Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 699

Dưới câu hỏi bức ép của tôi, bảo vệ mới chầm chậm đem câu chuyện ma ở đây kể ra.

Trên thực tế, ông ta cũng không rõ ràng hết những câu chuyện ma ở đây.

Từ nhỏ đến lớn ông ta đã vài lần nhìn thấy ma, những câu chuyện ma nghe được cũng rất nhiều, thường thường đều là nghe người ta kể lại chuyện bản thân gặp ma và cùng họ nói về những chuyện ma vỉa hè.

Từ nhỏ ba mẹ hù dọa con nít kiểu “bên ngoài trời tối có yêu quái ăn thịt trẻ con”, thời đi học thì lại nghe kể về thầy cô giáo ma rồi học sinh ma đi lang thang trong trường, đi làm thì nghe kể về con ma bị chết tại nơi làm việc, còn có những câu chuyện ma được đồn đại thổi phồng ở Hối Hương, và còn, bên trong bệnh viện mà anh ta đang làm việc, cứ đi hai ba bước là có thể gặp ma.

Bây giờ do tôi bức ép, nhưng những gì ông ta có thể nói được thì chỉ là câu chuyện người từ nơi khác đến đây bắt ma mà lúc nãy vừa nhắc đến, và cuối cùng là câu chuyện giật thức ăn.

“… Thời gian đó chắc hẳn vẫn chưa lập quốc, những người mặc quần áo đạo sĩ và quần áo hòa thượng cầm cờ phướn khắp nơi đều có. Trong tay ông ta có cầm một cái chuông, ở đằng xa cũng nghe được tiếng chuông đó. Những con ma nghe thấy tiếng chuông đều sợ hãi bỏ chạy. Ông ta ở lại chỗ chúng tôi khoảng nửa tháng, đi khắp nơi, cũng bắt được mấy con ma, sau đó nghe ngóng được vài câu chuyện liền lắc chuông đi đến thôn Quẹo Cổ. Thôn Quẹo Cổ nằm ở phía đông, là một cái thôn nhỏ, bây giờ cũng chẳng còn mấy ai ở nữa. Những người trẻ tuổi thì đã vào trong thành phố, không thì đi vùng khác kiếm sống, bây giờ có lẽ chỉ còn lại một hai nhà thôi. Giờ còn tốt, chứ hồi trước người ở đó được sinh ra rồi đến ba bốn tuổi thì cổ bắt đầu vẹo sang một bên, thời điểm đó vẫn chưa có bệnh viện, nên cứ như vậy mà vẹo cổ suốt đời. Đạo sĩ kia đến đó, người ta liền nghe thấy tiếng chuông khắp đường, việc bị vẹo cổ cũng dần dần thuyên giảm. Nhưng sau đó tự dưng không thấy đạo sĩ ấy xuất hiện nữa. Có người đến thôn Quẹo Cổ, họ nói đạo sĩ đã đi đến nghĩa trang trong làng…” bảo vệ kể đến đây, nhớ lại một lúc.

“Nghĩa trang?” Lữ Xảo Lam buột miệng tiếp một câu, nghe đến mức nhập tâm.

Bảo vệ lắc đầu, “Chắc hẳn là nghĩa trang, cũng có thể là ngôi mộ. Tôi cũng quên đó là nơi nào rồi. Đạo sĩ dường như biết là nơi đó có vấn đề nên tìm đến. Những người trong thôn đều không dám đến xem vì sợ. Bọn họ nghe thấy tiếng chuông vang lên liên tục một hồi dài. Đúng hôm đó trời mưa, trong tiếng mưa vẫn nghe được tiếng chuông vang lên. Mưa tạnh rồi thì tiếng chuông cũng không còn, lúc đó bọn họ mới dám đi xem, nhưng không tìm thấy đạo sĩ nữa. Bọn họ cho rằng ông ta đã bỏ đi rồi, hoặc là… Sau đó trời lại đổ cơn mưa lớn, họ lại nghe thấy tiếng chuông. Có lúc lại nhìn thấy vị đạo sĩ kia cầm cây cờ phướn, ở bên ngoài cổng đi qua, còn có người lướt qua ông ta, gọi ông ta, nhưng ông ta không trả lời. Cũng có người nói, lúc ông ta đi trông rất kỳ lạ, cứ nhảy lên nhảy xuống, giống như cương thi vậy, còn nói là ông ta bị què chân rồi.”

Bảo vệ đưa ra rất nhiều cách nói, đều là những câu chuyện mà ông ta được nghe kể lại. Thời gian xa xôi, ký ức chỉ mơ hồ, ông ta còn không nhớ nổi là đã nghe được câu chuyện ấy từ đâu nữa. Có khả năng nội dung mà ông ta đang kể có rất nhiều chi tiết là do ông ta tự bịa ra, thêm mắm thêm muối vào.

Tin đồn cũng giống như vậy.

Nhưng những tin đồn ở Hối Hương rõ ràng là có sở hữu một loại năng lực nào đó, khiến những câu chuyện ma trở thành thật.

Đây chắc hẳn là những câu chuyện mà người Hối Hương đều tin, vì thế đã cung cấp năng lượng cho những câu chuyện này.

Tôi đã từng trải qua chuyện của “trò chơi”, cũng từng xem những vụ ủy thác mà Thanh Diệp tiếp nhận, nên có thể hiểu được điều quan trọng trong đó.

Cũng bởi vì hiểu được nên tôi mới cảm thấy phiền phức.

Tin đồn từ miệng ra là tin đồn đi rất xa.

Nếu như là bởi vì tin đồn khiến Trần Hiểu Khâu và những người khác gặp phải ma dẫn đường thì tôi phải làm sao để loại trừ tin đồn đây.

Nói thật, lúc trước tôi nghĩ đến việc tìm ông chủ cửa hàng nhỏ kia chỉ là một hành vi bộc phát thôi. Manh mối mà tôi nắm bắt được hiện giờ chỉ có cái này, nên cũng chỉ có thể hành động từ chỗ ông chủ kia trước, rồi mới nghĩa cách thay đổi quan niệm của người Hối Hương sau.

Vừa nãy gặp phải ma nữ Sa Sa kia lại cung cấp cho tôi một lối suy nghĩ mới.

Những câu chuyện đồn thổi về ma ở nơi này có lẽ không chỉ là tin đồn không thôi. Có thể có một phần là thật, nhưng nó đã bị người Hối Hương bịa thêm vào nên về sau mới càng không thể vãn hồi. Cứ như thế, chỉ cần bắt được con ma đầu tiên xuất hiện, nói không chừng mọi thứ đều được giải quyết.

Bảo vệ ngập ngừng do dự, kể câu chuyện của thôn Quẹo Cổ và đạo sĩ xong, rồi không cần tôi hỏi đã tự mình kể hết luôn những câu chuyện khác.

“Còn một câu chuyện là khi tôi còn nhỏ cũng có một người bên ngoài đến đây. Người này lợi hại lắm, là một tội phạm giết người, đã gây ra một vụ thảm án, giết hết một gia đình mười mấy người liền. Ồ… Hình như đó cũng chính là gia đình gã ta, bao gồm nhà cha mẹ ruột và cả nhà cha mẹ vợ nữa. Hết thảy mười mấy người đều bị gã ta giết sạch. Gã chạy trốn đến chỗ chúng tôi, người lầm lầm lì lì, ở chỗ chúng tôi làm thuê kiếm tiền, thuê nhà để ở, nhưng không có ai phát hiện ra gã là một người hung ác như vậy. Đến một ngày, gã gặp phải ma. Gã đi đến công viên lớn nhất ở đây, là công viên do chính phủ xây dựng, gọi là công viên Hối Hương, trong công viên trồng rất nhiều cây. Ở đó gã gặp phải một con ma treo cổ, dọa cho gã ta sợ khiếp vía, sau khi trở về thì gã ta kể với mọi người. Những người Hối Hương chúng tôi không sợ hãi đến như vậy, vì đã quen rồi. Gã nói nhưng không ai quan tâm. Vì vậy gã ta bắt đầu nghi thần nghi quỷ, giống như mọi người xung quanh ai cũng muốn hại gã ta vậy. Chuyện con ma treo cổ kia, gã còn nghĩ là có người cố ý dọa mình. Con người này lòng dạ hung ác liền nghĩ đến chuyện đem người cùng thuê nhà và ông chủ nơi gã làm việc, rồi cả người làm chung đều giết sạch hết.”

Tài ăn nói của bảo vệ còn giỏi hơn cả tài xế xe taxi Trần Tử An, kể đến nhập tâm, sắc mặt đỏ hết lên, còn nhướng mắt nhíu mày, hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi giống khi kể chuyện ma, ngược lại còn rất hứng thú.

“Lúc gã ta cầm lấy con dao định ra tay liền thấy từ phía trên rớt xuống một đôi chân. Đôi chân mà gã ta nhìn thấy đó chính là của con ma treo cổ mà gã ta từng thấy! Nhất thời gã bị dọa cho điếng người, sợ đến mức la hét um xùm, cố gắng xua đuổi con ma treo cổ đó đi. Những người đang uống rựơu đánh bạc tại đó đều chú ý đến gã nhưng bọn họ đều không nhìn thấy con ma treo cổ đó, chỉ nhìn thấy gã ta đang phát điên. Các cậu đoán thử xem tiếp theo thế nào?” bảo vệ còn tỏ vẻ hài hước nữa.

Tôi có chút cạn lời.

Những người ở Hối Hương đại khái đều rất nhiệt tình và yêu thích mấy câu chuyện ma.

Lữ Xảo Lam có vẻ rất hứng thú, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Con dao đó vừa vung ra, máu tung tóe khắp nơi! Trong căn phòng bị văng đầy máu! Những người khác bị dọa cho nhảy dựng, biết gã không phải phát điên mà là gặp ma rồi. Con ma treo cổ đã bị gã cắt nát nhưng vẫn còn treo lủng lẳng ở đó, đưa qua đưa lại, còn nhỏ máu xuống nữa. Gã ta không chịu được, chạy ra ngoài, chạy một mạch rất xa, rồi nằm bất động trên đất. Sau đó gã được ông chủ của họ tìm thấy. Ông ấy không hay biết, cũng không hoài nghi gì lòng dạ ác độc của gã, mà còn khuyên gã quen rồi thì không sao đâu. Chỗ của chúng tôi bị ma ám, nhưng không có người bắt ma. Gã ta không còn cách nào, đành bỏ đi trong đêm. Ông chủ và những người khác cũng không thấy lạ, còn tính hết tiền công cho gã. Vài tháng trôi qua, gã ta đưa một người đến, nói đây là cao nhân, biết trừ ma. Lúc đó ông chủ và mọi người mới biết, sau khi gã ta rời khỏi đây vẫn còn gặp phải con ma treo cổ đó. Cao nhân kia nói, bởi vì trên người gã bị dính máu của con ma đó, cho nên trốn cũng không trốn khỏi, gã đã bị đánh dấu rồi, phải quay lại và giải quyết vấn đề của con ma treo cổ đó mới được. Họ liền đến trong công viên đó làm phép. Rất nhiều người đến hóng chuyện. Thảm lắm đó…” bảo vệ chợt thở dài.
Bình Luận (0)
Comment