Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 779

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Cầu xin anh, hãy dừng tay lại đi!”

Ngô Minh Lạc hét đến khàn cả giọng, xoá tan hết những kí ức kia.

Tôi hoàn hồn, tỉnh lại từ trong ký ức của Ngô Minh Lạc.

Người đàn ông kia nhất định là người mà tôi muốn tìm rồi!

Nhưng rốt cuộc anh ta là ai, hoặc nên nói anh ta là thứ gì, bây giờ tôi vẫn chưa biết gì cả.

Trong kí ức của Ngô Minh Lạc, tôi không nhìn rõ được mặt của anh ta.

Cái điều mà anh ta nói với Ngô Minh Lạc chắc chắn là giả! Nếu như không phải do tôi ngăn cản lại thì lời cầu nguyện của Ngô Minh Lạc có lẽ sẽ trở thành sự thật. Tôi hoàn toàn có thể cảm giác được, là do tôi đã ngăn cản hành động của ma mặt xanh nên mới ảnh hưởng đến Ngô Minh Lạc.

Những lời của người đàn ông kia giống như đang ám chỉ gì đó, còn có vẻ như một lời dụ dỗ.

Có lẽ là ngay từ đầu Ngô Minh Lạc đã nghĩ rằng có thể lợi dụng cách này để nâng cao thành tích của mình, để mình có thể thi đậu Cao học trường đại học Dân Khánh, tiến xa hơn nữa thì cũng chỉ là lên tiến sĩ. Tôi nghĩ chắc chắn cô ta không phải ngay từ đầu đã muốn dùng cách này để thỏa mãn nguyện vọng trút giận nhỏ bé kia. Cái thái độ không sợ sệt gì của Ngô Minh Lạc không phải ngày một ngày hai mà có thể hình thành được đâu.

Tôi đang nghĩ như vậy thì nghe thấy tiếng thở dốc của Ngô Minh Lạc.

Cả người cô ta không còn chút sức lực nằm dưới đất, không hề phát ra tiếng rên rỉ nữa.

Cái cảm giác đau đớn đó chắc hẳn đã tan biến rồi, tôi không cảm thấy đau đớn dữ dội như lúc nãy nữa.

Ngô Minh Lạc nhắm mắt lại. Trên mặt còn đầy nước mắt, có thể là bởi vì đau nên khóc, có thể là bởi vì sợ hãi mà khóc, cũng có thể là vì hối hận mà khóc.

Chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô ta, cái sự hối hận kia có lẽ cũng chỉ là hối hận do mình làm trái quy tắc, không phải hối hận do cô ta đã nguyền rủa cô gái kia.

Tôi mong rằng giấc mơ có thể mau chóng quay ngược trở lại lúc ban đầu, quay ngược về cái lúc mà Ngô Minh Lạc gặp người đàn ông kia.

Không biết là do tôi đã tiến bộ hơn trong việc điều khiển cảnh mộng, hay là do bản thân “cảnh mộng” đã được sắp đặt là như vậy, mà ngay một giây sau xuất hiện hiệu ứng chuyển cảnh.

Tôi nhận thấy thời gian đang bị quay ngược lại.

Cũng như những gì tôi phỏng đoán lúc nãy, Ngô Minh Lạc đã từng bước vận dụng loại phương pháp này. Cái tôi nhìn thấy không phải là lần đầu tiên cô ta dùng cách này để hại người khác. Cô ta cầu mong rằng mình sẽ được ở lại làm việc tại trường, trong số những ứng cử viên phỏng vấn chung với cô ta, có người thì bị dị ứng, biểu hiện của người đó trong cuộc phỏng vấn rất tệ, có người thì bị tai nạn giao thông, vắng mặt không đến phỏng vấn được...

Cô ta nguyền rủa bạn gái của chú rể để cho nhà cô gái kia thiếu nợ chồng chất, chỉ đành chạy khắp nơi đi vay tiền, bỏ chú rể sang một bên...

Cô ta cầu nguyện để cho chú rể thích mình...

Cô ta hi vọng mình có thể đậu vòng xét tuyển, có thể đậu cuộc phỏng vấn Cao học ở khoa ngôn ngữ học của trường Đại học Dân Khánh, kết quả là mọi chuyện đều thành sự thật...

Ngoài ra, lúc cô ta muốn đổi sang điện thoại di động khác thì liền nhặt được tiền. Buổi sáng bị bạn học va vào bả vai, bạn học đó buổi chiều liền bị té ngã. Cô ta chê cơm canh trong căn tin quá dở, ngày hôm sau thì trường liền đổi đầu bếp và các món ăn...

Cuộc đời của Ngô Minh Lạc luôn là thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy.

Mà điểm bắt đầu của những chuyện này...

Tôi bỗng cảm thấy khẩn trương.

Một cái quán cà phê vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ xuất hiện ở ngay trước mặt tôi.

Nói quán cà phê này có chút quen thuộc là bởi vì nơi này khá giống quán cà phê trong kí ức của Ngô Minh Lạc lúc nãy. Nói quán cà phê có chút xa lạ là bởi vì có một vài chi tiết nào đó không trùng khớp với kí ức của Ngô Minh Lạc.

Nhưng mà, chuyện này cũng không kỳ quái.

Đã mấy năm trôi qua rồi, ký ức bị phai nhoà.

Ngô Minh Lạc đẩy cửa bước vào, liếc nhìn xung quanh một lượt với ánh mắt do dự.

Có một người đàn ông ngồi bên cửa sổ đang vẫy tay với Ngô Minh Lạc, trên mặt anh ta nở một nụ cười tươi.

Ngô Minh Lạc ngạc nhiên đến sững người.

Tôi nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia một hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn ra được người đó rốt cuộc là người hay là ma, cũng không cảm nhận được có sự hiện diện của ma mặt xanh.

Ngô Minh Lạc chỉ tay vào người mình.

Người đàn ông kia đã đứng dậy, kéo cái ghế ở đối diện ra, quay người nhìn Ngô Minh Lạc.

Ngô Minh Lạc bước qua bên đó với vẻ chần chừ.

“Cô Ngô Minh Lạc đúng không? Xin chào. Tôi là người mà cô liên lạc lúc trước - Từ Phong.” Người đàn ông tự giới thiệu, mời Ngô Minh Lạc ngồi xuống.

Ngô Minh Lạc thở phào nhẹ nhõm, “À, chào anh, chào anh. Tôi không ngờ anh lại...”

“Lại trẻ như vậy, đúng không?” Từ Phong bật cười, ngồi xuống chỗ của mình.

Sau khi người phục vụ đi qua đây, Ngô Minh Lạc vừa nhìn menu, vừa đánh giá Từ Phong.

Tôi nhìn về phía hai người, thực sự không nhìn ra được giữa hai người này có vấn đề gì. Đều là người bình thường cả, không có cảm giác của hiện tượng quái dị.

Tôi đi vòng quanh Từ Phong hai vòng để quan sát anh ta.

Cần phải tấn công anh ta sao?

Thật sự là Từ Phong sao?

Tôi có chút do dự.

Từ trong kí ức của Ngô Minh Lạc thì những chuyện này chắc chắn là do Từ Phong gây ra. Nhưng người này lại không giống cao nhân gì đó.

Chẳng lẽ là do Cổ Mạch đã đoán sai rồi? Những con ma mặt xanh kia có thể chỉ là một loại hiện tượng quái dị nào đó. Từ Phong không phải cao nhân gì cả, mà là có năng lực đặc biệt giống chúng tôi thôi.

Tôi trầm tư suy nghĩ.

Ngô Minh Lạc gọi một ly cà phê, sau đó đem trả lại menu cho nhân viên phục vụ. Cô ta có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt vào nhau, đặt lên gối, ngón tay đảo qua đảo lại liên tục.

Từ Phong uống một ngụm cà phê, nói với vẻ thản nhiên: “Cô Ngô đã quyết định chưa? Cô có ước mơ gì mà phải thực hiện thông qua con đường này sao?”

“Chuyện đó... Bây giờ tôi đang học năm tư, sắp tốt nghiệp...” Ngô Minh Lạc cảm thấy khó nói.

“Vì công việc sao?” Từ Phong mỉm cười, thái độ bình thản.

“À, không, không phải... Có công việc cũng rất tốt, nhưng nếu có thể học Thạc sĩ... Tôi còn chưa quyết định... Chỉ là...” Ngô Minh Lạc ấp a ấp úng.

Nhân viên phục vụ mang cà phê tới.

Ngô Minh Lạc đưa hai tay cầm lấy ly cà phê.

Tôi không thể nào tưởng tượng được cô gái này lại chính là người phụ nữ độc ác lúc nãy.

Chỉ trong một vài năm ngắn ngủi thôi, Ngô Minh Lạc đã thay đổi hoàn toàn. Nếu như tính cả lúc cô ta hoá điên, vậy thì lại càng không giống là cùng một người nữa.

Nhưng sau khi xem qua cuộc sống của Ngô Minh Lạc, tôi biết rõ rằng cô ta không phải là do bị đả kích mà trở nên đáng ghét như vậy, cô ta là do quá ỷ lại vào năng lực đặc biệt đó nên mới có tâm lý vặn vẹo như thế.

Ngô Minh Lạc không phải là một cô gái ngây thơ không hiểu biết gì. Sự thay đổi của cô ta không thể hoàn toàn chỉ trách Từ Phong, mà chính cô ta phải là người gánh chịu phần lớn trách nhiệm.

Tôi nhìn về phía Từ Phong.

Anh ta mới hai mươi mấy ba mươi tuổi thôi, diện mạo bình thường, khí chất bình thường, chỉ có thể khen là nho nhã lễ độ chứ cũng không phải là quyến rũ lắm. Anh ta ngồi trên ghế, tư thế ngồi cũng giống như những người khác, thả lỏng người, dáng ngồi không có gì đặc biệt xuất chúng.

Tôi giờ có thể hiểu được tại sao Ngô Minh Lạc lại có thể quên được bộ dạng của anh ta. Dù cho anh ta là người đã thay đổi cuộc đời Ngô Minh Lạc nhưng anh ta quả thật rất dễ bị người khác lãng quên.

Từ Phong lại nói tiếp: “Chưa nghĩ ra cũng không sao đâu. Tôi chỉ cho cô mượn chút lực lượng thôi, sau khi cô quyết định xong, chỉ cần hạ quyết tâm là sẽ thực hiện được.”

Câu nói này rất xằng bậy.

Ngô Minh Lạc nhìn về phía Từ Phong với ánh mắt ngờ vực, “Chỉ có như vậy thôi sao?”

“Ừ, thao tác chỉ có như vậy thôi. Nhưng mà có một điều kiện là, tôi không vô duyên vô cớ mà cho cô loại lực lượng này được. Mong cô sẽ hiểu cho tôi, tôi cũng cần phải sống qua ngày chứ.” Từ Phong bật cười ha hả.
Bình Luận (0)
Comment