Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 372

“Những lời mà lần trước anh kia nói khiến tôi suy nghĩ rất lâu. Tôi không có cách nào sống tiếp như vậy được, không thể nào không nghĩ ngợi, cũng không phớt lờ đi được, tôi... tôi đã nói với A Thụy, anh ấy... anh ấy tha thứ cho tôi. Anh ấy đồng ý chúng tôi bắt đầu lại từ đầu. Thật ra, người mà lần trước tôi gặp là em họ của anh ấy, không phải là bạn gái. Anh ấy cũng vậy, em họ anh ấy vừa từ nước ngoài về, tới nhà anh ấy chơi, nói với anh ấy rất nhiều chuyện, lúc đó anh ấy liền nghĩ tới tôi... Tôi gặp anh ấy ở ga tàu điện ngầm, chúng tôi đều muốn đi gặp nhau. Giống như trên phim vậy...”

“Chúc mừng chị.”

“Cảm ơn, cảm ơn các anh.”

“Không cần khách sáo.”

Ngày 1 tháng 7 năm 2012, nhận được điện thoại của Kim Hải Phong. Flie ghi âm cuộc gọi 2012070110453.mp3.

“Xin chào.”

“Chào anh, tôi là Kim Hải Phong, không biết anh còn nhớ tôi không?”

“Vâng, nhớ ạ.”

“Tôi sắp kết hôn rồi! Vào tháng sau. Tôi muốn mời các anh đến dự, không biết các anh có rảnh không? Tôi thật sự rất cảm ơn các anh, A Thụy cũng vậy! Anh ấy cũng muốn gặp các anh!”

“Rất cảm ơn lời mời của chị, nhưng mà rất tiếc, e rằng chúng tôi không thể đến dự hôn lễ của chị được.”

“Nguyên cả tháng đều không rảnh ngày nào sao?

“Không phải, chỉ là không tiện lắm. Chị Kim, việc ủy thác đã kết thúc rồi.”

“À... xin lỗi... tôi...”

“Không sao. Chúc mừng chị nhé, chị Kim, chúc vợ chồng chị trăm năm hạnh phúc.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Đêm nay tôi đã ngủ một giấc rất ngon, hôm sau thức dậy tinh thần sảng khoái.

Trên đường đi làm nhìn thấy những tấm biển quảng cáo của các doanh nghiệp, nghe bản tin thời sự trên xe buýt nói về quy mô và mức độ của các hoạt động marketing nhân dịp lễ tình nhân năm nay ra sao, tôi bỗng cảm thấy những ngày tháng bình yên như thế này thật là hạnh phúc. Cho dù các cửa hàng tăng giá hay giảm giá thì chẳng phải mọi người vẫn sống tốt đó sao? Chỉ cần sống yên bình là tốt lắm rồi.

Phải nói là chuyện của Kim Hải Phong đã khiến tôi tự tin hơn.

Không giống như đám người Thanh Diệp, Kim Hải Phong vẫn là một người bình thường, chỉ là có một siêu năng lực, nhưng đã được cô ấy vô tình khống chế được rồi.

Hiện giờ tôi cũng được coi như là người có siêu năng lực, mặc dù trước mắt tôi vẫn không thể điều khiển được năng lực trong giấc mơ nhưng sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể trở về với cuộc sống bình thường.

Vừa tới văn phòng thì tôi nhìn thấy Tí Còi nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

“Anh Kỳ, anh sao vậy? Mới qua một đêm mà anh có bạn gái rồi sao?” Tí Còi trêu chọc nói.

Quách Ngọc Khiết còn hùa theo: “Đúng vậy, anh Kỳ, anh có bạn gái rồi hả?”

“Không có.” Tôi lơ mơ không hiểu.

“Vậy sao mặt của anh ngập tràn mùa xuân vậy? Có chuyện vui gì hả?” Quách Ngọc Khiết hỏi, “Giành được bao lì xì của Long Phi rồi hả?”

“Bao lì xì của Long Phi là cái gì?” Tôi thắc mắc.

“Tập đoàn Long Phi phát lì xì trên mạng xã hội đó, phát vào tất cả các mốc giờ đúng của hôm nay, có lì xì bằng tiền mặt, cũng có phiếu mua hàng tại các cửa hàng của họ, còn có nhiều thứ khác nữa. Em thấy có người khoe bao lì xì tiền mặt 888 tệ đó.” Quách Ngọc Khiết nói với vẻ ngưỡng mộ.

“Vậy hả, anh không có xem cái đó.” Tôi lắc đầu, kể cho họ nghe chuyện của Kim Hải Phong, “Cho nên, các cậu thấy đấy, vẫn có thể sống cuộc sống của người bình thường.”

“Có vậy thôi á?” Tí Còi hỏi.

“Vậy còn chưa đủ nữa hả? Làm người đừng có tham lam quá.” Tôi đưa ra lời khuyên chân thành.

Tí Còi hứ một tiếng.

Trần Hiểu Khâu đánh giá một cách công tâm: “Cứ giữ trạng thái như hiện tại của anh, lần sau nếu như lại gặp phải hiện tượng quái dị thì đừng có băn khoăn, ngần ngừ giống như chuyện của chủ nhiệm Chu nữa.”

Tôi ngượng ngùng, giải thích một cách yếu ớt: “Chẳng phải là do trước kia chịu quá nhiều đả kích nên mới lo sợ đủ điều như vậy sao.”

“Nhắc mới nhớ, vụ việc gọi hồn cho chủ nhiệm Chu khi nào mới kết thúc vậy?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Tiền Lan không nói. Anh thấy có vẻ như dì ấy không muốn nhắc tới chuyện này.” Tôi lắc đầu.

Trưa hôm trước, sau khi gọi điện thoại xong thì tôi cũng không hỏi thêm gì nữa. Tiền Lan đã tỏ thái độ rõ ràng rồi. Tôi chợt nghĩ tới những người ủy thác mà văn phòng Thanh Diệp gặp phải. Người ủy thác không chịu phối hợp thì người của Thanh Diệp cũng bó tay. Họ chỉ có thể đứng nhìn người ủy thác tự đi vào chỗ chết mà thôi. Phải nói rằng thái độ của Tiền Lan khiến tôi có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng. Cái tâm trạng cố tình vui mừng vì không phải gánh trách nhiệm này khiến tôi có chút hổ thẹn.

“Cũng khó nói lắm. Không chừng là dùng biện pháp không chính đáng nào đó để gọi hồn thật đó.” Tí Còi lén lút nói nhỏ.

“Hình như anh rất mong rằng dì Tiền sẽ dùng biện pháp không chính đáng nhỉ?” Quách Ngọc Khiết lườm Tí Còi.

“Hứ, anh chỉ tò mò thôi mà.” Tí Còi hứ mạnh một cái, đuối lý giống như lời giải thích lúc nãy của tôi.

“Anh không sợ nữa hả?” Gã Béo hỏi.

“Sợ và tò mò là hai chuyện khác nhau, có lúc hai thứ cộng lại thì gọi là sự kích thích” Tí Còi nhếch mày.

“Vậy anh đi tìm sự kích thích đi.” Quách Ngọc Khiết không mấy vui vẻ.

“Yên tâm, anh không tự đi tìm đường chết đâu. Đã bấy nhiêu tuổi rồi chẳng lẽ còn không thể khống chế được bản thân giống như mấy thiếu niên mới lớn sao, vậy khác gì anh đã sống uổng phí mấy năm nay rồi.”

Bàn tán những chủ đề không thấy điểm dừng này, vừa nhìn đồng hồ thì cũng sắp tới giờ rồi, chúng tôi bèn lo sắp xếp lại đồ đạc để đi ra ngoài.

Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu vẫn đi thôn Sáu Công Nông. Còn ba người chúng tôi thì tới hai nhà có quyền tài sản mới.

Công việc hôm nay gặp phải chút khó khăn.

Gia đình lúc sáng chúng tôi tới, người đứng tên sở hữu là một ông cụ lớn tuổi lú lẫn rồi, nhưng người trong gia đình không cho ông ấy làm giám định, cũng không lập ra người giám hộ. Ông cụ có bốn người con nhưng người có mặt hôm nay chỉ có con gái lớn của ông ấy, cũng là người sống cùng và chăm sóc cho ông ấy. Vốn dĩ đã hẹn trước là mời những người con khác cũng có mặt nhưng không có ai tới cả.

“Tôi đã thông báo cho họ rồi nhưng họ đều không tới, tôi cũng hết cách.” Đây là Trần Dung Hoa, con gái lớn của ông cụ Trần Gia Huy, lúc nói những lời này còn cố tình nói rất lớn tiếng, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả, đó là bề ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối.

“Không sao cả, hôm nay chỉ là tiến hành khảo sát nguyện vọng thôi. Đợi đến khi chính thức giải tỏa di dời thì tất cả bốn người con đều phải có mặt. Chúng tôi khuyên các anh chị trước tiên hãy quyết định người giám hộ cho cụ trước khi di dời, nếu không tới lúc đó sẽ khiến cho sự việc phức tạp hơn.” Tôi nói một cách nhẹ nhàng từ tốn.

Chuyện nhà người ta, tôi cũng không việc gì phải tức giận cả. Trần Dung Hoa giấu ba người anh chị em còn lại để làm gì thì cũng là chuyện nhà họ. Khi bước vào Phòng Di dời thì tôi đã biết trước sẽ gặp phải những chuyện như hôm nay.

Trần Dung Hoa nghe vậy dường như có nghĩ ngợi điều gì đó.

“Phiền chị điền đơn khảo sát này một chút. Chúng tôi giữ lại 3 bản, nếu tiện, thì nhờ chị chuyển cho những người khác giúp. Chị có số điện thoại của chúng tôi mà đúng không?” Tí Còi lấy tờ đơn khảo sát nguyện vọng ra.

“Vâng...” Trần Dung Hoa đưa tay ra nhận lấy, lúc này tiếng chuông điện thoại liền reo lên.

Trần Dung Hoa nhìn thấy số gọi đến hiển thị trên điện thoại thì sắc mặt thay đổi, cầm ống nghe lên rồi dập máy. Sau đó gác ống nghe sang một bên.

Thấy vậy, mí mắt tôi bỗng co giật, Tí Còi và Gã Béo nháy mắt với nhau nhưng sau đó lại làm như không có gì xảy ra.

Trần Dung Hoa cũng rất bối rối, lên tiếng giải thích: “Số lạ, là người bán bảo hiểm thôi, gọi tới suốt ngày”

“Vâng, thôi, chị điền vào đơn đi.” Tôi tỏ ra bình thường.

Trần Dung Hoa vừa điền vào bảng, vừa hỏi này hỏi kia, miệng không ngừng nghỉ, vẫn cứ luôn xoắn xuýt mãi một vấn đề.

Cả buổi sáng đối phó với Trần Dung Hoa khiến tôi có cảm giác mệt mỏi rũ rượi. Chủ yếu là bởi vì khi đối mặt với người dân thì những người làm nhân viên cơ quan nhà nước như chúng tôi không thể nổi nóng, phải giữ thái độ ôn hòa nếu không thì chắc chắn tôi sẽ nổi nóng với mấy lời lải nhải của Trần Dung Hoa.
Bình Luận (0)
Comment