mới đến nhà hàng để dùng cơm trưa. Đoàn du lịch lần này rất phối hợp, không giống như những lần trước, trong đoàn luôn có những người không tuân thủ đúng giờ giấc, đã nhắc thời gian tập trung rồi mà họ vẫn đến trễ, cả một đoàn người phải đợi một hai người gì đó, điều này khiến cho mọi người cảm thấy không vui.”

“Vậy bữa cơm trưa đã ăn những món gì vậy?”

“Thì cũng chỉ ăn những món ăn rất bình thường thôi... Bên phía cảnh sát cũng có cử người đi điều tra chuyện này. Giống như những lần dẫn đoàn trước kia vậy, những món ăn đó không phải là món ăn Vân Châu. Nhà hàng đó trước giờ luôn hợp tác làm ăn với công ty chúng tôi, cho nên những món ăn thường thiên về khẩu vị của người Dân Khánh. Tôi cũng có ngồi ăn cùng với bọn họ, chắc vấn đề không nằm ở chỗ bữa cơm đó đâu.”

“Ừ. Vậy còn tiếp theo thì sao?”

“Tiếp theo là hành trình buổi chiều. Chúng tôi sẽ đến một địa điểm tham quan gần nhà hàng, viện bảo tàng tỉnh Vân Châu, bên trong viện bảo tàng có bày rất nhiều đồ cổ, còn có một ngôi lăng mộ của một vị quyền quý tỉnh Vân Châu nữa, trông cũng khá to. Mọi người đều tham quan viện bảo tàng cả, tôi phụ trách dẫn đoàn, ngoài ra người giới thiệu cũng là tôi luôn, mọi người không ai tách khỏi đoàn cả, nếu như có ai đó muốn chụp hình hoặc có nhu cầu gì đó khác thì những người trong đoàn sẽ đứng lại đợi một xíu. Nhưng cũng không có ai bắt người ta đợi quá lâu. Tham quan một lúc lâu sau thì có cho họ thời gian để đi vệ sinh, có người thì đi vệ sinh, có người thì không đi... Tôi nhớ bên phía cảnh sát cũng hỏi những chuyện này. Nhưng cụ thể có ai đi vệ sinh thì tôi không nhớ nữa. Tôi không có đi.”

“Vậy chiều ngày hôm đó chỉ đi tham quan có một nơi thôi sao?”

“Không phải... Sau khi tham quan xong viện bảo tàng thì chúng tôi có đến chùa Vân Đàn để thắp hương. Khi đến chùa Vân Đàn, tôi dẫn theo mọi người đi một vòng quanh đấy, nhìn ngắm các pho tượng phật, bia đá và những cái gác, sau đó thì cho mọi người hoạt động tự do. Trong số bọn họ ai đi đốt nhang cúng phật, rồi ai làm việc gì đó khác thì tôi cũng không thể quan tâm hết được... À, tôi nhớ có bảy tám người gì đó, họ có đi xin xăm, rồi còn có mua chút đồ nữa...”

“Vậy chùa Vân Đàn có gì khác thường sao?”

“...”

“Anh Vương, anh có giấu cảnh sát những chuyện này không?”

“Haizz... Ngôi chùa đó và công ty du lịch chúng tôi có hợp tác làm ăn... Chúng tôi sẽ được chia tiền hoa hồng. Chính là như vậy. Trong nghề này thì đa phần đều có loại hình hợp tác như thế. Tôi không có làm gì cả. Chùa Vân Đàn thật sự là một địa điểm tham quan du lịch, bia đá và những cái gác đó cũng có lịch sử khoảng hai ba trăm tuổi rồi. Tôi không hề nói bậy, cũng không có bảo họ phải đi mua đồ này đồ kia. Những chuyện như vậy, tin thì sẽ có, không tin thì sẽ không có, anh nói đúng không?”

“Vậy anh có còn nhớ những hành khách nào đã mua đồ không? Có liên quan gì đến chuyện lần này không?”

“Chắc là không có liên quan gì đâu. Tôi nhớ là trong số đó thì có một người đã tử vong, ông ta có mua lá bùa đã được khai quang, nhưng có người không mua gì mà cũng đã tử vong.”

“Ừ. Vậy sau đó thì sao nữa?”

“Bữa cơm tối thì ăn những món ăn Vân Châu. Nhà hàng này cũng có hợp tác làm ăn với công ty chúng tôi, chuyên phục vụ cho khách du lịch. Chắc không thể là do nhà hàng đó đâu... Sau khi dùng xong bữa cơm tối thì mọi người đều quay về khách sạn để nghỉ ngơi. Tôi có nói qua với bọn họ rằng nếu muốn đi đâu thì phải báo cho tôi biết một tiếng, để tôi có thể nắm được bọn họ đang ở đâu. Sau đó nữa thì nếu muốn tôi dẫn đi chơi thì đương nhiên phải có tiền bo rồi. Tối hôm đó tôi không thấy ai đến tìm tôi cả. Nhưng nói thật thì tôi cũng không biết bọn họ có đi ra ngoài chơi không. Đoàn du lịch mà, chứ đâu phải là tham gia chuyến du xuân do nhà trường tổ chức đâu, tôi cũng đâu phải thầy giáo, lúc nào cũng phải canh chừng bọn họ, đúng không?”

“Vậy còn lịch trình ngày thứ hai thì sao?”

“Ngày thứ hai thì dùng bữa sáng tại khách sạn, sau đó thu dọn hành lý và lên xe, đi đến những địa điểm tham quan ở Vân Bắc. Chạy trên đường cao tốc khoảng hơn ba tiếng. Sau khi ra khỏi đường cao tốc thì ngay ở khu vực ngoại thành thành phố Vân Bắc có một vườn hoa, chúng tôi đi đến đó để tham quan trước đã. Mọi người chụp hình, rồi nếu ai có hứng thú thì có thể mua chút hạt giống đem về trồng. Chúng tôi dùng cơm trưa ngay tại đó luôn, trải nghiệm cuộc sống nông thôn, người thành phố đều chưa từng thấy qua con heo chạy như thế nào, vì vậy mà đến đó ngắm heo cũng khá thú vị đấy. Gà vịt đều được mổ ngay tại chỗ, cá cũng được vớt từ ao cá trong vườn. Nếu như đồng ý bỏ chút tiền thì có thể tự tay đi bắt những vật sống đó. Trong đoàn có hai đứa trẻ chạy đi bắt gà, cảnh tượng đó có thể hình dung là chó gà không yên. Mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ. Sau khi ăn cơm trưa xong thì chúng tôi đi đến thành phố Vân Bắc, sẽ qua đêm trong khách sạn ở Vân Bắc. Buổi chiều thì tham quan cổng thành ở ngay trung tâm thành phố, sau đó đi đến phủ Công chúa Vân Châu. Cũng giống như ở chùa Vân Đàn, hai địa điểm tham quan này đều là do tôi dẫn bọn họ đi một vòng tham quan, sau đó mọi người hoạt động tự do, chụp hình hay gì đó. Buổi tối thì đến nhà hàng ở gần đó để dùng cơm, nhà hàng ấy cũng chuyên phục vụ khách du lịch. Sau khi dùng cơm tối xong thì lên cổng thành để ngắm cảnh đêm, rồi về khách sạn nghỉ ngơi.”

“Cả ngày cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?”

“Không có. Hôm đó...”

“Sao vậy? Anh đã nghĩ ra được gì à?”
Bình Luận (0)
Comment