Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 615

Ống kính tiếp tục tiến về phía trước, băng qua con đường lát đá, đi đến cửa sau của toà nhà dạy học.

Sau khi đi qua một dãy hành lang tối om thì có thể nhìn thấy được một dãy ba gian phòng học, trước cửa từng phòng đều có treo một tấm biển, lần lượt là “Phòng khoa học”, “Phòng lao động”, “Phòng dụng cụ”. Không giống như những căn phòng học ở toà nhà chính, những căn phòng học ở khu này to hơn, vả lại trong phòng chỉ có những cái cửa sổ thông gió rất cao, trên tường không có gắn kính thủy tinh. Ở hai đầu của hành lang là nhà vệ sinh dành cho nam và nữ.

“Tôi chỉ có chìa khoá của phòng mĩ thuật thôi. Phòng mĩ thuật ở trên tầng hai, bố cục những căn phòng học này đều giống nhau cả.” Ông lão nói.

Ở hai đầu dãy hành lang đều có cầu thang để đi lên.

Ông Lý dẫn đường đi lên bằng cầu thang bên trái, căn phòng đầu tiên là “Phòng mĩ thuật 1”, kế bên là “Phòng mĩ thuật 2”.

Ông Lý lấy chìa khoá ra để mở cửa, “Chỗ này là dùng để học vẽ.”

Những chiếc bàn ghế đều được xếp ngay ngắn trong phòng, nhưng có một điểm khác so với những phòng học khác đó là bàn ghế ở phòng này to hơn. Xung quanh tường có treo rất nhiều những bức tranh của học sinh, ngoài ra còn có một vài thứ như là tượng thạch cao dùng để học vẽ phác hoạ… còn có một cái bể nước ở ngay góc phòng.

Ông Lý lại dẫn mọi người đi qua “Phòng mĩ thuật 2”, “Phòng này dùng để luyện chữ. Trường chúng tôi có dạy môn thư pháp.”

Bố cục của hai phòng đều giống nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là thứ treo trên tường không còn là tranh sơn dầu, tranh sáp màu của học sinh nữa mà là những tác phẩm thư pháp.

“Phòng kế bên nữa là nhà kho, trong đó có để những dụng cụ dạy học, ngoài ra còn có những tác phẩm của học sinh.” Ông Lý giới thiệu tiếp: “Bên kho rất chật. Các cậu...” Tiêu điểm trong ánh nhìn của ông ấy là ở bên ngoài màn hình.

“Những đồ vật ở đây có thể di chuyển không?” Lưu Miểu hỏi.

Ông Lý đáp: “Được. Chỉ cần sau khi xong việc thì trả lại chỗ cũ là được rồi.”

“Vậy thì ở phòng kế bên đi.” Lưu Miểu bước vài bước, nhìn lướt qua xung quanh một lượt, còn đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Một hàng người đi về phía “Phòng mĩ thuật 1”.

“Ông Lý, những chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi đi.” Ngô Linh nói.

Ông Lý do dự không quyết, nhưng cũng không ở lại nữa.

Lưu Miểu và Diệp Thanh đẩy bàn ghế vào trong một góc phòng, để cho không gian bên trong phòng học trở nên rộng rãi hơn.

Ống kính quay về phía cửa sổ.

Cửa sổ được đóng kín, mặt trời ở bên ngoài kia đang từ từ lặn xuống núi, ngoài ra còn có thể nhìn thấy phòng thể dục, toà nhà thư viện dưới ánh mặt trời chiều.

Diện tích ngôi trường này cũng không được tính là nhỏ đâu.

Ống kính được điều chỉnh lại, lần lượt quay qua mỗi một cái cửa sổ của phòng thể dục và thư viện.

Không có một bóng người nào cả.

Ở cái góc sân vận động mà máy quay có thể quay trúng cũng không thấy người nào.

Sau khi tan học, trong trường bỗng trở nên im ắng một cách đáng sợ.

Ống kính dịch chuyển, quay về phía cửa phòng học và hành lang.

Cửa sổ trên hành lang đối diện với cửa sổ của phòng học bên kia. Kiến trúc của mỗi tòa nhà được xây khá gần nhau nên ánh sáng ở hai bên không được tốt lắm.

Phòng học đối diện trỗng rỗng, bàn ghế được xếp ngay ngắn, bảng cũng được lau sạch sẽ, còn báo bảng ở cuối lớp thì được tô màu sắc sặc sỡ.

Ống kính di chuyển trên hành lang, lướt qua những cái khung cửa sổ.

Máy quay quay tầng một, tầng hai và cả tầng ba ở toà nhà đối diện, ngoại trừ báo bảng và những chậu cây đặt trên cửa sổ ở mỗi lớp là khác nhau ra thì hầu như những thứ khác đều giống nhau cả.

Không có người.

Cửa sổ ở đầu dãy hành lang đối diện với sân vận động.

Sân vận động trống trơn, không có một bóng người.

Đây là một khung cảnh rất đỗi bình thường sau giờ tan học.

Ống kính quay trở lại “Phòng mĩ thuật 1”.

“Trước mắt thì không có vấn đề.” Ngô Linh lên tiếng.

Trong góc phòng có một người đàn ông trung niên đang vò đầu bứt tóc, ngồi trên cái ghế dành cho học sinh tiểu học, anh ta khẽ cong mình lại, chốc chốc lại rung nhẹ đùi, trông có vẻ như đang rất lo lắng.

“Trong số những bức tranh trước kia cũng có vẽ cái góc này.” Mặt Lưu Miểu bị làm mờ, nhưng ngôn ngữ cơ thể của anh ta thì rất phong phú. Anh ta dùng ngón cái và ngón trỏ ở cả hai tay tạo thành hình một cái khung hình chữ nhật, hướng về phía cái phòng thể dục.

“Có một bức tranh là vẽ cửa của phòng thể dục, còn có một bức tranh khác thì vẽ cổng chính của trường, ngoài ra còn có một bức vẽ cảnh dưới gốc cây ở sân vận động.” Ngô Linh nói.

“Chỉ có mấy chỗ này thôi.” Lưu Miểu bỏ tay xuống, dựa vào cái tủ bên tường.

Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta... phải đợi trong bao lâu vậy?”

“Chắc phải đợi khoảng một tiếng. Lúc chúng ta đến đây thì đã muộn rồi. Cậu ta thường xuất hiện lúc vừa mới tan học.” Ngô Linh nói.

Người đàn ông nắm chặt hai tay lại.

Video không tua nhanh, sau khi trôi qua khoảng một phút thì người đàn ông ngừng run rẩy.

“Anh phát hiện được gì sao?” Diệp Thanh chốc lát đã lên tiếng.

Người đàn ông bỏ tay xuống, ngẩng đầu lên với vẻ sợ hãi: “Các cậu không nghe thấy gì sao? Ở kế bên!”

Ống kính máy quay hướng về phía cửa phòng học.

Lưu Miểu như một mũi tên xuất hiện trong màn hình, rồi lại chạy ra ngoài phòng học.

Ống kính cũng di chuyển ra khỏi phòng mỹ thuật, quay được hình ảnh một cậu bé đang đứng ở trước cửa phòng kế bên. Một bên tay của cậu bé còn đang nắm chặt cái nắm cửa, hình như là vừa bước ra khỏi phòng kế bên.

Cậu bé đó cao khoảng một mét hai, trên người mặc một cái áo thể dục màu đen có khóa kéo và một cái quần thể dục màu xanh da trời. Mặt của cậu bé tròn vo, rất xinh xắn, đôi mắt vừa to lại vừa tròn, mái tóc màu đen bóng trông rất mềm mại, để kiểu tóc đầu nấm vô cùng dễ thương.

“Này cậu bé.” Lưu Miểu lên tiếng gọi.

Đôi mắt đen láy của cậu bé nhìn thẳng về phía trước.

“Em tên là gì vậy? Tại sao em lại ở đây?” Lưu Miểu tiếp tục hỏi.

Cậu bé mấp máy miệng.

“Cậu bé, em có biết nói chuyện không?” Lưu Miểu ngồi xổm xuống, ngang hàng với cậu bé, nhưng không lại gần.

Tầm mắt của cậu bé khẽ di động.

Lúc này bỗng vang lên những tiếng bước chân khe khẽ bên ngoài màn hình.

Cậu bé nhìn chằm chằm về một hướng nào đó bên ngoài màn hình.

Lưu Miểu quay đầu lại.

“Em tên là gì?” Diệp Thanh lên tiếng hỏi.

Hai tay của cậu bé đặt thẳng bên người, nắm lấy góc áo, nhìn dáng vẻ ấy thì dường như cậu bé có chút sợ hãi Diệp Thanh, nhưng cũng lại muốn tiếp cận Diệp Thanh.

Cái biểu cảm đó trông giống như là một đứa trẻ nhìn thấy một con chó có thân hình đồ sộ, vừa cảm thấy sợ lại vừa cảm thấy thích.

“Tên của em là gì?” Diệp Thanh hỏi lại một lần nữa.

“Hàn Vân.” Cậu bé nhỏ giọng nói, lén nhìn về phía Diệp Thanh.

“Em đang muốn làm gì vậy?” Diệp Thanh lại hỏi tiếp.

Đứa trẻ đó khẽ nghiêng đầu, hình như đang suy nghĩ về câu hỏi của Diệp Thanh.

“Tại sao em lại xuất hiện ở đây vậy?” Lưu Miểu lên tiếng.

Cậu bé nhìn về phía Lưu Miểu, vẻ mặt đầy hoang mang.

“Em tìm người này để làm gì?” Diệp Thanh đổi một cách hỏi khác.

Cậu bé lại nhìn về phía Diệp Thanh với vẻ mặt khó hiểu, rất vô tội nói: “Em không tìm bác ấy, là bác ấy tìm em.”

Trong video không còn âm thanh nào hết.

Một lúc lâu sau, giọng nói điên cuồng của một người đàn ông truyền vào trong video: “Cậu nói gì? Nói bậy bạ gì đấy? Tôi tìm cậu lúc nào! Tại sao cậu lại bám theo tôi? Còn có những đứa trẻ khác nữa, đám nhóc của cái lớp học kia!”

Giọng nói điên cuồng như thế của người đàn ông có lẽ sẽ dọa sợ đến đứa nhỏ, nhưng đứa bé chỉ trừng to mắt, vẻ mặt không có gì thay đổi: “Nhưng cháu nghe thấy tiếng gọi của bác, là bác gọi cháu đến đây mà...” Cậu bé có chút tủi thân, “Nhưng sau khi cháu đến thì bác lại không thèm để ý đến cháu nữa.”

“Anh Lý, trước lúc xảy ra chuyện này thì anh đã làm gì?” Ngô Linh hỏi.

“Không làm gì! Thật sự không làm gì hết!” Người đàn ông hét lớn.

Diệp Thanh lên tiếng: “Anh ta gọi em đến bằng cách nào vậy?”

Cậu bé trả lời ngay lập tức: “Bác ấy nói là không có ai chơi chung với bác ấy nên muốn tìm ai đó để chơi cùng.”

“Tôi không nói! Làm sao tôi có thể nói những lời như vậy được!”

Cậu bé không phục, “Cháu rõ ràng nghe thấy tiếng bác gọi! Cháu chưa từng nghe nhầm! Lần nào cũng rất chính xác!”

“Hàn Vân, những đứa trẻ trong cái lớp học kia cũng là họ gọi em đến sao?” Diệp Thanh hỏi.

Cậu bé gật đầu: “Đúng vậy. Họ đều muốn tìm bạn để chơi chung nên tụi em chơi trò chơi với nhau.”

“Vậy còn những đứa trẻ mà có thể nhìn thấy em thì sao?” Diệp Thanh lại hỏi tiếp.
Bình Luận (0)
Comment