Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 70

Ngày 22 tháng 5 năm 2002, xác minh được lúc còn sống Dương Di Tâm làm việc tại công ty Bất Động Sản Nhà Đẹp, địa chỉ công ty nằm ở đường Long Tây Bắc, công ty bị phá sản đóng cửa vào tháng 3 năm 2002, chủ của công ty là ông Lý Thương Kiệt.

Ngày 25 tháng 5 năm 2002, liên hệ được với chú họ của Dương Di Tâm, ông Dịch Thiên Minh. Tập tin ghi âm 01120020525.wav.

“Xin chào ông Dịch”

“Vâng, chào các anh, cháu gái tôi đã mua một gói bảo hiểm sao?”

“Đúng vậy. Gần đây công ty chúng tôi biết được thông tin cô Dương Di Tâm đã qua đời, việc hậu sự do ông phụ trách.

“Đúng thế, tôi là người phụ trách lo liệu việc nhận thi thể và mai táng cho nó. Sau khi bố mẹ nó mất, tôi là người có quan hệ thân thiết với nó nhất rồi.”

“Có thể cho tôi hỏi một chút Cô Dương Di Tâm mất như thế nào được không ạ?”

“Ờ thì…”

“Theo như tình hình mà chúng tôi nắm được thì là do cô ấy dùng thuốc quá liều, chết do tự sát. Phía cảnh sát cũng sẽ có đồng nghiệp của chúng tôi bên đó để tiến hành điều tra thông tin.

“Haiz… Nếu như các anh đã biết cả rồi, thì tôi nói thẳng luôn, cảnh sát nói Di Tâm tự sát, nhưng tôi không tin, con bé từng gọi điện thoại nói với tôi, nó bị người ta tấn công lén, ngay vào lúc nó tan làm thì bị người ta theo dõi tấn công, nó còn bị người ta nhằm vào nữa.”

“Nhằm vào nghĩa là sao?”

“Nghĩa là những kẻ tấn công đó cứ bám riết lấy con bé. Nó gọi điện cho tôi nói không rõ ràng cho lắm, nói năng lộn xộn, hơn nữa còn gọi vào lúc nửa đêm. Lúc đó tôi tưởng rằng con bé nằm mơ thấy ác mộng, nên an ủi bảo nó nên ngủ một giấc trước đã, nghỉ ngơi nhiều vào. Đợi đến ngày nghỉ tôi tới tìm nó thì đã không tìm được nữa rồi.”

“Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Vào trước Tết. Lúc Tết tôi có gọi điện cho con bé, nó có bắt máy nhưng nói chẳng được mấy câu thì tắt rồi. Tôi nghĩ nó không sao nữa cả. Hai tháng trước tôi nhận được điện thoại của cảnh sát, bảo tôi tới nhận thi thể.”

“Trong thời gian này cô ấy không có liên lạc với ông sao?”

“Không có.”

“Ông có thể nhớ lại cô ấy đã nói những gì trong điện thoại không?”

“Tôi không nhớ nữa. Hơn nữa quả thật là nó nói không có chút logic nào cả, nên tôi nghe không hiểu gì hết. Các anh nói xem, có phải nó bị người ta bắt cóc không?”

“Trước khi chuyện này xảy ra, cô Dương có từng nhắc tới chuyện gì đặc biệt với ông không? Kẻ tấn công có khả năng là người quen hay không?”

“Không có, nó chưa từng nhắc tới.”

“Vâng, được rồi, cảm ơn ông.”

“Oh, không cần khách sáo. Tiền bảo hiểm kia khi nào có thể lấy được? Được bao nhiêu?”

“Cái này còn phải hỏi kết quả điều tra được từ phía đồng nghiệp của tôi, phải đánh giá thẩm định trên đó, rồi làm hết các thủ tục lưu trình thì mới được phê duyệt. Chúng tôi sẽ liên lạc với ông sau.”

“Được, các anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, lúc nào tôi cũng rảnh.”

Ngày 30 tháng 5 năm 2002, liên hệ được với ông Lý Thương Kiệt. Tập tin ghi âm 01120020530.wav.

“Thủ tục của công ty tôi đã làm xong hết rồi, các anh còn có việc gì nữa?”

“Chúng tôi đến không phải vì chuyện của công ty ông.”

“Gì cơ? Các anh không phải là người của ngân hàng...”

“Chúng tôi là người của văn phòng xử lý hiện tượng quái dị Thanh Diệp.”

“Văn phòng xử lý gì chứ? Rốt cuộc các người là ai?”

“Lý Thương Kiệt, lúc ông buôn bán giao dịch với kẻ làm ăn phạm pháp thì không biết rằng những chuyện như vậy sẽ bạc phúc tổn thọ, sẽ gặp xui xẻo sao?

“Anh… Lũ điên các người đang ăn nói bậy bạ gì vậy hả? Cút ra ngoài hết cho tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!”

“Đây là danh thiếp của văn phòng chúng tôi. Nếu như cảm thấy sống không nổi nữa thì có thể tìm tới chúng tôi để cầu cứu.”

“Mau cút đi.”

Ngày 1 tháng 6 năm 2002, giám sát Lý Thương Kiệt.

Ngày 3 tháng 6 năm 2002, liên hệ được với đồng nghiệp của Dương Di Tâm, cô Ngô Nguyệt. Tập tin ghi âm 01120020603.wav.

“Các anh là người nhà của Dương Di Tâm à?”

“Chúng tôi là nhân viên điều tra do người nhà của cô Dương Di Tâm mời tới”. Cô Dương Di Tâm đột ngột tự sát, người nhà cô ấy muốn biết sự thật.

“Sao cơ? Tự sát?”

“Đúng vậy, cô ấy đã tự sát rồi.”

“Tôi hoàn toàn không hay biết gì… Sau khi cô ấy rời đi thì chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa.”

“Rời đi?”

“Vâng. Vào thời điểm trước Tết, cô ấy đột nhiên bỏ việc. Nhân viên quản lý nhân sự gọi điện thoại cho cô ấy, bị cô ấy cúp điện thoại, nên công ty đã thôi việc cô ấy.”

“Chị có biết tại sao cô ấy lại đột ngột bỏ việc không?”

“Chắc là vì ông chủ Lý.”

“Có thể nói chi tiết sự việc này được không?”

“Chuyện này…”

“Công ty Nhà Đẹp đã phá sản rồi, hiện giờ ông chủ Lý còn không lo nổi cho bản thân ông ta nữa. Cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ được giữ bí mật. Chúng tôi sẽ không tiết lộ thân phận của chị.”

“Chị Ngô à, người nhà của cô Dương rất muốn biết chân tướng của sự việc. Hiện giờ họ đang rất đau khổ về cái chết của cô Dương. Nếu như có thể biết được sự thật, thì họ cũng sẽ được sự an ủi phần nào.”

“...Là ông chủ Lý... liên tục giở trò với Dương Di Tâm. Ông ta… Tôi nghe nói, ông ta không phải lần đầu làm ra mấy chuyện này. Nhân viên quản lý nhân sự từng lên giường với ông ta. Dương Di Tâm từ chối ông ta rất nhiều lần, có một lần còn suýt chút nữa là bị ông ta chuốc say. Sau lần đó ông chủ Lý nổi giận, rất hà khắc với Dương Di Tâm, kiếm cớ trừ lương, ép cô ấy tăng ca, liên tục chửi mắng cô ấy… Tóm lại, đều rất quá đáng. Có lẽ do vậy mà Dương Di Tâm không làm nữa. Nhưng mà, tự sát… sao lại tự sát chứ?”

“Đây cũng là điều mà chúng tôi cảm thấy kỳ lạ. Chị có nhớ trước Tết, có một hôm cô Dương có tăng ca tới khuya không?”

“Cô ấy thường xuyên tăng ca tới khuya. Khi đó ông chủ Lý giao cho cô ấy làm rất nhiều việc, sau khi làm xong lại bị bắt làm lại hay gì đó nữa?”

“Theo như chúng tôi tìm hiểu, trong một lần tăng ca, cô Dương bị người ta tấn công lén khi đang trên đường về nhà, cô ấy có từng nói với chị chuyện này không?”

“Gì cơ? Không có, cô ấy chưa từng nhắc tới chuyện này, sao lại có thể bị tấn công lén chứ…”

“Vậy chị có cảm thấy cô Dương có hành vi gì bất thường trước khi cô ấy rời khỏi không?”

“Hành vi bất thường… Đúng rồi, hai hôm đó cô ấy không tăng ca nữa. Ông chủ Lý chửi mắng cô ấy ra sao thì cô ấy cũng không có phản ứng gì cả, cho dù công việc làm chưa xong cũng không tăng ca, đến giờ là đi về. Chúng tôi đều nói cô ấy không nhẫn nhịn được nữa, muốn từ chức không làm nữa…”

“Vậy sao, cảm ơn chị.”

“Không cần khách sáo, tôi cũng chẳng giúp được gì cả.”

Ngày 4 tháng 6 năm 2002, liên hệ với người ủy thác. Tập tin ghi âm cuộc gọi 200206042001.mp3.

“Xin chào, anh Tạ, tôi là người của văn phòng xử lý hiện tượng quái dị Thanh Diệp.”

“Chào anh, có phải đã điều tra được gì rồi không?”

“Đúng vậy. Cô gái mà anh gặp đã chết cách đây 2 tháng rồi, hiện tại chúng tôi cũng đã có đối tượng tình nghi.”

“Cô ấy… chết rồi sao... Chờ một chút, đối tượng tình nghi là ý gì? Có nghĩa là đã tìm được hai người đàn ông kia rồi sao?”

“Hai người đàn ông đó chỉ làm theo mệnh lệnh sai khiến, có một đối tượng tình nghi khác nữa. Nếu tiện thì ngày mai anh có thể tới văn phòng, chúng tôi sẽ đưa cho anh bản báo cáo kết quả điều tra.”

“Được, ngày mai tôi qua đó.”

Ngày 5 tháng 6 năm 2002, người ủy thác có mặt tại văn phòng. Tập tin ghi âm 01120020605.wav.

“Anh Tạ, đây là bản báo cáo kết quả điều tra của chúng tôi.”

“Ừm.”

Sột soạt… sột soạt…

“Kết luận của các anh là ông Lý Thương Kiệt này đã cho người khống chế, điều khiển hai hồn ma kia đi tấn công Dương Di Tâm? Ông ta... thật quá đáng!”

“Lý Thương Kiệt không chịu nói ra sự thật. Việc chúng tôi giám sát ông ta cũng không thu được kết quả gì, có khả năng là ông ta và người kia có hình thức liên hệ khác.”

“Vậy giờ phải làm sao? Báo cảnh sát hả?”

“E là cảnh sát sẽ không tiếp nhận những vụ án như thế này đâu.”

“Vậy cứ bỏ qua như thế sao? Dương Di Tâm mãi mãi… như vậy sao?”

“Hai hồn ma nam kia bị người ta yểm bùa làm phép, cứ bám lấy Dương Di Tâm, khiến cho cô ấy không thể yên nghỉ được, chỉ có thể liên tục gặp phải chúng giống như cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại, muốn gỡ chúng ra, trước mắt chỉ có thể tiến hành từ trong gốc rễ, phải giải quyết kẻ đứng đằng sau thao túng điều khiển nó.”

“Anh Tạ, anh không cần phải lo lắng, Lý Thương Kiệt chẳng thể bình tĩnh được bao lâu nữa đâu. Kẻ đứng sau điều khiển kia vô cùng yêu quý mạng sống của mình, sử dụng loại ma pháp hại người, thất đức này, bản thân hắn lại không muốn phải gánh tội, cho nên đã chuyển hết tất cả các tội lỗi lên người của Lý Thương Kiệt. Công ty phá sản đóng cửa, vợ con li tán mới chỉ là trừng phạt ở mức bình thường thôi, nghiệp chướng của việc dùng pháp thuật vẫn còn chưa bắt đầu đâu.”
Bình Luận (0)
Comment