Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 471

Mặt của Tô Thành tràn ngập sự hoảng sợ. Ông ta đang sợ hãi tôi. Sợ đến mức buông ngay tay ra, không tóm lấy tôi nữa, thậm chí ngay cả lọ thuốc hít trong tay cũng ném đi.

Lọ thuốc rơi xuống đất vỡ tan tành ngay lập tức, cực kì mỏng manh.

Tôi cảm thấy thật quái lạ.

Phân cảnh mà tôi đã nhìn thấy rất ngắn ngủi, chỉ là những việc xảy ra trong một năm gần đây của Tô Thành. Không lẽ ông ta đã lợi hại đến trình độ này, chỉ là thời gian của thân thể trở về có một năm thôi mà đã phát hiện ra sự nguy hiểm từ năng lực của tôi?

Tô Thành xô tôi ra rồi bỏ chạy. Ông ta tông cửa, chật vật xông thẳng ra ngoài.

Những công nhân bên ngoài đều rất kinh ngạc.

Tôi định đuổi theo nhưng bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình trùng xuống, cảm giác ngạt thở bủa vây lấy tôi.

Tô Thành đã chạy ngày càng xa.

Tôi khá hoang mang, hoài nghi thân thể của mình ở trong hiện thực đã xảy ra vấn đề. Nhưng ngay sau đó tôi chợt nhận ra không phải như thế, mà là do tôi đã kết nối cảm giác với đối tượng của cảnh mộng này.

Tôi quay đầu nhìn về phía bên kia công trường.

Dấu vết của cái bát đã biệt tăm, trước mặt người công nhân đã lấy cái bát khi nãy là một chiếc khuôn xi măng. Cái bát nhất định nằm trong đó.

Tôi nhìn Tô Thành đang chạy ở đằng xa và những người đang vây quanh ông ta, nghiến răng bay về hướng cái bát sứ. So với Tô Thành thì việc giải quyết nguồn gốc của mọi phiền phức trong khách sạn Tuấn Ly còn quan trọng hơn nhiều. Cái bát bây giờ đang bị nhét vào bên trong chiếc khuôn xi măng, một lát nữa thôi, nó sẽ trở thành một bộ phận của móng nhà, tôi muốn phá hoại nó e sẽ rất khó khăn.

Tôi nhào tới trước khuôn xi măng, thọc cánh tay xuyên qua vỏ khuôn, nhưng chẳng mò thấy gì cả. Nhất thời tim tôi tựa như bị ném vào trong nước đá.

Tại sao?

Tôi không cam tâm thò tay quờ quạng lung tung bên trong cái khuôn, từ bàn tay rồi nguyên cả cánh tay đều đã xuyên qua vỏ khuôn và khối xi măng đang dần dần đông đặc lại.

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Mới nãy tôi rõ ràng có thể chạm được mà, rõ ràng có thể…!

Tôi thật sự không cam tâm, nhưng tôi đã không còn cách nào chạm vào cái bát sứ đó được nữa rồi!

Tôi vật vã thử đủ mọi cách, động tác đều trở nên máy móc, rồi bất chợt tôi cảm thấy tay mình như nắm phải một thứ gì đó. Tôi sướng phát điên lên, nhưng ngay lập tức tôi đã nhận ra thứ mình nắm được không phải cái bát mà là một bàn tay người.

Tôi không còn đứng trên công trường nữa mà đang nằm trên giường, trên đầu là đèn trần của khách sạn. Một chiếc bóng lờ mờ che phủ tầm nhìn của tôi, sau đó cái bóng ấy ngay lập tức di chuyển ra.

Tôi động đậy tròng mắt, nhìn thấy Huyền Thanh Chân Nhân đang đứng ngay bên giường. Tay ông ta đang đung đưa lơ lửng trên đầu tôi, tựa như một người mù đang mò mẫm vật gì đó vậy. Hai mắt ông ta đều nhắm lại, đôi môi không ngừng mấp máy, niệm thầm thứ gì đó. Âm thanh rất khẽ, tôi không nghe được gì, nhưng tôi đã nhìn thấy Cổ Mạch đang ngồi sau lưng Huyền Thanh Chân Nhân, vẻ mặt vô cùng chán ngán.

Cái tay mà tôi đang nắm đã rụt lại.

Tôi xoay đầu qua thì nhìn thấy Nam Cung Diệu. Anh ta nhìn tôi mỉm cười. Tôi nghĩ, cái tay mà tôi nắm phải khi nãy chắc là tay của anh ta, nói một cách chính xác thì Nam Cung Diệu đã nắm lấy tay tôi.

Huyền Thanh Chân Nhân xuýt xoa cảm thán, “Ồ… Cậu tỉnh lại rồi.”

“Cái gì?!”

Phòng khách bên ngoài vang lên tiếng động.

“Anh Kỳ!”

“Tốt quá rồi, anh Kỳ!”

Tí Còi và Gã Béo từ bên ngoài xông vào. Quần áo tóc tai hai người họ đều xộc xệch, tựa như là trạng thái vừa tỉnh ngủ vậy.

Tôi ngồi dậy từ trên giường, “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tí Còi và Gã Béo đồng loạt quay đầu trừng Huyền Thanh Chân Nhân.

Mặt Huyền Thanh Chân Nhân đầy vẻ ngậm ngùi nói, “Tôi không ngờ lại có một con ma núp trong thi thể của Lưu Hướng Tiền, khiến nó tấn công cậu. Có điều năng lực của cậu quá mạnh, linh hồn cậu đã tạo ra một phản ứng nhanh chóng, khiến cậu rơi ngay vào trạng thái cảnh mộng nên không bị thương. À, thân thể của cậu có chịu một vài ảnh hưởng nhỏ, nhưng tôi đã hành pháp trừ tà cho cậu, bây giờ thì cậu đã không sao nữa rồi.”

“Không sao gì nữa? Anh Kỳ đã hôn mê suốt hai ngày rồi!” Tí Còi la lên.

Tôi ngơ ngác.

Gã Béo sốt sắng nói: “Anh Kỳ đừng lo, tụi em đều đã nói chuyện đâu vào đó với cơ quan và gia đình anh rồi, chuyện này không ai biết cả. Họ đều nghĩ là anh đang giúp Trần Hiểu Khâu chăm sóc cho Trần Dật Hàm.”

Tôi vừa nghe, đầu óc vốn dĩ đang căng thẳng đã chuyển thành mù mờ không hiểu gì hết.

Gã Béo tiếp tục giải thích.

Thì ra, để giấu gia đình tôi và cơ quan, mấy người bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành mượn Trần Hiểu Khâu ra làm cái cớ. Chuyện của Trần Dật Hàm thì không cần giấu giếm rồi, đó là một thông tin bán công khai, cũng không được đưa lên báo mà chỉ những người quen của anh ta mới biết tin này. Mọi người đều hiểu nhà họ Trần hiện tại toàn là người già, phụ nữ và trẻ em. Mẹ của Trần Hiểu Khâu đã về nhưng cũng chỉ san sẻ với cô ấy được phần nào, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn nhẹ nhàng được. Đám Tí Còi bèn phát huy tình đồng nghiệp, nói rằng nhóm mấy thằng đàn ông chúng tôi đồng lòng muốn thay phiên nhau chăm sóc cho Trần Dật Hàm. Dù gì thì Trần Hiểu Khâu và mẹ của cô ấy đều là phụ nữ, chăm sóc cho Trần Dật Hàm cũng có nhiều điều bất tiện, giao hết cho y tá thì sợ họ không hết lòng hết dạ, thế là đành nhờ chúng tôi giúp đỡ trông coi giùm một chút.

Cách mượn lời lấy tiếng này tuy không phải là hoàn hảo, nhưng chí ít đủ để ứng phó với gia đình tôi và cơ quan.

Chỉ là bây giờ có một rắc rối.

“Chú dì và Sếp Già có thể có chút hiểu nhầm. À, dì Trần cũng có chút hiểu nhầm.” Tí Còi vô cùng nghiêm túc nói.

Tôi tiếp tục ngơ ngác: “Hiểu nhầm gì cơ?”

“Hiểu nhầm rằng anh đang theo đuổi Trần Hiểu Khâu, cho nên anh mới tỏ vẻ ân cần niềm nở như vậy.” Tí Còi tiếp tục giả vờ nghiêm túc.

Tôi đứng hình nhìn cậu ta.

Hai ngày không về nhà, không đi làm, cho dù chỉ là chăm sóc Trần Dật Hàm thì sự ân cần này cũng đủ nặng rồi.

“Hai cậu cũng đã thức trắng hai đêm rồi phải không?” Tôi hỏi hai người họ. Bộ dạng họ bây giờ giống như người đã thức nhiều đêm lắm rồi.

Gã Béo liếc nhìn Huyền Thanh Chân Nhân.

Tí Còi không khách khí mà nói thẳng ra luôn: “Tụi tôi không trông chừng sao được, ai mà biết họ sẽ làm gì chứ?”

Huyền Thanh Chân Nhân trâng tráo nói, “Trước đó là tai nạn ngoài ý muốn, là chuyện bất khả kháng mà. Cậu xem, Tiểu Lâm hôn mê hai ngày, chúng tôi đã chăm sóc cậu ta tốt bao nhiêu, một chút khó chịu cũng không có, đúng không?”

Tôi cảm nhận một lát thân thể của mình, đích xác là không khó chịu chút nào thật, có điều tinh thần quá ư mệt mỏi, đến cả bụng cũng không cảm thấy đói.

Nhìn sang Nam Cung Diệu, so với cảm giác của chính mình, tôi càng muốn nghe thử Nam Cung Diệu ngồi bên cạnh tôi đã nhìn thấy gì hơn.

“Yên tâm, cậu không sao.” Nam Cung Diệu sờ vào gọng kính, “Lần này cậu đã mơ thấy gì thế?”

Tôi giật mình nhớ tới việc chính, kể lại đầu đuôi câu chuyện Lưu Hướng Tiền, Tô Thành và cái bát sứ.

“Tô Thành? Nhà họ Tô chuyên trộm mộ?” Mặt Huyền Thanh Chân Nhân đầy kinh ngạc, “Thế mà lại là bọn họ?”

“Ông biết?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Cả đám cùng nhìn Huyền Thanh Chân Nhân.

“Biết, nhà bọn họ đã ra tay cuỗm không ít đồ đâu, sự nghiệp trộm mộ của tổ tiên họ làm rất khá. Có điều, nghe nói đời sau của họ không có ai đủ tài nghệ cả.” Huyền Thanh Chân Nhân nhíu mày suy nghĩ, “Tô Thành… cái tên này thì tôi chưa nghe qua.”

Nam Cung Diệu nói: “Nếu đúng là kiến trúc sư Tô Thành thì trước đây tôi đã từng nghe qua. Ông ta là thời trẻ nổi tiếng, nhưng ấn tượng để lại cho người ta sau này là hết thời, thiết kế được mấy tòa lầu trung tâm thương mại, kiếm đủ tiền thì rơi vào tình trạng về hưu. Trước đây cũng chưa từng nghe nói khách sạn Tuấn Ly là do ông ta thiết kế.”

Cổ Mạch ngẩng đầu lên, chìa ra cái màn hình di động của mình về phía chúng tôi, “Cậu nói xây mấy tòa lầu trung tâm thương mại thì về hưu?”

Nam Cung Diệu nhìn sang Cổ Mạch, hai mắt sau cặp kính khẽ nhướn lên, “Đây là…”

“Trên này viết ông ta lâm bệnh nặng, phải điều trị một thời gian dài, rồi còn chuyển qua trạng thái thực vật. Cũng không nhắc đến mấy cái trung tâm thương mại mà cậu nói.” Cổ Mạch trả lời.

Cả căn phòng rơi vào yên lặng.

“Xem ra, hành động của cậu đã ảnh hưởng đến quá khứ rồi.” Huyền Thanh Chân Nhân vỗ vỗ vai tôi.
Bình Luận (0)
Comment