Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 706

Nỗi đau đớn của Mạnh Hoa cũng truyền đến trên người tôi một cách rõ ràng. Tôi chỉ cảm thấy mình không thở được, cả người giống như chìm vào trong nước, bị một loại vật chất kì quái vây xung quanh.

Càng tệ hơn nữa là, cái luồng âm khí này đã bao phủ khắp nơi, không phải một chút, mà giống như là toàn bộ Hối Hương đều đã bị bao phủ bởi âm khí.

Con ma trước mặt này có thể dễ dàng điều khiển được luồng âm khí đó, dày vò Mạnh Hoa, thậm chí còn có thể giết chết Mạnh Hoa.

Loại sức mạnh này tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Tôi không tự chủ được mà sinh ra chút sợ hãi.

Quá trình dày vò Mạnh Hoa chỉ kéo dài trong khoảng vài giây, nhưng lại giống như đã trôi qua mấy năm dài đằng đẵng.

Áp lực vừa buông lỏng, Mạnh Hoa liền ngã xuống đất.

“Quy định ở Hối Hương có hiệu lực với tất cả những con ma ở Hối Hương. Điều một, ở Hối Hương, ma quỷ chỉ được giết hại người ở vùng khác đến đây. Điểm khác nhau giữa người bản xứ và dân ngoại tỉnh thì từ từ ông cũng sẽ biết thôi. Điều hai, ma quỷ được tự do hoạt động, có thể làm mọi thứ, chỉ cần không trái với điều một. Điều ba, những vị khách quái dị từ nơi khác tới, cho dù là ma hay là những người có chút năng lực đều phải tiêu diệt hết, đây là nghĩa vụ của ma quỷ ở Hối Hương. Điều bốn chính là, ma quỷ ở Hối Hương không được rời khỏi đây, nếu đã rời khỏi đây rồi thì tức là đã không còn là ma quỷ ở Hối Hương nữa, nếu quay về thì sẽ được tính là khách lạ.”

Sau khi người dẫn đường nói về những quy định ở Hối Hương xong, gã ta khuỵu người xuống, dìu Mạnh Hoa đứng dậy.

Mạnh Hoa bị doạ sợ không nhẹ, cả người run lẩy bẩy, không dám nhìn người dẫn đường.

“Đã là người Hối Hương thì có một số chuyện chắc ông cũng đã biết rồi. Chỉ cần ông tuân thủ quy định này thì ông muốn làm gì cũng được cả. Ông có thể chăm sóc cho con trai mình, chứng kiến cảnh cậu ta lớn lên từng ngày, kết hôn rồi sinh con đẻ cái, phù hộ cho cậu ta cả đời đều mạnh khoẻ hạnh phúc.”

Những lời này của người dẫn đường đã đả động đến lòng Mạnh Hoa, cảm giác sợ sệt lúc nãy biến thành mong chờ.

“Đây chính là mặt tốt của quy định. Chỉ cần tuân theo quy định, chúng ta sẽ không cần sợ nguy hiểm. Không giống như ma quỷ ở ngoài kia sẽ bị tiêu diệt và biến mất hoàn toàn. Từ bây giờ trở đi, ông không cần phải lo lắng gì về sự sống của bản thân nữa.” Giọng nói của người dẫn đường tràn đầy sức hấp dẫn. Gã ta vỗ vai Mạnh Hoa, sau đó lộ ra một nụ cười.

Mạnh Hoa gật đầu một cách dứt khoát.

Dường như ông ta đã hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình đã bị biến thành ma, còn bắt đầu dự tính cho cuộc sống sau này.

Tôi thì lại cảm thấy không tốt lắm.

Tình hình của Hối Hương rắc rối hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng, không phải giống như kiểu Tí Còi nói, chỉ cần lan truyền tin đồn mới, thay đổi suy nghĩ của người Hối Hương thì có thể giải quyết được cục diện này.

Dựa theo những gì mà người dẫn đường nói lúc nãy thì gấu Teddy chắc được xem là khách quái dị, có lẽ sẽ bị ma quỷ ở Hối Hương tập trung lực lượng rồi tiêu diệt.

Tôi, Trần Hiểu Khâu, Trần Dật Hàm cũng đều là khách quái dị, không phải đồng loại của những người nơi đây, cũng là đối tượng mà bọn họ sẽ phải tiêu diệt.

Bọn họ sẽ làm như thế nào đây? Dùng sức mạnh lúc nãy sao?

Tôi đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy khung cảnh trước mắt bắt đầu thay đổi.

Vẫn là trong căn nhà đó, đồ vật trong nhà cũng không thay đổi gì mấy, vòng hoa đã không còn, tấm di ảnh được treo trên tường.

Cậu học sinh mà tôi gặp trên xe đường dài kia đang ngồi gõ gì đó trên laptop, ánh sáng vàng phát ra từ chiếc đèn bàn soi sáng chỗ cậu ta đang ngồi.

Đột nhiên vang lên những tiếng đập cửa “Rầm rầm”.

Bên ngoài có người đang mắng chửi.

Cậu học sinh và Mạnh Hoa đều quay đầu.

Mạnh Hoa so với lúc trước tự tin hơn nhiều và cũng có thêm một chút tàn bạo.

Ông ta xông đến cửa trước tiên, chạy xuyên qua cánh cửa.

Những người bên ngoài đều rất cao to, khuôn mặt hung ác, vừa nhìn vào là biết ngay những người này đến đây để gây chuyện.

Người sống ở nhà đối diện mở cửa ra, há miệng định mắng chửi, nhưng sau khi nhìn thấy đám người này thì lập tức im miệng, định đóng cửa lại.

Nhưng đám người đến kiếm chuyện đã nghe thấy động tĩnh trước, đưa tay đẩy mạnh cửa ra, cái người núp sau cửa cũng bị ngã nhào xuống đất.

“Các người muốn làm gì? Nhà tôi không có tiền.” Người đàn ông kia kêu lên, bắt đầu van xin.

“Sợ cái gì? Chỉ muốn hỏi ông chút chuyện thôi. Ông có quen với người sống ở nhà đối diện không?” Người kia dùng tay nhấc người đàn ông đó lên, nhẹ nhàng như đang nhấc một con gà con vậy.

“Hả? Cái gì...? Có một thằng bé sống ở nhà đối diện, đầu óc cậu ta không được thông minh lắm. Tôi không quen, mẹ tôi quen thân với người nhà kia, nhưng mẹ tôi đã chết từ lâu rồi!” Người đàn ông vội đáp.

Mạnh Hoa vốn đang định làm gì đó, sau khi nghe xong những lời này thì đột nhiên dừng tay lại.

Cửa nhà không được mở ra, nhưng tôi nghe thấy tiếng bước chân của cậu học sinh đó. Cậu ta không hề ngốc, mà cũng có ý thức đề phòng, không hề mở cửa ra ngay lập tức.

“Cậu ta bây giờ đang ở nhà chứ? Từ nơi khác về đúng không?” Người đến gây chuyện tiếp tục hỏi.

“Có lẽ ở đó. Tôi cũng không biết. Trước đấy cậu ta đi học bên ngoài, nửa năm không có ở nhà. Tôi thật sự không biết cậu ta.” Người đàn ông liên tục xin tha.

Đám người gây chuyện tiếp tục đập cửa.

Mạnh Hoa không chần chừ nữa, một nắm đấm đấm vào gáy đối phương.

Tôi cảm nhận được không khí xung quanh đang có sự thay đổi. Cái luồng âm khí đó lại xuất hiện nhưng có chút khác so với lần trước.

Điều kì lạ là, tôi nhìn thấy có tia sáng phát ra từ trên người của đám người đến kiếm chuyện, ngược lại, trên người của người đàn ông ở nhà đối diện lại không có tia sáng phát ra.

Gần như vào khoảnh khắc Mạnh Hoa chạm vào gáy của gã đàn ông cao to kia, tôi nhìn thấy đối phương đột nhiên vung tay ra đấm vào người đồng bọn của mình.

“Mẹ kiếp! Mày đang làm gì vậy?”

Bọn họ cứ thế bắt đầu tranh chấp.

Đám người nói bằng tiếng địa phương, nhưng không phải là tiếng địa phương ở Hối Hương. Dáng vẻ của họ giống như đột nhiên có mối hận sâu nặng với nhau lắm vậy.

Họ bắt đầu đánh nhau, đánh rất dữ dội, đánh đến nỗi té nhào xuống cầu thang, những người còn lại cũng tham gia vào cuộc ẩu đả này.

Người đàn ông đối diện nhanh chóng chạy vào trong nhà, khóa cửa lại, tôi còn nghe thấy tiếng kéo vật nặng nữa, chắc là ông ta lấy đồ gì đó chặn cửa.

Tâm trạng của Mạnh Hoa rất tốt, đi xuyên qua cửa, trở lại vào trong nhà.

Cậu học sinh kia đứng ngay sau cửa, nhìn ra ngoài thông qua cái mắt mèo gắn trên cửa.

“Phàm Phàm...” Mạnh Hoa kêu lên một tiếng, giọng điệu của ông ta giống như là đang nói chuyện với một đứa trẻ con vậy.

Cậu học sinh lùi về sau một bước, nhìn xung quanh một lượt, lên tiếng gọi một tiếng “cha” với vẻ nghi ngờ.

Mạnh Hoa mừng rỡ.

Tôi cảm thấy có chút buồn bực.

Cái cảnh tượng cha con âm dương cách biệt cuối cùng đã nhận lại nhau này, nếu là bình thường thì tôi sẽ thấy rất cảm động. Nhưng sự xuất hiện của người dẫn đường kia nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi cảm thấy lo lắng cho đám người Trần Hiểu Khâu.

Cậu học sinh nhìn xung quanh, vẻ mặt hoang mang xen lẫn chút đau khổ.

Mạnh Hoa không biết phải làm sao.

Lúc này, tôi bỗng nghe thấy tiếng vỡ của kính thuỷ tinh.

Mạnh Hoa và cậu học sinh đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

Kính cửa sổ trong phòng khách bị vỡ tan tành, có một con gấu Teddy bị cụt một chân rơi xuống từ trên bệ cửa sổ.

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Vẻ mặt Mạnh Hoa và cậu học sinh cũng không khác gì mấy.

Tôi phát hiện trên người gấu Teddy đang phát ra ánh sáng, giống như đám người đến kiếm chuyện lúc nãy, có ánh sáng toả ra từ trên người nó.

Cũng vào lúc này, tôi phát hiện trên người của cậu học sinh kia cũng đang phát ra những tia sáng mờ nhạt, không phải là do bị phản chiếu từ ánh sáng của chiếc đèn bàn mà là người cậu ta đang tự phát sáng.

Mạnh Hoa hoảng loạn, bắt đầu sợ hãi.

“Phàm Phàm! Tại sao con lại...”

Cậu học sinh còn đang nhìn về phía con gấu Teddy kì lạ kia, rồi ngập ngừng gọi một tiếng “cha”, giọng điệu nghi ngờ. Cậu ta dường như xem con gấu Teddy cụt chân kia là vật mà hồn ma của Mạnh Hoa đang nhập vào tạm thời.

Con gấu Teddy bị mất một chân, sau khi ngã xuống đất thì cố gắng đứng dậy, nhảy bằng một chân, từ từ tiến về phía trước.

Tai của gấu Teddy đã bị giật rách, để lộ ra những cục bông gòn đen thui ở bên trong, lại hình như có thứ gì đó đang lúc nhúc động đậy trong đám bông đó.

Mạnh Hoa đưa tay định kéo cậu học sinh lại nhưng chỉ tóm được không khí.

Cậu ta bước hai bước về phía trước, lại gần con gấu Teddy.

“Không được! Không được! Đó là khách quái dị!” Mạnh Hoa gấp đến độ phải hét lên.

Tôi đột nhiên có cảm giác hiểu ra.

Những đám bông trong người gấu Teddy dần dần nhô lên, không ngừng sinh trưởng rồi biến thành một cái tai người, trên đó còn dính máu.

Tai của gấu Teddy đang khẽ động đậy, dường như là nó đang dùng tai để nghe ngóng tình hình xung quanh và tìm được vị trí của Mạnh Hoa một cách chính xác.
Bình Luận (0)
Comment