Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 710

Tôi cảm thấy có chút khó hiểu: “Mày muốn nói gì vậy? Con ma đó đột nhiên biến mất sao?”

Đương nhiên là gấu Teddy không thể lên tiếng trả lời câu hỏi của tôi rồi, nó tiếp tục nhấn vào cái chỗ bôi xoá và xoá đi Trần Hiểu Khâu cùng cảnh sát Trang, chỉ giữ lại cái thùng đó thôi.

Tôi nhìn về phía màn hình điện thoại: “Con ma kia biến mất trước, sau đó thì đến lượt Trần Hiểu Khâu và cảnh sát Trang, chúng mày thì bị giữ lại ở đó.”

Gấu Teddy gật đầu.

“Mày cũng không biết bọn họ đã đi đâu sao?” Tôi hỏi tiếp, hi vọng gấu Teddy sẽ cho tôi một câu trả lời phủ định, hoặc là có thể cung cấp cho tôi manh mối gì đó.

Gấu Teddy chỉ lắc đầu.

Tôi cũng không thất vọng, lại hỏi tiếp: “Vậy mày có biết cái người dẫn đường ở Hối Hương không?”

Gấu Teddy lại tiếp tục lắc đầu.

“Sau đó chúng mày được nhân viên ở bệnh viện nhặt được và đưa đến Cục Cảnh sát, tiếp đến thì chúng mày bị phân tán đúng không?”

Gấu Teddy gật đầu.

“Mày xử lí những con ma ở Hối Hương sao?”

Gấu Teddy tiếp tục gật đầu.

Nó còn chỉ vào cái tai và cái bàn tay người của nó, sau đó lại bắt đầu vẽ gì đó trên điện thoại.

Lần này nó không vẽ người que nữa mà vẽ một cái hình người trông khá xấu, tôi cố gắng lắm mới nhìn ra được đó là một người đàn ông, mặc áo T-Shirt, mà lại hình như đang mặc một cái quần đùi.

Gấu Teddy không quen sử dụng điện thoại di động, nhưng những app trên điện thoại smartphone đều rất dễ sử dụng.

Gấu Teddy đổi màu vẽ, bắt đầu tô màu lên áo T-Shirt và quần đùi.

Áo màu vàng, quần màu xanh lục.

Cái vệt màu đỏ đó chắc không phải là hoa văn trên áo đâu. Vì gấu Teddy cũng tô một vệt màu đỏ lên tay của người này.

Tôi hỏi: “Đây là con ma mà mày đã tiêu diệt đúng không?”

Gấu Teddy khẽ gật đầu.

Nó xoá cái hình người này đi, sau đó lại vẽ tiếp một người phụ nữ. Người phụ nữ này thì không có bị thương ở đâu cả, nhưng mặt thì lại bị tô thành màu tím, e rằng là chết do trúng độc hoặc là đuối nước gì đó.

Nhìn cái bàn tay người của gấu Teddy, tôi nói: “Cái bàn tay trên người mày là của người phụ nữ này sao? Nếu là như vậy thì đâu có liên quan gì đến những đứa trẻ kia đâu.”

Tôi cau mày lại.

Gấu Teddy bị biến thành như vậy vẫn là do chịu ảnh hưởng bởi Hối Hương đấy chứ.

Gấu Teddy nhìn về phía tôi với ánh mắt hoang mang.

Lúc tôi đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng xé vải phát ra từ trên người gấu Teddy. Tim tôi đập nhanh, vội bế gấu Teddy lên xem, phát hiện ra sau đầu của gấu Teddy xuất hiện thêm một đường rách. Bông trong người gấu Teddy bị đẩy ra ngoài, có một chùm tóc màu đen nhô ra từ trên đầu gấu Teddy, ngoài ra còn có một cái dây thun cột trên tóc nữa.

Cái chùm tóc buộc đuôi ngựa này trông rất quen, chính là của con ma nữ mà gấu Teddy vừa mới tiêu diệt lúc nãy.

“Trong lúc đó mày... Lúc đó không chỉ những con ma kia giết cô ta, mày cũng ra tay sao?” Tôi lật gấu Teddy lại, nhìn vào cặp mắt làm bằng thủy tinh của nó.

Hình như gấu Teddy đã hiểu ra gì đó, nó khẽ gật đầu.

Cái gật đầu lần này mang theo nét u sầu.

Tôi thở ra một hơi.

Những đứa trẻ bị bắt cóc đó đã bị gấu Teddy tiêu hóa từ lâu rồi, sở dĩ gấu Teddy bị biến thành quái vật là do chịu ảnh hưởng bởi những hồn ma mà nó đã nuốt chửng.

“Rời khỏi Hối Hương rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nếu không thì...” Tôi đột nhiên nghĩ đến năng lực đặc biệt của mình.

Nếu như tôi có thể nghịch chuyển thời gian, vậy thì gấu Teddy sẽ có thể trở lại bình thường được rồi.

Tôi nghĩ đến đây liền muốn thử xem sao.

Cảnh mộng lần này tôi đã sử dụng năng lực mà rất lâu chưa dùng đến, nhưng vẫn có chút vấn đề. Trong cảnh mộng tôi không thể hành động, khi kéo gấu Teddy ra ngoài thì dưới tình huống tôi không hề hay biết đã mang theo luôn cả Mạnh Hoa.

Bây giờ tôi cố gắng sử dụng năng lực trong lúc còn tỉnh táo, nhưng năng lực của tôi không có chút tác dụng nào cả.

Sau đầu của gấu Teddy nhô ra một chùm tóc buộc đuôi ngựa, chùm tóc hơi lệch sang một bên.

Tôi vuốt nhẹ đầu của gấu Teddy: “Chắc chắn sẽ có cách mà.”

Lời này của tôi không có sức thuyết phục chút nào.

Gấu Teddy rất ngoan, nó vẫn gật đầu với tôi.

“Vậy mày đã sẵn sàng để đi gặp Lữ Xảo Lam chưa?” Tôi nói.

Gấu Teddy bối rối, nó khẽ lùi về sau một bước, chẳng may vấp phải cái chùm tóc buộc đuôi ngựa và bị té ngã.

Tôi nhìn thấy nó bị té ngửa ra, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cuối cùng cố nhịn không bật cười thành tiếng.

“Mày đừng có lo. Lữ Xảo Lam đã biết chúng mày biến hóa từ chỗ người khác. Cô ấy rất lo lắng, chứ không phải là sợ hãi.” Tôi đỡ gấu Teddy dậy.

Bàn tay mềm mại của gấu Teddy đặt lên tay tôi, không hề nhúc nhích, cũng không nhìn về phía tôi.

Tôi đang định tiếp tục khuyên nó thì gấu Teddy lại quay đầu nhìn về phía phòng kế bên, sau đó nhảy dựng lên.

Tâm trạng tôi bỗng trở nên rất khẩn trương, vội xách gấu Teddy lên, chạy nhanh ra ngoài.

Điều mà tôi lo lắng nhất chính là ma quỷ ở Hối Hương sẽ tìm đến tận nơi này, điều đó quả thật là quá tệ hại rồi. Bùa hộ thân cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.

Tôi vội chạy ra khỏi phòng, đưa tay gõ cửa phòng kế bên, lên tiếng gọi Lữ Xảo Lam, vừa gọi vừa xoay nắm cửa.

Lúc tôi đang định tông cửa để vào trong phòng thì một vài phòng khác ở tầng một có người đi ra.

Tôi đột nhiên nhớ Vương Tiểu Bằng từng nói qua, trong số những cảnh sát từ nơi khác đến hỗ trợ phá án, những vị cảnh sát cấp thấp sẽ được ở trong kí túc xá cảnh sát, còn cảnh sát cấp cao thì sẽ được ở trong khách sạn. Như là Trần Dật Hàm, trước đó anh ta được đưa đến ở trong khách sạn này.

So với cảnh sát làm giấy tờ thì những cảnh sát này trông nhanh nhẹn hơn, họ luôn trong trạng thái cảnh giác.

Tôi chỉ vừa mới gõ cửa, gọi vài lần tên của Lữ Xảo Lam thôi mà đã có người chạy ra rồi, tốc độ không hề chậm hơn tôi chút nào.

Trên tay tôi còn đang xách theo một con gấu Teddy quái dị!

Một người hỏi tôi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Người đó mặc áo ba lỗ và quần đùi, tuy rằng không mặc đồng phục cảnh sát nhưng vẫn trông rất uy nghiêm chững chạc.

Tôi không có nhìn rõ mặt của người đó.

Cái khách sạn quê mùa này không thể so được với những khách sạn lớn ở trên thành phố, đèn chiếu sáng trên hành lang lại là loại đèn khẩn cấp phát ra ánh sáng màu lam, khiến người ta không thể nhìn rõ được cái gì cả.

Tôi nghĩ đến đây thì lại cảm thấy đỡ căng thẳng hơn, tôi đem giấu gấu Teddy đi.

“Lạch cạch”, cửa phòng trước mặt tôi được mở ra.

Trong phòng Lữ Xảo Lam vẫn đang sáng đèn, có ánh sáng chiếu ra ngoài cửa.

Tôi nhìn thấy Lữ Xảo Lam.

Cô ấy đang khóc, vẻ mặt trông rất khó coi.

Nhưng sau khi cô ấy nhìn thấy con gấu Teddy trên tay tôi thì bỗng sững người, cả người khẽ run lên.

Tôi thấy cô ấy không bị sao cả liền vội nghiêng mình qua chắn gấu Teddy, lên tiếng: “Làm tôi sợ quá. Cô gọi điện thoại cho tôi, tôi còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì nữa.”

Vẻ mặt của tôi chắc là không được tự nhiên lắm, người cảnh sát đi ra xem tình hình kia đang bước về phía này.

Lữ Xảo Lam là một người thông minh, cô ấy bước ra khỏi phòng, sau đó lại đưa tay đẩy tôi vào trong: “Trong nhà vệ sinh có con gián, nó biết bay, anh mau xem giúp tôi đi.”

Tôi thuận theo đó bước vào phòng.

Cũng không biết người cảnh sát đó có nhìn thấy con gấu Teddy trên tay tôi hay không, nhưng Lữ Xảo Lam đã đứng chặn ngay trước cửa, bày tỏ lòng biết ơn và xin lỗi với cảnh sát kia.

Tôi đi vào trong nhà vệ sinh, rồi thở ra một hơi.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi thò đầu ra để xem thử.

Lữ Xảo Lam chạy vội qua chỗ tôi.

Tôi bật cười, giơ gấu Teddy đang ngơ ngác lên trước ngực.

Lữ Xảo Lam bật khóc nức nở, cô ấy cắn chặt môi, cắn chặt đến nỗi môi chảy cả máu.

Cả người cô ấy run lẩy bẩy, đưa tay ra đón lấy gấu Teddy, sau đó ôm chặt lấy nó, nước mắt rơi trên mặt nó và cái chùm tóc đuôi ngựa quái dị kia.

Sau một hồi ngơ ngác thì gấu Teddy mới giơ tay lên, lau đi nước mắt trên mặt Lữ Xảo Lam, đưa đầu dụi vào cổ của cô ấy.

Cái bóng đèn là tôi thực ra không nên ở đây, nhưng cái khách sạn tồi tàn này không có phòng ghép. Vả lại tôi còn một vài chuyện cần phải nói rõ với Lữ Xảo Lam.

Tôi đang định lên tiếng cắt ngang cuộc gặp gỡ của hai người họ thì lúc này tôi bỗng nhìn thấy cái chùm tóc buộc đuôi ngựa trên đầu gấu Teddy đang dần biến mất.
Bình Luận (0)
Comment