Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 529

Câu nói của Trần Hiểu Khâu hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của chúng tôi.

Trần Hiểu Khâu rút điện thoại ra, tuy không gọi được nhưng các chức năng khác vẫn còn. Cô ấy dùng đèn pin điện thoại soi vào vết thương của Gã Béo.

Vết thương của Gã Béo đã thu nhỏ hơn lúc nãy một chút, chí ít thì da vùng cổ đã mọc trở lại. Còn những chỗ khác, tôi cũng không xác định được có đang lành lại thật không. Tôi chỉ nhớ thương tích của cậu ta rất nặng, còn cụ thể ra sao thì bây giờ có chút không thể nhớ được.

Tôi nhìn chăm chú vào đó, tuy vẫn còn một vài vết máu bầm nhưng mắt thường có thể trông thấy vết thương của Gã Béo đang thật sự lành lại. Tốc độ này rõ ràng không bình thường chút nào, đây không phải là một hiện tượng sẽ xảy ra trên người bình thường.

Mấy người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.

Gã Béo không biết đã hôn mê từ lúc nào, bây giờ cũng không thể lay tỉnh cậu ta dậy để hỏi cảm giác ra sao được.

Tôi nhìn sang Nam Cung Diệu và Cổ Mạch.

“Đây chắc là năng lực của cậu ta.” Nam Cung Diệu nói.

“Năng lực hồi phục?” Tí Còi há hốc mồm, “Lợi hại thế cơ hả? Thân thể bất tử đó!”

Tôi vỗ vỗ Quách Ngọc Khiết còn đang ngơ ngác, dù gì cũng phải nhắc cho cô ấy nhớ là vẫn còn đang vác tôi. Tôi lắc đầu nói với Tí Còi, “Không đến mức đó đâu.”

Tôi kể lại chuyện Gã Béo đã từng chết một lần.

“Lúc đó cũng chưa chắc là đã chết.” Cổ Mạch ợm ờ nói.

Mấy người chúng tôi đều đơ ra.

“Đầu đã bị… hơn nữa, máu chảy rất nhiều, thân thể cũng đã đổ xuống…” Tôi lắp bắp nói.

“Như thế cũng chưa chắc.” Cổ Mạch nhìn Gã Béo nói.

Nam Cung Diệu cũng không phản đối.

Sự tình dù gì cũng đã qua, nếu bây giờ muốn tìm hiểu thấu đáo xem Gã Béo thiếu mất đầu còn có thể phục hồi lại được hay không thì cũng là chuyện không thể nào nữa.

Trần Hiểu Khâu dùng bộ đàm liên lạc với Trần Dật Hàm.

Tôi nhìn Gã Béo rồi đột nhiên hỏi: “Ngoài năng lực phục hồi ra, thì việc ăn thịt của cậu ta cũng sẽ có một vài vấn đề phải không?”

Sự lớn lên và cái chết của con Niên Thú con đó quả thật quá kì lạ. Trước lúc đó, con Niên Thú đã nhắm vào Gã Béo. Hiển nhiên, thân thể của Gã Béo không chỉ có khả năng hồi phục kinh người mà còn ảnh hưởng tới mấy thứ đó.

Nam Cung Diệu gật đầu, “Cũng giống như một viên kẹo độc bọc đường. Cậu có thể xem nó như là thuốc phiện.”

Tức là có thể khiến người ta mê mẩn, nhưng cũng khiến người ta đi vào chỗ chết.

Tiết Tĩnh Duyệt chẳng thèm quan tâm mấy thứ này, cô ấy thấy hơi thở của Gã Béo ổn định trở lại, miệng vết thương đang không ngừng lên da non thì mừng đến rơi nước mắt.

Nói tóm lại thì tất cả chúng tôi đều bình an vô sự. Tôi nhìn sang cái thi thể bầy nhầy trên mặt đất của người phụ nữ.

Nam Cung Diệu lên tiếng: “Linh hồn của cô ta đã mất từ lâu rồi. Cậu không cần thử nữa.”

Tôi ngơ ngác.

“Người bị Niên Thú ăn thịt thì linh hồn sẽ hủy diệt. Giấc mộng của cậu có lẽ sẽ không có tác dụng trên người của những người này đâu.” Nam Cung Diệu giải thích cặn kẽ.

Sau khi nghe xong lòng tôi trĩu nặng, đồng thời cũng hiểu ra được một số chuyện.

Lúc Gã Béo chết lần đó, cô lễ tân kia có lẽ cũng đã chết rồi, nhưng không phải bị Niên Thú ăn mất đầu, mà là chết vì một nguyên nhân khác. Vì chuyện đó nên tôi mới có thể thành công đi vào trong giấc mộng, nếu không thì tôi cũng chẳng thể cứu được Gã Béo.

Nhưng nếu lúc đó tôi không đi thay đổi quá khứ, thì con Niên Thú kia sau khi ăn đầu của Gã Béo xong, có lẽ không bao lâu rồi cũng sẽ tự phát nổ.

Tôi bất chợt nhớ đến những người thân của Cổ Mạch cũng đã chết trong miệng của con Niên Thú.

Tôi khẽ liếc nhìn Cổ Mạch một cái, vẻ mặt anh ta vẫn không thay đổi, hình như không hề quan tâm đến chuyện người thân chết, lại càng giống như trước giờ chưa từng có chuyện đó xảy ra.

Cổ Mạch phát hiện ra ánh nhìn của tôi, cũng liếc mắt nhìn lại, rồi hừ một tiếng, “Được rồi, đừng nhìn nữa. Loại chuyện như thế này tôi sớm đã có chuẩn bị tâm lý rồi.” Anh ta lười biếng ưỡn cái eo, đấm vài cái vào sau lưng, “Thật tình, tôi dù gì cũng đã có tuổi rồi mà các cậu lại chẳng biết tôn kính người già gì cả. Bận bịu một ngày hai đêm liền, nếu còn tiếp tục chắc tôi sẽ mệt chết.”

Mấy người chúng tôi không ai tiếp lời.

Mà trong lúc này có nói gì thì hình như cũng không thích hợp.

Đợi đến khi Trần Dật Hàm và cảnh sát đến đón chúng tôi thì vết thương trên người của Gã Béo chỉ còn một chỗ lõm ở dưới vai vẫn chưa phục hồi được. Mấy người cảnh sát nhìn thấy vết thương của Gã Béo thì giật mình một cái. Đây chắc chắn là bị cắn “tươi” một miếng thịt xuống rồi. Nhưng so với bị cắn mất đầu thì chỉ bị mất một miếng thịt vẫn là một kết cục tốt.

Cảnh sát vội vàng đem Gã Béo nhấc lên xe.

Trần Hiểu Khâu sợ lúc nhân viên cấp cứu tới sẽ phát hiện ra vấn đề của Gã Béo, nên không nói với Trần Dật Hàm là có người bị thương. Trần Dật Hàm nhìn sơ qua Gã Béo, nghe những người cảnh sát kia đang nói nhỏ là phải gọi xe cứu thương ngay thì anh ta đưa tay ra chặn lại.

“Để xe cảnh sát lái qua đó thì nhanh hơn một chút.” Trần Dật Hàm nói.

Nhóm cảnh sát đương nhiên là nghe theo mệnh lệnh của Cục trưởng.

“Bên đó giờ sao rồi?” Nam Cung Diệu hỏi.

“Đang xử lý các xác chết.” Trần Dật Hàm khẽ chau mày.

Cổ Mạch bực bội, “Đã nói từ lúc đầu rồi, đừng có phí lời với họ làm gì, cứ trực tiếp giao hết cho chúng tôi thì đâu có rắc rối đến thế.”

Tôi bất giác nhìn sang ba người họ.

Cổ Mạch trút giận hăng say, oán trách lại càng hăng say. Anh ta nhìn những cảnh sát đó rời đi, chỉ còn lại mấy người chúng tôi và một chiếc xe thế là bắt đầu oán giận liên tục.

Bây giờ tôi mới biết, trong khoảng thời gian bộ đàm bị cắt liên lạc, cũng chính là lúc một vài người trong chính phủ đề xuất ý kiến phản đối. Trần Dật Hàm còn thiếu chút nữa là bị người ta tước bỏ quyền hạn cho ngồi chơi, không cho phụ trách vụ Niên Thú nữa.

Nhưng cũng may, sau đó Trần Dật Hàm đã thuyết phục được những người khác để anh ta tiếp tục chịu trách nhiệm vụ này. Bằng không, nếu đổi lãnh đạo thì cũng không biết bây giờ cục diện sẽ ra sao nữa.

Có khi con Niên Thú đã sớm chạy khỏi Cục Cảnh sát, không đợi được đám Nam Cung Diệu đến cứu viện. Nói không chừng, nó còn giết sạch những người mà Cục Cảnh sát ra lệnh tiến vào bên trong tòa lầu.

Hình như Nam Cung Diệu hiểu được suy nghĩ của tôi, nói: “Cũng chưa hẳn sẽ thất bại. Xem sự phát triển của sự việc lần này thì Ông Trời cũng hi vọng con Niên Thú sẽ chết. Hai lần cắn Sở Nguyên Quang là hy vọng năng lực của cậu ta sẽ giết chết Niên Thú. Mặc dù trong quá trình có xảy ra vài trắc trở nhưng cuối cùng thì Sở Nguyên Quang vẫn sẽ bị cắn trúng.”

“Nhưng cục diện lúc đó không phải là không giống nữa sao?” Tôi phản bác nói.

Nam Cung Diệu gật đầu, “Cụ thể như thế nào thì bây giờ chúng ta suy luận cũng không thể suy luận ra một kết quả chính xác được.”

Tôi biết anh ta đang nghĩ một đằng nói một nẻo, anh ta chỉ là không muốn tranh luận với tôi mà thôi.

Có lẽ Nam Cung Diệu cảm thấy nếu như đổi lãnh đạo thì lúc đó sẽ chết thêm nhiều người hơn, tăng nhanh tốc độ sinh sản và tàn sát của con Niên Thú, khiến Ông Trời không thể tha thứ cho nó, vì thế gia tốc cơ hội nó cắn Gã Béo và kết quả vẫn là con Niên Thú tự nổ mà chết.

Nếu đổi lại vào lúc chưa biết được năng lực của Gã Béo thì Nam Cung Diệu có lẽ vẫn phải cân nhắc về sự an nguy của cậu ta, nhưng bây giờ thì có vài phần xem nhẹ rồi.

Tôi cảm thấy điều ấy có chút nguy hiểm, cau mày quay sang nhìn Nam Cung Diệu.

Nhưng Nam Cung Diệu lại mỉm cười với tôi, “Đừng lo lắng, tôi biết các cậu không giống chúng tôi, nhưng cho dù là chúng tôi thì cũng hi vọng bản thân có thể sống lâu trăm tuổi, hưởng thọ tới già mà.”

Tôi không có gì để phản bác.

Mọi chuyện thu dọn sắp xếp về sau đương nhiên không liên quan đến những người dân thường như chúng tôi. Thậm chí chúng tôi cũng chẳng bị yêu cầu viết tường trình gì cả, mà chỉ là người đứng xem, kí tên lên một bản ghi chép mà thôi. Tôi đọc nội dung trên bản ghi chép, đoán nội dung này là do Nam Cung Diệu và Cổ Mạch bịa ra.

Niên Thú đã biến thành một con mãnh thú hoang dã, đột kích chúng tôi và cảnh sát.

Còn sự tình ở Cục Cảnh sát thì trở thành tai nạn ngoài ý muốn, cáp điện ở trong tòa nhà bị chập mạch, gây ra cháy nổ rồi dẫn đến sụp đổ. Điểm này cũng chẳng sai, nếu không nhìn những thi thể không đầu ấy thì tòa nhà kia quả thật đã sụp đổ như vậy. Từ đó có thể thấy, con Niên Thú kia cực kì thông minh, hiểu rất rõ xã hội loài người.

Gã Béo nhập viện lần thứ ba, Tiết Tĩnh Duyệt lại chăm sóc cậu ta.

Chúng tôi không dám kích thích đến cha mẹ của Gã Béo, bèn nói dối là cậu ta đang chăm sóc Tiết Tĩnh Duyệt trong bệnh viện.

Đợi đến khi tôi uể oải mệt mỏi về nhà thì không tránh khỏi bị cha mẹ niệm cho một bài.

Em gái bên cạnh nháy mắt cười tủm tỉm. Nó vẫn cho rằng tôi cùng “bạn gái” đi tìm thế giới dành cho hai người rồi.

Đây thật sự là oan uổng mà.

Tôi cười khổ, đưa tay sờ vào phần bụng bầm tím.

Trong hai ngày nghỉ ngơi, các trang báo đưa tin tên ác ma giết người đêm giao thừa đã bị cảnh sát bắn chết, thân phận của phạm nhân đang được điều tra.

Tôi đến phòng nghiên cứu, tốt xấu gì cũng phải báo tin bình an cho Diệp Thanh biết một tiếng. Nhưng bên trong phòng nghiên cứu âm u lạnh lẽo, Diệp Thanh mãi vẫn không thấy xuất hiện.

Hôm đó, lúc mấy người chúng tôi cùng đến thăm Gã Béo thì mới nghe Trần Hiểu Khâu kể lại nội dung điều tra sau đó và các công tác xử lý.
Bình Luận (0)
Comment