Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 741

Vốn dĩ tôi cảm thấy có con ma nào đó rất căm ghét người ngoại địa nên mới tấn công họ, khiến họ bị mất tích. Người dẫn đường chỉ là người quản lý ở đây mà thôi. Nếu có thể tìm ra gã ta, đương nhiên là sẽ bớt đi được rất nhiều chuyện. Hơn nữa, tôi cũng chỉ biết mỗi người dẫn đường, còn con ma đã ra tay là ai thì tôi hoàn toàn không biết.

Nhưng trong chuyện của thôn Quẹo Cổ, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện của Pháp Liên Đạo Nhân, thì tôi càng cảm thấy đầu sỏ của mọi tội ác có lẽ chính là người dẫn đường đó. Những chuyện gã ta đã làm chắc không chỉ là định ra quy tắc đơn giản như thế.

Trang Hoài lái xe chạy thẳng đến Cục lưu trữ của Hối Hương.

Thường ngày Cục lưu trữ vốn ít có người vào, bây giờ đang là lúc cứu hộ thiên tai lại càng không có ai đến đây.

Lúc tôi đi vào tòa lầu hai tầng này cứ cảm thấy ở đây quá lạnh lẽo, tựa như đang ngập tràn âm khí vậy.

Tôi dừng lại một lát khiến Trang Hoài và Lữ Xảo Lam đều quay qua nhìn, lúc này tôi mới cất bước đi tiếp.

Không phải âm khí, chỉ vì chỗ này ánh sáng không được tốt, xung quanh đều là các tòa nhà, lại nằm rất gần nhau nên đã chặn hết ánh nắng mặt trời của tòa lầu này mà thôi.

Sảnh chính có một chiếc bàn tiếp tân, phía sau có một ông già đang ngồi.

Ông ta xem ra đã tầm năm sáu mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, ăn mặc lôi thôi, còn xắn ống quần lên, để lộ ra đôi chân đầy lông lá, cúc áo cũng mở ra đến ngực. Trên chiếc bàn trước mặt ông ta để một đôi giày da và một đôi tất đều ẩm ướt, hai chân trần đang giẫm lên ghế.

Tư thế của ông ta rất không nghiêm chỉnh đàng hoàng. Lúc thấy chúng tôi đi vào, ông ta tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không thay đổi tư thế. Trên tay cầm mấy tờ báo quạt quạt, động tác ấy nhìn vào cũng không biết là đang quạt cho mình mát hay hong khô giày và tất bị ướt nữa.

Trang Hoài rút giấy tờ tùy thân ra. Ông già nhận lấy, nghiên cứu kĩ lưỡng một lúc mới trả lại cho anh ta.

“Các cậu muốn tra cứu tài liệu gì đây? Tôi báo cho các cậu biết, lúc này chẳng có ai đến làm cả, muốn tìm tư liệu thì phiền phức lắm. Các cậu đợi đến lúc nước rút rồi lại đến nhé.” Vẻ mặt ông ta lạnh lùng nói.

“Chúng tôi muốn tìm hiểu về núi Khóc Mộ.” Tôi nói.

Vẻ mặt ông già có chút khó hiểu, “Núi Khóc Mộ? Cậu cứ trực tiếp xem bản đồ là được rồi. Trẻ tuổi như các cậu chẳng phải có thể lên mạng xem bản đồ sao? Cái chỗ đó cũng vẫn vậy, bao nhiêu năm rồi vẫn là một ngọn núi, chẳng có thay đổi gì cả.”

“Chúng tôi muốn tra cứu xem những nấm mộ trên núi ấy của nhà nào. Gia đình đó vốn dĩ là một họ lớn ở đất Hối Hương này, hơn nữa còn là quan cai quản sớm nhất ở đây. Trong Cục lưu trữ của Hối Hương chắc là có tài liệu ghi chép lịch sử của nơi này chứ?”

Ông lão càng thêm ngơ ngác, “Tra cứu lịch sử của chỗ chúng tôi à? Cái thứ đó ở dưới kho, nếu muốn tìm thì phiền phức lắm. Các cậu chờ nước rút rồi hãy đến đi, hôm nay chẳng có ai đi làm cả. Hầy, thanh niên bây giờ mới có chút xíu nước mà đã chẳng chịu đi làm. Thế hệ chúng tôi trước đây mỗi lần lũ lụt thì đều quăng giò chạy đến sở làm, giúp nhau cấp cứu đồ đạc. Người thời này thật là…”

Ông lão đổi chủ đề, nhìn chằm chằm chúng tôi, rõ ràng đang ngầm nói với chúng tôi là “Mấy người biến đi dùm cái”.

Trang Hoài gõ lên bàn, “Chúng tôi có việc quan trọng, cần xem tư liệu ngay.”

Chân ông già vẫn giẫm trên ghế, cục cựa cái mông, đổi một tư thế cho thoải mái, “Tôi đã nói rồi, bây giờ trong này không có người. Tôi chỉ là một người trực cổng, mấy cái tư liệu đó, tôi đâu có động vào được.”

“Vậy thì ông liên lạc với người có thể làm việc đi.” Trang Hoài chau mày.

Khí thế toát ra trên người anh ta còn làm người ta khiếp sợ hơn cả các lãnh đạo như Trần Dật Hàm. Cũng dễ hiểu thôi, vì anh ta là cảnh sát công tác ở tuyến đầu, quanh năm phải đối mặt với các phần tử phạm pháp.

Đừng nói ông già, cả tôi và Lữ Xảo Lam đang đứng bên cạnh cũng phát khiếp.

Ông già bỏ hai chân xuống, lề mề nhấc ống nghe của điện thoại bàn lên, nghe thử một chút, rồi đưa qua cho Trang Hoài: “Cậu xem, điện thoại bị ngắt rồi. Không có điện, không tín hiệu, tôi cũng hết cách.”

Trang Hoài rút di động ra, cũng thấy không có sóng.

Tôi cảm thấy có chút luống cuống.

Ông già lại ung dung vắt chân lên ghế.

“Chìa khóa của kho dưới hầm ở đâu?” Trang Hoài cất điện thoại, giọng điệu dứt khoát.

Ông già trợn to mắt, “Cậu định làm gì? Đừng có mà làm trái kỉ luật.”

“Ông trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi là được rồi. Nếu không, tôi cũng có thể tự tìm lấy.” Trang Hoài bình tĩnh nói.

“Á, cái cậu này!” Ông ta tức giận đập bàn.

Trang Hoài lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta: “Ông bớt làm trò với tôi đi. Tôi đang tra án, bây giờ tôi yêu cầu Cục lưu trữ các ông phối hợp. Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ không gánh nổi cho ông đâu. Ông cũng là người nằm trong biên chế, dù chỉ là một nhân viên trực cổng ở Cục lưu trữ này, chắc cũng có nghe những hành động của Cục Cảnh sát trong thời gian gần đây đúng không? Cảnh sát chỗ các ông cứ gây trở ngại cho tiến độ điều tra mãi, những người khác cũng không chịu phối hợp, bên trên đã thay đổi thái độ rồi đấy. Ông đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, làm cái bia ngắm đầu tiên.”

Thái độ của Trang Hoài rất cứng rắn, hai tay còn đặt trên thắt lưng.

Ông già khẽ nhìn khẩu súng ngắn và chiếc còng số 8 trên thắt lưng của Trang Hoài, bàn tay đập xuống nhẹ dừng lại.

Ông ta lầm bầm gì đó, chậm chạp kéo ngăn bàn ra. Trong ngăn bàn chứa đủ thứ các vật dụng linh tinh, thuốc lá, bật lửa, bấm móng tay, vòng buộc tóc, còn có mấy mẫu móng tay giả. Công cụ thường dùng trong văn phòng cũng có, bút bi, sổ ghi chú, kim ghim…

Ông già thò tay quơ quào một lúc, lôi ra một cái bảng gỗ.

Tiếng “loẻng xoẻng” vang lên.

Trên bảng gỗ móc đầy chìa khóa, băng dính dán lên trên với giấy ghi chú tên của chìa nào đối ứng với ổ khóa nào. Góc của băng dính đều đã bị bong tróc, chữ viết trên đó cũng đã mờ. Dây xâu chìa khóa đã cũ, mòn đến sắp đứt.

Ông già giơ tấm bảng gỗ lên, đưa về phía Trang Hoài, “Cho cậu, tự đi mà tìm lấy. Mà tôi báo trước, đồ đạc không được lục tung lên. Bằng không đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ báo lên trên đấy. Tôi không gánh giùm cái tội đó đâu.”

Buông bàn tay đang đặt trên thắt lưng ra, Trang Hoài đưa tay qua định nhận lấy.

Không hiểu sao, tôi bất chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Diệp Thanh.

Tôi không suy nghĩ kỹ, vô thức chụp lấy tay của Trang Hoài.

Những chiếc chìa khóa vẫn còn rũ xuống giữa không trung.

“Làm gì vậy? Cầm lấy đi chứ.” Ông già bực dọc nói.

“Chúng tôi không rõ tình hình ở đây, nên ông vui lòng dẫn đường cho.” Tôi nói.

Ông già lắc đầu nguầy nguậy, “Sao mà được? Tôi đâu phải hạng khôn nhà dại chợ, phản bội lại tổ chức? Tôi nói cho các cậu nghe. Chuyện hôm nay tôi không biết gì đâu đấy. Tự các cậu lấy chìa khóa tìm đồ, tôi chẳng dính líu gì hết đâu.”

Trang Hoài khẽ nhìn tôi rồi thả tay xuống.

“Rốt cuộc mấy người muốn gì đây?” Ông già bực mình, lắc cánh tay đang nhấc lên vẫn chưa hạ xuống kia, khiến chùm chìa khóa kêu lên lẻng xẻng, “Rốt cuộc có đi hay không?”

Trong chuỗi âm thanh hỗn tạp của chùm chìa khóa và câu truy vấn của ông già, tôi còn nghe thấy một âm thanh khác.

Đó là tiếng ma sát chói tai, tựa như có thứ sắc nhọn nào đó cào lên trên vật cứng.

Ông già đột nhiên quay lại, chùm chìa khóa trên tay cũng vứt xuống.

“Loảng xoảng” một tiếng.

Chùm chìa khóa văng ra, trên sàn nhà có một cái bóng đầy lông nhảy phốc lên, cái miệng đầy máu chẳng ăn nhập gì với thân hình dễ thương, ngay lập tức cắn phập lên mặt ông già.
Bình Luận (0)
Comment