Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 634

Võ Thần Hy nhìn Âu Dương đang nằm trên giường.

Tôi cũng không thể không nhìn khuôn mặt của Âu Dương. Sắc mặt vàng vọt, quầng thâm dưới hai mắt sậm màu. Dù cho đang ngủ thì lông mày vẫn chau lại, trên giữa trán có những nếp nhăn nho nhỏ dọc xuống.

Võ Thần Hy định đưa tay kéo giãn nếp nhăn ở giữa trán của Âu Dương ra nhưng tay của cô bé không chạm được vào bạn mình.

Bỏ tay xuống, cô bé quay đầu nhìn bà cụ đang kéo mở cửa.

Mẹ của Âu Dương vẫn chờ bên ngoài, mặt đầy vẻ lo lắng, vừa nhìn thấy bà cụ bước ra thì vội vàng ngước mắt lên nhìn, rồi lại thò đầu vào nhìn phía sau lưng bà cụ.

Bà cụ tránh người ra, để mẹ của Âu Dương có thể nhìn thấy Âu Dương đang nằm trên giường.

“Nó ngủ rồi. Cô đi đăng kí với mấy người kia một chút, tôi muốn đi ra ngoài.” Bà cụ nói.

Mẹ của Âu Dương ngạc nhiên, “Ra ngoài?”

“Ừ, ra ngoài. Tôi muốn đi thăm căn nhà cũ.” Cụ già tỉnh bơ nói.

Tôi giật mình.

Võ Thần Hy cũng không khỏi bước tới mấy bước, đến gần bà cụ, dường như muốn nghe rõ những lời mà bà chuẩn bị nói tiếp.

Bà cụ hình như chỉ muốn thông báo cho mẹ của Âu Dương. Bà vừa nói vừa đi ra ngoài, đồng thời khép cửa phòng lại.

Võ Thần Hy chạy nhanh tới mấy bước, xuyên qua cánh cửa đang sắp khép lại.

“Cô đi tới đó làm gì? Vậy sao được chứ!” Mẹ Âu Dương trực tiếp từ chối, nhìn vẻ nghi ngờ kia thì có lẽ là sợ bà cụ đi gây chuyện.

Tôi đoán là khi bà cụ dọn đi rồi bán căn nhà thì thực sự đã từng đi gây chuyện.

Bà cụ cười lạnh, “Nếu cô muốn con gái mình yên ổn, gia đình mình bình an và cả bà già này có thể được yên lòng mà đi gặp chồng con thì cứ làm theo lời tôi nói!”

Mẹ Âu Dương liền im lặng.

Ánh mắt của mẹ Âu Dương nhìn bà cụ trở nên sợ hãi, rồi lại trở thành ngượng ngập, gượng cười: “Cô à, cô đừng có đùa như vậy chứ. Đâu thể nào… Có phải Tiếu Tiếu đã nói gì với cô không? Cô đừng để tâm lời con bé. Chỉ là lúc đó cháu lo lắng quá… Cô không nhìn thấy Tiếu Tiếu lúc đó…”

Mẹ của Âu Dương bật khóc, “Trên tay nó toàn là máu, có chỗ thì bầm tím. Giáo viên kể với cháu, nó đập cửa, còn đi lôi thi thể của cô bé kia nữa. Lúc đó nhìn nó… Cuối cùng nó bị người ta kéo ra ngoài… Cháu…”

Bà cụ rũ mắt xuống, “Tôi bảo cô đi nói thì cứ đi đi. Nếu không phải sống ở đây như tội phạm đang cải tạo mà ra ngoài còn cần phải làm thủ tục này nọ thì tôi đã đi từ lâu rồi! Cô khóc thì có tác dụng gì? Con cô cũng là học từ cô đấy! Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Thay vì khóc, chi bằng tranh thủ giải quyết chuyện này sớm một chút.”

“Cô à…” Mẹ của Âu Dương chùi nước mắt, nhưng vẫn chưa nhẹ lòng được.

Những lời bà cụ nói có chút khó tưởng tượng.

Người ta hay cầu cứu sức mạnh siêu nhiên trong lúc tuyệt vọng, người không có tôn giáo tín ngưỡng cũng sẽ đi cầu nguyện khấn bái, ít nhất thì để cho lòng mình cảm thấy được an ủi và có một hy vọng tốt đẹp.

Nhưng việc bà cụ muốn làm không giống như đi cầu thần bái phật, mà kiểu như bị mê tín tẩy não muốn thực hiện những hành vi quá khích.

Mẹ của Âu Dương sống chết cũng không đồng ý, hết lời khuyên can.

Bà cụ lạnh lùng nhìn mẹ của Âu Dương.

Hai người họ giằng co nhau, mồ hôi chảy xuống từ trên trán mẹ của Âu Dương.

Võ Thần Hy không biết làm sao.

Cô bé hy vọng cách nghĩ của bà cụ là đúng, nhưng lại vô cùng lo sợ chuyện mà bà cụ muốn làm.

Tôi có thể cảm nhận được tâm lý mâu thuẫn của cô bé.

Hai tay cô bé siết chặt vào nhau, trái tim đã không còn thực thể đập dữ dội.

“Cô không vui lòng thì thôi vậy.” Bà lão ném lại một câu, rồi nhấc chân đi về hướng cầu thang.

“Cô, cô định đi đâu?” Mẹ của Âu Dương vội vàng theo sau.

“Xuống dưới sưởi nắng cũng không được hả? Dù cho tôi có ở tù thì vẫn có thể ra ngoài hóng mát chứ!” Bà cụ gằn giọng nói.

Giọng bà cụ rất lớn, những cụ già trên hành lang và các phòng khác đều nhìn qua bên này. Mẹ của Âu Dương lúc này cũng xấu hổ đỏ mặt tía tai. Có điều ánh mắt của mấy người già ấy khi nhìn mẹ Âu Dương cũng không mang theo sự chán ghét.

Nhân viên chăm sóc ở tầng này đi đến hỏi chuyện.

“Tôi muốn đi sưởi nắng.” Bà cụ nói câu đó xong, mặc kệ mẹ của Âu Dương và nhân viên chăm sóc, ấn nút thang máy. Thang máy vừa đến, bà cụ không có ý muốn chờ thêm ai, trực tiếp đi vào trong rồi đóng cửa thang máy lại ngay.

Mẹ của Âu Dương Tiếu hơi sốt ruột.

“Chị đừng lo, để tôi liên lạc với người ở tầng một.”

Viên điều dưỡng cất tiếng trấn an, rồi rút chiếc bộ đàm đang vắt bên hông ra.

Võ Thần Hy nhìn đèn hiển thị thang máy đang xuống, sau khi chần chừ một lát thì cô bé quay đầu khẽ nhìn về phía phòng của bà cụ một cái, rồi chạy đến cầu thang bộ nằm bên cạnh thang máy, nhanh chóng đi xuống lầu.

Bà cụ đã ra khỏi tòa nhà, đi đến vườn hoa.

Có một nhân viên chăm sóc cách đó không gần cũng không xa đi theo bà cụ.

Bà cụ ngồi xuống một chiếc ghế trong vườn hoa, quay đầu lại, trừng mắt nhìn nhân viên chăm sóc, “Được rồi chứ! Một bó tuổi như tôi còn có thể chạy đi đâu? Biến ngay cho tôi nhờ, đừng có sớ rớ ở đây, che hết nắng!”

Vẻ bực tức trên gương mặt của nhân viên chăm sóc khẽ lướt qua nhưng vẫn lễ phép lùi đi.

Cụ ông cụ bà đang ngồi sưởi nắng trò chuyện gần đó đều lắc đầu.

Có một ông cụ còn vẫy tay với nhân viên chăm sóc mới bị ăn chửi. Sau khi gọi cô ấy đến trước mặt liền an ủi, “Cháu à, cháu đừng giận nhé. Bà cụ đó cũng đáng thương lắm, bị con gái ép vào đây sống. Không lâu sau thì con trai và con gái đều lần lượt gặp nạn qua đời, chỉ còn lại hai vợ chồng đứa cháu họ, hàng mấy tháng trời mới đến thăm bà ấy một lần. Tính khí bà ấy hơi kì quái, cháu thông cảm cho nhé.”

Nhân viên chăm sóc mỉm cười lắc đầu, “Không sao đâu ạ, cháu biết mà.”

Võ Thần Hy chầm chậm đến gần bà cụ.

Bà cụ đang ngồi trên một chiếc ghế dài có thể ngồi thêm hai ba người nữa, tay vẫn còn đút trong túi, chưa hề rút ra.

Võ Thần Hy ngập ngừng, nhiều lần đã há miệng ra tính nói chuyện nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc.

Cô bé quay người định trở về nhưng đi chưa được mấy bước thì quay lại nhìn bà cụ.

Sống lưng của bà cụ thẳng đứng, khác hẳn bộ dạng vô tư thoải mái ngồi sưởi nắng ở trong phòng khi nãy và cũng chẳng ăn nhập gì với mọi người xung quanh.

Bà cụ vừa kiên cường lại rất cô đơn.

Trong lòng tôi chợt thấy khó chịu, buồn bực.

Không ngoài dự liệu, những chuyện mà bà cụ đã trải qua chính là “ma quỷ giở trò” ở thôn Sáu Công Nông, đó là số mệnh bị nguyền rủa của tất cả những ai đã sống trong khu dân cư ấy.

Võ Thần Hy đứng nhìn một chút rồi thu tầm mắt lại. Qua khóe mắt, cô thoáng nhìn thấy bà cụ thình lình đứng dậy. Trên trời mây đen kéo đến, che khuất ánh nắng. Bên trong tòa lầu viện dưỡng lão vang lên tiếng nhạc chói tai. Những cụ già đang ở trong vườn hoa đều đứng dậy, đi về phía tòa lầu.

Có mấy nhân viên chăm sóc duy trì trật tự.

Bà cụ gia nhập vào dòng người đông đúc ấy, nhưng bước chân của bà từ từ chậm lại.

Võ Thần Hy nhìn theo ánh mắt của bà cụ, trông thấy một con đường nhỏ, từ vườn hoa nối dài đến bên hông tòa lầu, uốn lượn men theo luống cây cảnh dưới chân tường.

Bà lão nhìn mấy nhân viên chăm sóc và các cụ già, chầm chậm đi về phía con đường đó.

Võ Thần Hy khẽ giật mình, tôi cũng đoán ra được điều gì đó.

Không để tôi phải chờ lâu, Võ Thần Hy quả quyết theo bà cụ, men theo con đường đó đi đến phía sau tòa lầu.
Bình Luận (0)
Comment