Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 403

Mã số sự kiện: 002

Tên sự kiện: Chung giường chung gối

Người ủy thác: Tiêu Lâm Hạo

Giới tính: Nam

Tuổi: 25

Nghề nghiệp: Nhân viên công vụ

Quan hệ gia đình: Cha mẹ, anh trai

Địa chỉ liên hệ: phòng số XXX, số XXX, thôn 5 Thiên Sơn, thành phố Dân Khánh

Điện thoại: 6538XXXXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 17 tháng 2 năm 2001, người ủy thác đến lần đầu. File ghi âm 00220010217.wav.

“Xin chào anh Tiêu.”

“Vâng, chào anh, chào mọi người…”

“Xin hỏi anh gặp phải chuyện gì? Có thể trình bày lại một cách chi tiết không?”

“À… việc này… việc này bắt đầu vào lúc năm mới, gia… gia đình tôi sáng thì đi chúc Tết họ hàng, đến tối mới về nhà, bận rộn cả ngày nên tắm rửa giặt giũ xong liền đi ngủ ngay. Khi tôi mới gặp chuyện ấy lần đầu thì cứ ngỡ là do mình mệt mỏi quá nên mới ngủ mê, nhưng sau đó càng lúc càng cảm thấy lạ, cho đến hôm qua…”

“Anh đã gặp phải chuyện gì?”

“Chính là… đồ vật… trên giường…”

“Có thể nói cụ thể hơn không?”

“Lần đầu tiên là đêm mùng 1 Tết. Tôi nửa đêm trở mình chợt nghe thấy một tiếng động, là tiếng đồ vật rơi xuống đất. Tôi còn cảm giác được, cái vật đó vốn dĩ là đang đè trên người tôi, cho nên khi tôi trở mình thì nó trượt khỏi rồi rơi xuống đất. Lúc đó tôi tỉnh dậy, nhưng trên sàn nhà hoàn toàn không có gì cả. Đêm đó tôi đã quá mệt nên tiếp tục ngủ say sưa. Hôm sau tôi hỏi anh tôi… hai anh em tôi cùng ngủ chung một phòng, là ngủ trên cái loại giường hai tầng ấy. Anh ấy nói đêm qua không nghe thấy gì cả. Tôi cứ ngỡ rằng chỉ là ảo giác do ngủ say quá nên không để ý chuyện đó. Sau đó đến đêm thứ hai, cũng suốt ngày đi chúc Tết bà con thân thích, rất mệt nên vừa nằm lên giường là tôi ngủ ngay, nhưng nửa đêm lại giật mình thức giấc, vì chân tôi chạm phải một vật gì đó có lông mềm mềm. Tôi bị dọa cho tỉnh hẳn, cho rằng chắc có chuột hoặc chó mèo hoang lẻn vào nhà, vì trong suốt mấy ngày Tết vào ban ngày thì trong nhà không có người… Nhưng khi tôi mở cái chăn ra, bật đèn lên xem dưới chăn thì chẳng thấy có gì, dưới giường và khắp trong phòng cũng không. Tôi còn đánh thức anh trai, xem qua giường của ảnh thì cũng thế. Vì chuyện này mà suốt ngày hôm sau, cả nhà chúng tôi đã kiểm tra khắp nơi trong nhà một lượt, cũng chẳng phát hiện ra có gì lạ cả. Sau hôm đó nhà chúng tôi đi chúc Tết trở về khá sớm, tôi sợ lạnh nên vội vã lên giường nằm đọc sách. Tôi rất chắc chắn lúc ấy trên giường hoàn toàn trống trơn, nhưng khi ngủ đến nửa đêm lại cảm thấy trên bụng có vật gì đó đè lên. Không phải đè lên chăn mà là dán sát vào bụng tôi, thứ đó nằm hẳn bên trong tấm chăn. Tôi thức dậy trừng mắt nhìn, thì thấy tấm chăn đang phình lên như thế này… phù phù. Ôi… tôi còn… tôi còn cảm thấy thứ đó… mặt dưới… mặt dưới của nó bằng phẳng, mát lạnh, không biết đó là gì… “

“Anh có giở chăn ra xem thử không?”

“Có… tôi có vạch chăn ra mấy phút, mới cảm thấy tay chân của chính mình… Thật sự trước đó đã sợ đến mức nhão cả người ra, tay chân mất hết cảm giác, nhưng chỉ có bụng là lại có cảm giác…”

“Đè trên bụng anh là thứ gì?”

“Cái rương.”

“Rương?”

“Đúng thế, loại két có vỏ sắt bảo vệ bên ngoài đó, to cỡ này, đang đè lên bụng tôi. Không quá nặng, cảm giác như bên trong trống không. Tôi thật sự cảm giác được, rất rõ ràng, tôi còn nhìn thấy nữa. Lúc đó tôi vạch chăn một lúc lâu, ánh mắt cũng đã thích ứng với bóng tối, nhìn thấy cái khóa trên mặt thứ đó, chính là cái loại khóa có chuyển động số, bên dưới là lỗ khóa để cắm chìa khóa. Chìa khóa được cắm bên trên, bằng đồng, hơn nữa cái cái rương đó đang mở, có một khe hở. Tôi thật sự quá sợ hãi, cảm giác bên trong có gì đó. Lúc đó tôi đã mất kiểm soát, phản ứng theo bản năng nhảy cẫng lên. Cái két an toàn đó rớt xuống đất tạo ra một tiếng động rất lớn. Tôi rõ ràng nghe thấy âm thanh ấy, nhưng anh tôi nói không nghe thấy gì, ảnh còn nói tiếng ồn ấy là do tôi nhảy lên nên đầu đập vào thành giường phía trên. Tôi bật đèn lên thì thấy trên sàn nhà không còn cái két an toàn nữa. Biến… biến mất rồi…”

“Có nghĩa là chỉ mình anh thấy và nghe được vật ấy?”

“Đúng, chỉ có tôi! Cả nhà chẳng ai tin, còn bảo là tôi ngủ mơ…”

“Thời gian xảy ra chuyện này có cố định không? Mỗi đêm khoảng mấy giờ thì xuất hiện loại hiện tượng này?”

“Không biết. Không, ý tôi là tôi không chú ý, có lẽ do tôi sợ quá…”

“Sau cái két sắt, còn xuất hiện vật gì khác không?”

“…”

“Anh Tiêu?”

“Có… mãi đến… mùng 4 Tết, tôi lại cảm thấy dưới lưng có vật gì đó. Vì đêm nào cũng hoảng hốt lo sợ, nên tôi thật sự rất căng thẳng. Lúc đó tôi ngồi dậy xem, là một cây bút bi. Tôi thở phào rồi đem nó bỏ lên bàn rồi ngủ tiếp. Sáng hôm sau tôi phát hiện cây bút ấy đã biến mất. Tôi cũng nhớ ra mình chưa hề mua loại bút như thế, anh trai tôi cũng thế.”

“Là loại bút bi như thế nào?”

“Là loại bút bi có hình dáng như bút chì gỗ, màu vàng.”

”Ừ, sau đó thì sao?”

“…”

“Anh Tiêu?”

“Phù… phù… mùng 5 Tết… mùng 5 Tết… tôi… Tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm… nhưng không đụng phải vật gì, chắc là do bị mấy đêm liên tiếp nên thành thói quen, đêm đến không ngủ ngon được... Tôi thức giấc, không còn cảm thấy có vật gì đè lên người hay chèn dưới lưng nữa… nhưng mà… tôi lại cảm thấy… cảm thấy có gì đó sai sai… Mất một khoảng thời gian tôi mới hiểu ra, là ánh sáng khác thường. Chiếc bóng đổ trên chăn từng sọc từng sọc, hình như có vật gì đó… Sau đó tôi nhìn rõ rồi, đó là một cái giá, loại giá sắt để bỏ giày dép ấy, nhưng nó lại rất lớn, đang đứng trên giường, cũng vừa khéo không chạm vào thân thể tôi. Tôi... tôi lớn gan đi sờ thử… cái đó là có thật. Cũng giống như cây bút bi vậy, mò đến thì thấy có thật. Nhưng sau khi tôi nhấc lên bỏ xuống đất thì lát sau nó liền cứ thế mà biến mất. Tận mắt tôi chứng kiến nó biến mất ngay trước mắt mình, trong tích tắc đã không thấy đâu nữa. Đưa tay quơ thử thì cũng trống không.”

“Ừ, thế sau ngày mùng 5 thì sao?”

“Phù… hít… phù... ôi…”

“Anh Tiêu?”

“Cứ… cứ thế… các thứ… sách, bóp da, áo quần… cứ mỗi ngày một món…”

“Trước đó anh vẫn chưa tìm cách giải quyết sao? Ví dụ như đến chùa thắp hương hay đi bệnh viện khám thử về trạng thái tinh thần…”

“Tôi… vẫn chưa. Tôi cứ nghi ngờ suốt. Không biết là bị trúng tà, hay là tôi thật sự mỗi ngày đều ngủ mơ nữa. Mọi người trong nhà cũng cho rằng do tôi ngủ mơ mà thôi, tôi cũng nghi là vậy, cho đến… cho đến hôm qua…”

“Hôm qua xảy ra chuyện gì?”

“Nửa đêm tôi thức giấc thì nghe thấy có tiếng thở… ở sau lưng, có tiếng thở…”

“Sau lưng? Là ở dưới gầm giường?”

“Không, tôi nằm ngiêng, ngủ ở một bên giường, phần giường còn lại… có tiếng thở… tôi còn cảm thấy ở phía sau lưng… có cả gió luồn vào bên trong chăn nữa. Giống như đang ngủ chung với ai đó trên một chiếc giường, đắp chung một tấm chăn vậy. Khoảng trống giữa hai người chẳng phải thường có hơi gió như thế sao? Nếu vậy… trong tấm chăn của tôi… còn một người nữa… đang ngủ bên cạnh… Tôi suốt cả đêm không dám nhúc nhích, lắng nghe tiếng hơi thở ấy suốt. Người đó… người đó còn trở mình nữa… Người đó trở mình… tôi nghe thấy tiếng động, cảm giác chiếc giường rung lên một cái, tấm chăn bị kéo xuống… thật… thật sự còn một người nữa… Chắc chắn có ai đó đang nằm ngủ bên cạnh tôi… Tôi nghĩ, tôi còn nghĩ có thể là anh trai tôi… Tôi chỉ mong sao đó là anh trai tôi thôi. Không cần biết là tại sao, nếu như là anh ấy thì vẫn tốt hơn… Nhưng tôi lại nghe thấy cả tiếng động ở trên đỉnh đầu… Anh tôi vẫn còn nằm ở giường trên và đang trở mình… Cho dù bên cạnh tôi là anh trai… thì hẳn cũng có một người đang nằm ở trên đó…”

“Anh có ngồi dậy xem thử người nằm bên cạnh mình là ai không?”

“Sao có thể? Tôi làm sao dám xem thử chứ! Cái này khác với mấy thứ trước đó! Tôi không dám xem, cả trở mình cũng không dám... Suốt cả đêm ấy hai mắt tôi cứ mở thao láo cho đến lúc trời sáng…”

“Người đó biến mất lúc nào?”

“Tôi không biết nữa. Sau khi trời sáng thì tôi nghe tiếng gà gáy từ bên ngoài vọng vào, có cả tiếng người nói chuyện, lúc đó không còn nghe thấy tiếng hơi thở nữa. Trong chăn vẫn cảm thấy có gió lùa. Tôi vẫn cứ nằm cho đến lúc anh tôi thức dậy leo xuống giường gọi, tôi mới dám cử động. Tôi… tôi nhìn rồi, trên giường không có ai cả… Nhưng đêm qua, cái cảm giác suốt đêm qua chắc chắc không thể là giả được. Tôi không hề ngủ mơ, quá rõ ràng rồi, suốt cả một đêm, người ấy trở mình, cục cựa, hít thở tôi đều cảm nhận được. Thật sự đã có thứ gì đó nằm trên giường của tôi.”
Bình Luận (0)
Comment