Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 708

Tôi vẫn luôn cùng gấu Teddy nhìn nhau. Trong cảnh mộng lúc trước nhập vào gấu Teddy, tôi biết rằng những con gấu Teddy này cũng có suy nghĩ. Tuy rằng không biết IQ của chúng bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải cỡ một đứa trẻ hơn mười tuổi.

Và rất rõ ràng, gấu Teddy không hề ngốc.

Hàm răng sắc nhọn của nó quẹt trúng tay tôi, nhưng không hề làm tôi bị thương. Tôi có thể cảm nhận được độ mềm mại của bông gòn nhồi trong gấu Teddy.

Nói chung thì nó vẫn là một con thú nhồi bông, chỉ là nó có thêm một bàn tay và một cái lỗ tai người, cộng thêm một hàm răng sắc bén, nhưng những thứ này cũng không ảnh hưởng đến bản chất của nó.

Sau khi nó nhả tay tôi ra thì lại yên tĩnh nhìn tôi.

Đột nhiên tôi không biết phải làm gì nữa.

Nói chuyện với nó sao? Có lẽ nó có thể nghe hiểu được những lời tôi nói và nó cũng biết được rất nhiều chuyện ở Hối Hương, nhưng tôi lại không thể nghe hiểu nó muốn nói gì.

E rằng Lữ Xảo Lam cũng không thể tâm ý tương thông với gấu Teddy được.

Lúc tôi đang mải mê suy nghĩ đến chuyện này thì đột nhiên nghe thấy có tiếng hít thở sâu.

Tôi trở nên căng thẳng, quay đầu lại, gấu Teddy cũng quay đầu, rồi nhanh chóng xông về phía một bên giường.

Tôi đột nhiên nghĩ ra gì đó, đưa tay bắt lấy gấu Teddy, đứng trên giường nhìn xuống, có một nửa thân người của ai đó đang nằm bẹp dưới sàn ngay sát chân giường.

“Mạnh Hoa...” Tôi kêu tên của con ma đó.

Mạnh Hoa vẫn còn đang run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.

Ông ta bịt miệng lại, nhưng cái tiếng động lúc nãy cũng đủ để cho tôi và gấu Teddy biết rằng ông ta đang ở trong này.

Trên thực tế, cho dù ông ta không phát ra tiếng động thì tôi vẫn có thể cảm nhận được âm khí trên người ông ta. Lúc nãy không phát hiện là do tôi mải suy nghĩ chuyện của gấu Teddy, cộng thêm việc tôi không ngờ rằng Mạnh Hoa cũng bị tôi đưa đến đây.

Mạnh Hoa đang rất sợ hãi, ông ta không chỉ sợ gấu Teddy mà còn sợ cả tôi nữa.

Bất kì ai gặp phải những chuyện như vậy đều sẽ bị doạ sợ nhỉ?

Tôi ngồi khoanh chân trên giường, gấu Teddy để ở trên đùi tôi, tôi đưa tay vòng qua cái bụng của nó. Tôi không muốn gấu Teddy giết chết Mạnh Hoa vào lúc này. Tôi vẫn muốn giao tiếp nói chuyện với Mạnh Hoa bằng ngôn ngữ. Mạnh Hoa chắc chắn biết nhiều chuyện hơn gấu Teddy. Đây đúng là một sự bất ngờ tuyệt vời.

Mạnh Hoa trông rất yếu ớt, có lẽ là do bị gấu Teddy cắn bị thương không nhẹ. Tôi cũng không kéo dài thời gian, hỏi thẳng ông ta về những chuyện có liên quan đến Hối Hương.

Giấc mơ của tôi không có liên tục, tôi chỉ nhìn thấy tình cảnh lúc Mạnh Hoa mới biến thành ma và lúc Mạnh Hoa bị gấu Teddy tấn công. Giữa hai thời điểm này cách nhau khoảng mười năm, trong khoảng thời gian đó chắc chắn là đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mạnh Hoa đối phó với những kẻ bắt nạt con trai mình một cách thuần thục ác độc, chắc không thể nào chỉ trong một đêm mà có thể luyện được như vậy.

Mạnh Hoa thật sự đã bị doạ sợ, ông ta không dám giấu diếm gì cả, nói hết những gì mà mình biết.

“... Sau khi người dẫn đường biến mất, tôi ở chung với con trai tôi. Bà Lý sống ở nhà đối diện là một người rất tốt, bà ấy giúp chăm sóc con trai tôi, nấu cơm cho nó ăn. Em gái và cậu em vợ của tôi lâu lâu sẽ đến kiếm chuyện. Tôi chết do tai nạn, vì vậy mà được bồi thường khoảng mấy trăm nghìn tệ, cộng thêm căn nhà đó nữa, đủ cho Phàm Phàm học hết đại học, tìm được một công việc... Hai người họ đến kiếm chuyện, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được, sau một vài lần, hai người họ sợ thật rồi. Tôi nghĩ cách khiến cho hai người họ phải đem số tiền đó gửi vào trong tài khoản của Phàm Phàm. Từ nhỏ Phàm Phàm đã rất thành thật, không hiểu lắm về những chuyện như vậy. Con trai của bà Lý không biết từ đâu mà nghe ngóng được tin này liền quay sang đòi tiền từ Phàm Phàm, tôi lại hù doạ gã ta. Tôi đem chuyện thẻ ngân hàng nói cho bà Lý biết, bà Lý thật sự là một người tốt, có lúc thì giúp lấy tiền đóng học phí cho Phàm Phàm, mua quần áo mới cho nó, mua đồ ăn ngon bồi bổ cho nó, lúc mua đồ ăn ngon bà ấy cũng không nỡ ăn một miếng...”

Mạnh Hoa đang rất đau buồn, cũng có thể là do ông ta sắp biến mất rồi nên mới hồi tưởng lại về cuộc đời của mình.

“... Mỗi ngày tôi đều đi theo Phàm Phàm để bảo vệ nó. Tính nó như vậy dễ bị những bạn học xấu xa trong trường ức hiếp, tôi doạ đám con nít ranh đó một vài lần, sau đó thì chúng không dám ăn hiếp Phàm Phàm nữa.”

Tôi hỏi: “Ông đã làm gì?”

Hình như năng lực của Mạnh Hoa không giống như những gì tôi nghĩ trước đó, chỉ là có thể động vào người sống, làm cho người ta vấp té, hoặc là đánh vài cái.

Mạnh Hoa nhìn về phía tôi, sau đó lại nhìn về phía gấu Teddy.

Gấu Teddy nhe hàm răng sắc nhọn ra, dường như là muốn nhảy xuống đất để cắn ông ta.

Tôi vội ôm chặt lấy gấu Teddy.

Mạnh Hoa co rúm người lại, trả lời: “Tôi, tôi cũng không biết nữa... Chỉ là, những người mà tôi gặp phải, chỉ cần tôi cố tình chạm vào người ai đó thì người đó sẽ bắt đầu cãi lộn, đánh nhau với những người khác.”

Nó có chút giống như một loại năng lực đặc biệt gì đó, năng lực này cũng đủ kỳ dị.

Tôi đã hiểu tại sao ông ta lại không có cách gì để đối phó với gấu Teddy rồi. Rõ ràng là gấu Teddy không bị ảnh hưởng bởi năng lực này, vả lại lúc đó cũng không có thứ gì khác có thể đánh được với gấu Teddy, nếu như thật sự động tay chân thì có khả năng là gấu Teddy sẽ đánh con trai của Mạnh Hoa.

Tôi hỏi tiếp: “Còn con ma nữ kia là sao? Tại sao lại xuất hiện ở đó?”

Nếu như ma quỷ ở Hối Hương có thể đến vô hình đi vô tung, chạy tùy ý như vậy thì trình độ nguy hiểm lại gia tăng thêm nữa rồi.

Lúc đầu Mạnh Hoa không hiểu tôi đang hỏi gì, nhưng sau khi nhìn qua gấu Teddy thì đã hiểu được sơ sơ, ông ta trả lời: “Cô ta là học sinh trường cấp 3 Phàm Phàm học, đã chết từ nhiều năm trước rồi, tôi cũng từng gặp cô ta ở trong trường. Cô ta chết trước tôi, biết được rất nhiều chuyện, cũng quen rất nhiều ma khác. Có lúc cô ta sẽ đi đến nơi khác...”

Mạnh Hoa bỗng khựng lại, ông ta nghiến chặt răng rồi nói tiếp: “Giết người, giết dân ngoại tỉnh.”

Tôi cảm thấy rất bất ngờ.

“Hình như cô ta chỉ giết được học sinh thôi. Có những đứa trẻ đi theo cha mẹ đến đây làm việc thì đều bị cô ta theo dõi rồi giết chết. Còn có những người...” Giọng của Mạnh Hoa bỗng trở nên nghẹn ngào: “Có những đứa trẻ đi theo cha mẹ dọn đến nơi khác, sau khi quay về Hối Hương thì đã có sự thay đổi rồi.”

Tôi nói tiếp: “Biến thành dân ngoại tỉnh sao?”

Mạnh Hoa gật đầu lia lịa: “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì... Bọn họ bị biến thành dân ngoại tỉnh, biến thành... đối tượng mà ma quỷ ở Hối Hương có thể giết hại... Tôi không ngờ rằng cô ta lại nhắm vào Phàm Phàm... Sao Phàm Phàm lại bị biến thành dân ngoại tỉnh... Tại sao lại như vậy...”

Mạnh Hoa không hiểu tại sao nhưng tôi lại đoán được đại khái.

Điểm khác nhau giữa người Hối Hương và người bên ngoài không phải là khác về mặt hộ khẩu mà là khác về mặt tâm lí.

Những quy định ở đây vốn được duy trì bởi ý niệm của người Hối Hương. Nếu không chịu thừa nhận những câu chuyện ma ở đây thì không thể làm người Hối Hương được.

Con trai của Mạnh Hoa có lẽ là ở bên ngoài học được nhiều điều, cậu ta không còn tin tưởng có ma quỷ trên thế giới này nữa, hoặc là cậu ta tin tưởng có ma quỷ nhưng lại không chấp nhận được những quy định ở Hối Hương, vì vậy mà cậu ta đã không còn là người Hối Hương nữa.

Cậu ta liền trở thành đối tượng ma quỷ có thể tấn công.

“Vậy cô ta giết người thế nào?” Tôi hỏi tiếp.

Tôi từng hai lần tận mắt chứng kiến cảnh ma quỷ bị tiêu diệt nhưng hai lần đó đều là do hồn ma khác giết chết. Nếu như có thể làm rõ được điểm này thì lúc tôi cứu Trần Hiểu Khâu sẽ dễ dàng hơn.

Ánh mắt đờ đẫn của Mạnh Hoa trở nên tỉnh táo hơn, ông ta lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi chưa từng gặp qua. Tôi chưa từng gặp qua...” Ông ta nhìn gấu Teddy: “Tôi chưa từng gặp phải người quái dị!”

Ông ta tránh né không nhìn về phía tôi. Tôi đoán ông ta nhìn thấy tôi đang phát sáng, có lẽ là gần giống với ánh sáng phát ra từ trên người gấu Teddy, hoặc thậm chí là sáng hơn.

Tôi không hề nghi ngờ những lời của Mạnh Hoa nói là thật hay giả, hỏi câu tiếp theo: “Ông biết bao nhiều về ma dẫn đường và chuyện của người dẫn đường kia?”

Sau khi Mạnh Hoa nghe xong câu hỏi này thì lại lắc đầu tiếp.

Trong mười năm nay, có lẽ ông ta cũng không thực hiện nghĩa vụ. Hoặc nên nói là “nghĩa vụ” của ông ta khác với những con ma khác, ông ta thực hiện nghĩa vụ chăm sóc cho đứa con của mình.

“Tôi chưa từng làm hại ai cả. Tôi cũng biết rằng, tôi sắp không xong rồi. Cầu xin cậu giúp tôi tìm con trai tôi, bảo nó hãy rời khỏi đây đi.” Mạnh Hoa lên tiếng van xin: “Nó chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi, không biết gì cả. Con tôi thi đậu trường đại học ở nơi khác, ở đây cũng không còn người thân bạn bè gì nữa. Bảo nó hãy rời khỏi đây đi, mau rời khỏi đây đi!”

Đối với tôi mà nói thì yêu cầu này chỉ là một chuyện nhỏ thôi, tôi gật đầu đồng ý.

Dường như là Mạnh Hoa không còn gì để nuối tiếc nữa, ông ta biến mất hoàn toàn.
Bình Luận (0)
Comment