Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 45

Tôi mới nghĩ đến đó, thì thấy có thứ gì đó trong cổ áo xuất hiện.

Làn dao xanh xao đầy vết đồi mồi, nhăn nheo, sau đó là một cái đầu tóc bạc nhô lên.

Thứ trong bộ kimono chui ra quả nhiên là cái đầu người!

Cả người tôi toát mồ hôi lạnh, người run lẩy bẩy lên, điều khiến tôi sợ hơn nữa là cả cơ thể tôi run lên nhưng chỉ có cánh tay tôi không động đậy được, vẫn nắm chặt lấy cổ áo của bộ kimono đó.

“A!” Mã Nhất Binh kêu to lên một tiếng, không biết đụng phải cái gì mà nghe rõ một tiếng như là rớt đồ.

Bên Tí Còi thì không thấy động tĩnh gì, tôi cũng không biết có phải Tí Còi bị hù đến ngất đi không nữa.

Tôi không có triệu chứng muốn ngất đi, đôi chân tôi mềm nhũn nhưng không ngã xuống. Cánh tay đó của tôi không chỉ nắm lấy kimono mà còn nhấc người tôi lên.

Người trong bộ kimono cuối cùng cũng hiện nguyên hình, tay chân đã vươn ra từ trong bộ kimono. Tôi thấy đằng sau lưng cây hoa anh đào xuất hiện các cô gái, không phải năm người, mà là bốn người, bốn người đứng thành hàng, hướng mắt về phía tôi.

Tôi thấy không hay rồi. Một bầy hồn ma hiện trước mặt con người như thế, điều đó cho thấy là sắp có sát khí rồi, giống như Boss bự sắp xuất chiêu cuối vậy.

Bà già đó quả nhiên đã hành động.

Đầu bà ta quay 180 độ, khuôn mặt nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt chỉ có tròng trắng không có tròng đen nhìn tôi, há to cái miệng rộng, lộ ra hàm răng đen xì.

Tôi nghe mùi tanh trong gió nhưng lại tựa như hương hoa, nghe tiếng kêu của phụ nữ lại tựa như tiếng cành hoa đung đưa xào xạc trong gió. Trước mặt tôi là một lão yêu bà xấu xí quái dị, trong một giây sau lại trở thành một cô gái xinh đẹp trẻ trung.

Tôi chưa kịp suy nghĩ xem việc gì đang xảy ra thì lại cảm thấy tay nặng trĩu, chớp mắt liền thấy lão yêu bà và những cô gái trẻ kia đều không thấy nữa, chỉ còn lại bộ kimono đen. Nó rất bình thường, rũ xuống theo quy luật tự nhiên, bên trong trống rỗng, không có gì cả.

“Anh... Kỳ... Anh Kỳ?” Tí Còi kêu tôi với giọng cà lăm.

Tôi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, tay phải nắm lấy bộ kimono, tay trái quẹt hộp quẹt, lại đốt cháy bộ kimono lần nữa.

Bộ kimono bị đốt cháy, tôi quăng cả bộ vào trong thùng thiếc.

Ngọn lửa bỗng chốc vụt lên rất cao.

Ba người chúng tôi đều nghe thấy tiếng ai oán của các cô gái trẻ trong thùng thiếc vang ra.

Tay của tôi không khống chế được thêm một lần nữa, đưa thẳng tay vào trong đống lửa, ghìm chặt bộ kimono trong thùng thiếc. Cánh tay đó của tôi đã mất cảm giác, không cảm thấy nhiệt độ của lửa và cũng không cảm thấy bộ đồ dưới bàn tay.

Ngọn lửa từ màu cam đỏ chuyển sang màu hồng phấn, đốm lửa bay ra hóa thành cánh hoa bay lả tả. Chỉ là tiếng đệm cho cảnh đẹp quái dị này là tiếng gào thét không ngừng của các cô gái, thêm không gian tối đen tĩnh lặng của phòng nghiên cứu trở nên vô cùng đáng sợ.

Tôi nghe đến ngẩn ngơ người, chỉ có thể phân biệt được tiếng khác nhau của từng người, ai cũng đều khóc than đến mất giọng. Không biết vì sao mà tôi nghĩ đến tiếng mèo hoang kêu trong mấy file ghi âm của Thanh Diệp, nghĩ đến những tiếng kêu kinh sợ của những người ủy thác, những âm giọng khác nhau nhưng lại cho tôi một cảm giác giống nhau.

Ngọn lửa lại chuyển màu, cánh hoa rơi hết, một đống đen thui lại hiện lên, trong lửa là khuôn mặt của lão yêu bà lúc nãy tôi thấy, khuôn mặt đó chỉ cách mặt tôi vài cm, chính là khuôn mặt mà tôi đã bắt gặp lúc bị ảo giác. Bà ta nhíu mày khóc, há miệng, không thể nói nên lời, nhưng biểu cảm và ánh mắt của bà ta cho thấy bà ta đang cầu cứu.

Tôi liền nhẹ dạ nhưng tay tôi lại không chịu sự khống chế của bản thân, cứ ghì chặt vào trong thùng thiếc, đến cả tay áo cũng đã thiêu rụi.

Người phụ nữ liền biến dạng trong giây lát, lại trở thành lão yêu bà độc ác, còn nhắm đến thẳng mặt của tôi mà xông tới!

Tôi nhảy dựng lên vì giật mình, muốn tìm đường lui, nhưng vẫn là vấn đề cũ – Tay tôi đang kéo tôi lại!

Chỉ vỏn vẹn chút xíu thôi, lão yêu bà đã xuyên qua đầu tôi, kéo theo nhóm đen thui đó xông ra ngoài! Tôi chỉ cảm thấy thân thể lạnh tanh, trong đầu hình như có thêm thứ gì đó.

“Anh Kỳ! Anh không sao chứ?” Tí Còi chạy đến lắc người tôi.

Tôi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Tí Còi, rồi lại cúi đầu, lúc này phát hiện trong thùng thiếc còn lại một đống tàn khói. Tôi thử động tay thì phát hiện tay có thể nhấc ra khỏi thùng thiếc rồi.

“Anh Kỳ, anh không sao chứ? Lúc nãy là như thế nào vậy?” Tí Còi sốt hết cả ruột hỏi tôi, “Tay anh không sao chứ? Đầu anh có sao không?”

Tôi sờ vào tay tôi, rồi lại sờ đầu, không bị thương.

“Vậy là ổn rồi phải không? Yêu quái đó đã bị tiêu diệt rồi phải không?” Mã Nhất Binh nhát chết hỏi chúng tôi từ phía sau ghế sofa.

Tôi nhìn bộ kimono đã bị đốt thành tro bụi, vẫn còn đốm lửa đang từ từ đốt cháy hết đống tro đó, tôi gật đầu, “Chắc là đã ổn rồi.”

Mã Nhất Binh thở một hơi dài, sợ hãi than: “Sếp, thì ra anh lợi hại như vậy, còn có tay kỳ lân nữa!”

“Cậu nói bậy gì hả?” Tí Còi giận dữ.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ nói đại thôi.” Mã Nhất Binh cười khẩy, “Vậy không phải là đã giải quyết xong chuyện sao, tôi có thể nhẹ nhõm được rồi chứ?”

Tí Còi lo lắng nhìn về phía tôi.

Tôi cười, lắc đầu với Tí Còi.

Mã Nhất Binh hoàn toàn không biết sự thật như thế nào, thấy tôi có chìa khóa ở đây, rồi lại còn diệt được một con yêu quái, liền xem tôi như cao nhân vậy.

Tí Còi thì biết rõ tôi, cậu ta cũng sớm biết và hoài nghi sự tà môn của phòng nghiên cứu Thanh Diệp, đương nhiên sẽ nhìn việc mới xảy ra với một góc độ khác rồi.

“Chúng ta có thể về chưa?” Mã Nhất Binh thăm dò ý kiến của tôi.

Tôi thấy trong thùng thiếc trống không, “Đi thôi. Mấy đồ này cũng đem theo đi.”

Một thùng dầu không dùng hết, thùng thiếc có chút đen, cây hộp quẹt…

Tôi nhìn vào bàn tay trống rỗng của tôi, rồi lại dùng điện thoại rọi một vòng, cũng không thấy cây hộp quẹt đâu hết.

“Sao vậy, anh Kỳ?” Tí Còi cầm thùng thiếc, Mã Nhất Binh cầm thùng dầu, hai người họ muốn nhanh chóng rời không nơi này.

Tôi quay đầu lại nhìn vào phòng nghiên cứu, nắm lấy cánh tay phải đã hồi phục, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Hai thứ đó chúng tôi đều không muốn để lại, xuống lầu liền đem bỏ hết vào thùng rác.

Tí Còi gọi điện cho Gã Béo và Quách Ngọc Khiết, hỏi thăm tình hình hai người họ, được biết là bên họ không có gì cả. Lô Man Ninh đã làm kiểm tra, không thấy gì khác thường nhưng tình trạng đã có chuyển biến tốt hơn. Bên Trần Hiểu Khâu vốn dĩ cũng không có gì xảy ra cả, vẫn nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi. Ba người chúng tôi lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Gã Béo và Quách Ngọc Khiết lại hỏi bên chúng tôi sao rồi, Tí Còi chỉ nói sơ sơ cho qua chuyện, cúp máy xong liền bấu vai của Mã Nhất Binh.

“Sếp, anh còn dặn dò gì nữa không?” Mã Nhất Binh hỏi với vẻ ngoan ngoãn.

“Không có gì dặn dò cả, chỉ là hy vọng anh giữ mồm giữ miệng lại dùm.” Tí Còi nhìn với vẻ sát khí.

Mã Nhất Binh gật đầu lia lịa, “Tôi hiểu hiểu mà, việc hôm nay tôi không nói ai nghe cả, chúng ta cũng đã đốt bộ kimono rồi.”

“Ừ.” Tí Còi gật đầu hài lòng.

Chúng tôi rời khỏi khu đó, Tí Còi theo tôi từ từ ra trạm xe.

“Anh Kỳ, anh không sao thiệt chứ?” Tí Còi hỏi.

“Không sao.” Tôi cười với cậu ta, “Có thể là tôi mở thiên nhãn rồi. Không phải có người nói sau khi gặp ma thì có thể mở thiên nhãn sao? Từ đó về sau, tôi sẽ là cao nhân đi bắt ma hàng phục yêu quái rồi.”

“Và còn lừa được ma nữ xinh đẹp làm vợ chứ gì?” Tí Còi cười thô tục, “Rồi cưu mang một chị giám đốc càng xinh đẹp hơn nữa.”

Chúng tôi nhìn nhau rồi cười. Nụ cười của Tí Còi rất khó coi còn tôi thì xem ra cũng không tốt hơn mấy.

E rằng linh ứng việc tôi đã dự cảm trước đây, từ nay về sau, cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment