Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 531

Mã số sự kiện: 009

Tên sự kiện: Điện thoại công cộng

Người ủy thác: Lâm Tư

Giới tính: Nam

Tuổi: 29

Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng

Quan hệ gia đình: Cha mẹ, vợ

Địa chỉ liên lạc: Phòng XXX số XXX đường Nam Đức Thường thành phố Dân Khánh

Điện thoại liên lạc: 6514XXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 11 tháng 1 năm 2002, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 00920020111.wav.

“Xin chào anh Lâm. Xin hỏi anh đã gặp phải sự kiện quái dị gì?”

“Xin chào...”

“Anh Lâm, anh đã gặp phải chuyện gì vậy?”

“Là vợ... vợ của tôi. Vợ của tôi gặp phải một số chuyện, tôi cũng... nhưng chủ yếu đều là vợ tôi gặp phải.”

“Vâng, mời anh nói.”

“Vợ tôi gần đây, không... phải là bắt đầu từ một đoạn thời gian trước, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại. Không phải là điện thoại ở trong nhà mà là điện thoại công cộng, chính là cái loại điện thoại ở bốt điện thoại công cộng ấy. Cái bốt điện thoại đó ở gần khu nhà tôi sống, cô ấy đi làm thường hay đi qua đó... Lần đầu... Lần đầu là vào tháng 11 năm ngoái, không là tháng mười hai. Cô ấy nói khi cô ấy tan làm về nhà thì nghe thấy điện thoại trong bốt điện thoại đang kêu, thế là liền đi nhận. Trong điện thoại là tiếng của một người già, nói rằng chính mình đã giấu tiền riêng ở cửa phía Bắc của khu dân cư, chôn trong cái bồn hoa thứ ba từ cửa phía bắc đi vào, bảo người ta lấy ra. Vợ tôi nói, âm thanh của ông già đó rất yếu ớt. Cô ấy còn định hỏi ông ta là xảy ra chuyện gì, có phải là gọi nhầm điện thoại hay không thì điện thoại đã cúp máy rồi. Sau đó, vào cuối tuần, hai người chúng tôi đi ăn cơm ở bên ngoài về nhà, đúng lúc đi qua cánh cửa phía Bắc, tới cái bồn hoa thứ ba... thế là chúng tôi liền... cứ như là có quỷ thần sai bảo vậy... Lúc đó xung quanh lại đúng lúc không có người... Tôi liền đem cái bồn hoa ấy đào lên, đào rất lâu cũng chẳng đào được gì. Hai người chúng tôi buồn cười nhìn nhau nói là đầu mình bị úng nước mới đi đào, nhưng mà... nhưng mà đào một lúc nữa thì tôi sờ vào một thứ gì đó, là một cái túi nhựa... tôi... bên trong...”

“Bên trong đó có tiền sao?”

“... Là... có... có hai mươi nghìn... hai mươi nghìn tệ, đúng là tiền thật, không phải tiền giả đâu! Hai chúng tôi... Hai người chúng tôi cũng không biết phải làm sao... Thật là, tôi cũng không ngờ, lúc đó không nghĩ nhiều, số tiền đó chúng tôi mang về nhà, còn đem cái bồn hoa thứ ba ấy đắp lại như cũ nữa... Sau đó chúng tôi rất bất an, muốn đem số tiền đó đến Cục Cảnh sát...”

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Sau đó, vợ của tôi lại nhận được điện thoại. Lại là ở cái bốt điện thoại công cộng ấy! Cô ấy cũng là...”

“Lần này vẫn là ông lão ấy gọi điện sao?”

“Không... không phải, là một người khác, cũng là một người già, nhưng mà âm thanh không giống nhau. Người này rất... rất đau khổ, không phải, mà là... là hối hận, có lẽ là hối hận. Ông ta vừa khóc vừa nói, nói với vợ tôi là ông ấy hối hận rồi, ông ấy không nên tin người phụ nữ kia, ông ấy phải đối xử với cô thật tốt, xin cô đến thăm ông, còn nói là sẽ cho cô phòng ở. Ông ta có lẽ coi vợ tôi là con gái của ông ta cũng nên, còn nói xin lỗi gì đó. Vợ tôi cắt đứt câu của ông ta, nói rằng ông ta gọi nhầm rồi. Người đàn ông đó không khóc nữa, hỏi vợ tôi có phải là Đỗ Vân hay không. Vợ tôi nói không phải. Thế là điện thoại cúp luôn. Sau đó vợ tôi nói với tôi, cô ấy có ấn tượng với cái tên Đỗ Vân ấy. Cô ấy còn đi hỏi cha mẹ và bạn bè cũ gì đó. Tôi lúc đầu cảm thấy cô ấy làm lớn chuyện lên, nhưng sau đó... sau đó cô ấy thật sự đã tìm được Đỗ Vân rồi. Cũng không lâu lắm, khoảng một hai ngày thì tìm được. Người tên Đỗ Vân đó vỗn dĩ là ở cùng một khu dân cư và là bạn thời tiểu học của vợ tôi. Nhưng mẹ cô ta đã qua đời lúc cô ta học tiểu học, người cha thì tái hôn, thế là cô ta liền dọn đến ở với ông bà ngoại, sau đó thì cha của cô ta cũng không thèm quan tâm cô ta nữa. Người cha của cô ta vẫn còn sống ở khu dân cư này, nhưng năm trước trúng gió bị liệt rồi. Vợ của ông ta không thèm quan tâm chăm sóc, chạy đi không còn bóng dáng, may là còn có anh chị em ruột đến chăm sóc ông ta, nhưng chỉ kéo dài được đến giữa năm ngoái thì qua đời. Sau đó thì người vợ kia của ông ta lại lù lù xuất hiện, đòi thừa kế phòng ở. Người nhà của ông ta ở trong khu dân cư làm loạn, ủy ban còn cho người đến giải tán qua cơ, nhưng mà người con gái tên Đỗ Vân ấy vẫn không thấy xuất hiện.”

“Cho nên, điện thoại mà vợ của anh nhận là từ một người chết gọi đến sao?”

“...”

“Anh Lâm?”

“Là... là người chết... Tôi... Lúc đó tôi còn không xác định. Chúng tôi không quen biết người đó, cũng chưa từng qua lại, ai biết được có phải có người cải trang gây rối hay không? Nhưng có lẽ cũng chẳng có ai nhàm chán như vậy đâu. Nói chung... nói chung... chính là như vậy đấy...”

“Sau đó có phải lại có điện thoại nữa không?”

“Ừm... Vợ tôi có chút bị dọa sợ, liền không đi con đường có cái bốt ấy nữa. Số tiền hai mươi ngàn tệ kia cũng được chôn trở về chỗ cũ. Chúng tôi... Chúng tôi cho rằng chuyện này có lẽ... có lẽ như thế là xong rồi... Có một hôm vợ tôi... vợ tôi lại quên mất, đi về đằng đó, khi đi qua thì điện thoại liền... Lúc ấy vợ tôi không nhận điện thoại, khi về còn nói rằng bị dọa cho sợ chết khiếp. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, vợ tôi nói mình bị ảo giác, cứ nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô ấy cũng không ngủ ngon được. Có một buổi tối tôi tỉnh giấc, phát hiện vợ tôi không ở trong nhà. Tôi đi ra ngoài tìm thì thấy cô ấy... Cô ấy đang ở trong bốt điện thoại... Hơn một giờ đêm, cô ấy ở trong đó nhận điện thoại, còn quỳ ở trong đó khóc nữa. Tôi... Tôi nhìn, thật sự là khóc rất đáng thương...”

“Ừ.”

“Tôi đi qua gọi cô ấy, cô ấy thế mà còn cười với tôi… Cô ấy nói là điện thoại của bà nội… là điện thoại của bà nội gọi đến. Cô ấy từ nhỏ là được bà nội nuôi lớn nhưng khi cô ấy học đại học thì bà nội qua đời. Bà qua đời rất vội nên cô ấy còn chưa được gặp bà lần cuối nữa… Tôi… Haizz… Cô ấy vẫn luôn rất hối hận. Lúc đó tôi nhìn thấy cô ấy vui vẻ, giọng nói trong điện thoại cũng không làm gì cả… Chỉ là lúc đó muộn quá rồi, tôi đứng bên ngoài trời tối với cô ấy hơn nửa tiếng đồng hồ, nhìn cô ấy lạnh đến đông cứng cả người lại liền dỗ cô ấy về nhà. Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà... nhưng mà sau đó cô ấy bắt đầu không bình thường...”

“Cô ấy không bình thường ra sao?”

“Cô ấy mỗi ngày đều đi con đường đó, nói là chờ đợi điện thoại của bà nội cô ấy. Lại tiếp sau đó, cô ấy tan làm cũng không muốn về nhà nữa mà cứ ngồi ở chỗ cái bốt điện thoại ấy. Dáng vẻ đó của cô ấy... cái dáng vẻ đó khiến tôi cảm thấy có chút điên điên... Tôi khuyên bảo cùng nói chuyện, nhưng cô ấy đều không nghe. Tôi chẳng còn cách nào cả, có lần bèn giành lấy cái điện thoại nhưng điện thoại liền lập tức bị ngắt. Ý tôi là tôi vừa giành lấy cái điện thoại thì nghe ‘cạch’ một tiếng, điện thoại ngắt rồi. Tôi không hề nghe thấy tiếng bà nội mà cô ấy nói. Khi đó... Khi đó tôi rất tức giận, còn rất sợ hãi. Cho nên về sau tôi cũng đi con đường ấy. Tôi cố tình đi con đường ấy. Cuối cùng có một hôm tôi cũng nghe thấy rồi, nghe thấy tiếng điện thoại kêu...”

“Anh có đi nhận nó không?”

“Có, tôi có nhận. Tôi muốn mắng cái người ấy, bảo người ta đừng có đùa nữa. Nhưng bên trong điện thoại... Điện thoại vừa được kết nối thì có người đang hét... Bên trong là một người đàn ông, ông ta đang mắng người, còn bảo tôi cẩn thận một chút, ông ta muốn giết tôi, muốn thế này thế kia mà giết tôi... Tôi bị mắng cho sững sờ. Rồi điện thoại trực tiếp bị ngắt mất. Tôi còn đợi thêm một lúc lâu nhưng vẫn không có ai gọi lại nữa. Vợ tôi vẫn... vẫn không tốt lên, tôi liền nói chuyện này với cha mẹ vợ. Mẹ vợ tôi xin nghỉ đi thăm vợ tôi. Tôi lại đi con đường ấy thêm mấy lần. Cha vợ của tôi cũng thế. Ông ấy không gặp được, nhưng sau đó tôi lại nhận thêm hai cuộc gọi nữa.”

“Nội dung cuộc điện thoại đó là gì?”

“Có một người phụ nữ đang khóc, còn... một người khác... là... là một đứa trẻ đang khóc... Tôi hỏi rồi, tôi nói rất nhiều, nhưng bên đó chỉ khóc thôi. Tôi còn báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói chuyện này không thuộc phạm vi của họ. Tôi lại tìm đến công ty điện thoại, bọn họ nói sẽ kiểm tra... bọn họ... haizz... chuyện này... Thực ra tôi cũng không nói rõ được, rốt cuộc là do ma, do người làm trò hay là do đường dây điện thoại bị nhiễu loạn nữa... Nhưng vợ tôi... Vợ tôi thật sự rất kì lạ, mỗi ngày đều trong trạng thái tinh thần hoảng loạn... Cô ấy vẫn còn muốn đi nhận điện thoại. Tôi cũng không biết nên làm gì nữa.”
Bình Luận (0)
Comment