Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 824

Trong nháy mắt tôi đơ người ra, cũng đúng lúc này tôi bị người ta đẩy một cái.

“Gia đình chúng tôi lúc này không rảnh. Nếu các cậu có việc gì thì đợi sau này hãy đến có được không?”

Nói chuyện là một người trung niên, chỉ nhìn qua thân hình thì thấy rất giống với Từ Cương.

Từ Thiết từ trong đám đông nhảy ra hét: “Không được cho cậu ta đi! Phải bảo cậu ta nói xem, cha tôi bị Từ Cương làm cho tức chết rồi thế thì nhà ở bây giờ phải làm sao!”

“Cái gì gọi là bị Từ Cương làm cho tức chết! Rõ ràng là bị chú làm cho tức chết!” Một người phụ nữ chống nạnh la hét, rồi quay sang nói với tôi, “Cậu thanh niên này, cậu nói đi, ngày hôm đó có phải là cha tự điền vào tờ phiếu bầu không? Từ Cương của chúng tôi có ép ông ấy không? Đó là chủ ý của chính cha đúng không! Người lớn trong nhà đã làm chủ rồi, kẻ làm con như chú còn dám ép cha sửa! Chính là chú đã khiến cha tức chết!”

Người phụ nữ đó nói đến câu cuối cùng thì chỉ thẳng vào Từ Thiết rồi mắng.

Bà ta xem ra cũng hơn bốn mươi tuổi, có nét của một người phụ nữ thành thục, trang điểm rất tinh tế, nhưng mắng người thì một chút cũng không kém cạnh so với sự đanh đá của các dì các thím ngoài chợ.

Từ Thiết đỏ mặt tía tai, nói mấy được mấy câu đã bị bà ta dùng ngón tay có móng sơn màu đỏ chọc thẳng đến mặt, ông ta dùng tay đẩy ngón tay bà ta ra.

Người phụ nữ đó lập tức la lên, hét thẳng vào mặt Từ Thiết.

Bên cạnh Từ Thiết có một người phụ nữ trung niên xông ra giằng co với bà ta.

Hai bên giống như đang muốn đánh nhau.

Tôi nhìn cảnh hỗn loạn này, rồi lại liếc sang mảng màu xanh kia và tìm Từ Cương trong đám đông.

Một mảng khói bay lượn lờ trong góc nhà, Từ Cương đang đứng ở đó hút thuốc.

Ông ta thất thần, nhìn về phía di ảnh được đặt ở giữa linh đường.

Tôi không tìm thấy trên người ông ta hay bên cạnh ông ta có âm khí.

Tôi cũng không nhìn thấy âm khí trong căn nhà này.

Ở đây ngoại trừ cảm xúc hỗn loạn, nóng này thì còn có một loại ác ý.

Tôi nhân lúc mọi người đang xô đẩy chen lấn nhau thì đi vào trong phòng khách.

Mảng màu xanh đó bỗng dưng động đậy.

Tim tôi đập nhanh, không kịp làm ra phản ứng gì thì nhìn thấy mảng xanh trơn trượt giống như cá chạch vậy, trườn từ góc trần nhà đến cửa sổ, cuối cùng là biến mất.

Cái loại ác ý kia cũng dần biến mất.

Trong lòng tôi trầm xuống, quay đầu nhìn Từ Cương.

“Được rồi! Đủ rồi!” Một người lớn tuổi hô to, dùng sức vỗ lên bàn.

Những người khác ba chân bốn cẳng lôi hai người phụ nữa đang tranh chấp cãi lộn kia ra.

Người lớn tuổi đó thở dốc, rồi quay qua nhìn tôi: “Anh bạn trẻ, gia đình chúng tôi bây giờ thật sự là không rảnh. Mọi người có lòng đến đây, tôi đại diện cho nhà họ Từ cám ơn mọi người. Nếu có chuyện gì thì đợi hai anh em chúng nó thương lượng xong thì lại tìm mọi người nói chuyện sau.”

“Bác hai!” Từ Thiết hét lên.

Ông già quay đầu, tức giận nói: “Mày còn gọi tao là bác hai thì nghe lời tao! Nếu mày không nhận một lão già như tao, thì bây giờ tao đi! Hai anh em chúng mày cứ đứng trước di ảnh của cha mình mà tự suy nghĩ đi, tao không quản nữa!”

Từ Thiết liền câm bặt.

“Từng người từng người giống cái thể thống gì hả! Trước hết là làm xong hậu sự cho cha chúng mày đã. Rồi sau đó làm gì thì làm. Nước chúng ta còn có luật pháp kia kìa! Chúng mày cãi cái gì mà cãi?! Có chuyện thì lúc đó lên tòa, để tòa giải quyết là xong!” Ông già dùng hết sức lực để nói, mắng Từ Thiết rồi quay sang mắng Từ Cương, “Mày cũng đã lớn rồi, cái dạng nửa sống nửa chết kia là muốn cho ai xem! Đi thắp cho cha mày nén hương rồi đốt cho ông ấy ít giấy tiền vàng bạc đi!” Ông ấy nói xong thì trừng mắt nhìn Từ Thiết, “Mày cũng đi!”

Từ Cương không nhúc nhích, vẫn là dáng vẻ thất thần đó.

Từ Thiết dựng cổ, không chịu đi, chỉ phẫn nộ nhìn Từ Cương, cắn răng mím môi.

Người phụ nữ trung niên kia là vợ của Từ Thiết, tôi chưa nghe qua tên của bà ta, trước đây cũng chưa từng thấy qua.

Lúc này chỉ thấy tóc tai quần áo của bà ta rối bời, một chút cũng không sợ ông lão đó, quái quái gở gở nói: “Bác hai, cháu nói bác này, bác và cha của tụi cháu dù đều là do cha mẹ sinh ra, nhưng căn nhà này cũng không có phần của bác, bác đứng ở đây nói cái gì chứ hả? Ở đây có chuyện, cũng là chuyện của chúng cháu và nhà anh Từ Cương, các bác đến thắp hương là được rồi, còn quản chuyện gia đình chúng cháu làm gì?”

Ông lão đó tức đến mức muốn té ra phía sau.

Bên cạnh có người đỡ lấy ông ấy, mắng người phụ nữ kia: “Cô nói cái gì đấy! Chuyện của nhà họ Từ chúng tôi còn chưa đến lượt cô lên tiếng! Thằng chồng cô còn chưa nói gì kia kìa!”

“Ôi chao, lúc nãy còn nói đến pháp luật cơ. Bây giờ còn lấy phong kiến cũ ra để ép tôi sao? Dựa theo pháp luật thì việc này còn chưa đến phiên các người ở đây nói đâu! Ở đây mà làm lớn với ai!” Người phụ nữ đó không chút yếu thế.

Nhìn thì có vẻ lại bắt đầu tranh chấp nữa rồi.

Người được Từ Thiết gọi là bác hai nhấc tay bảo thôi, trừng mắt nhìn Từ Thiết, rồi nhìn Từ Cương: “Hai anh em chúng mày giờ là ý gì đây? Cha chúng mày mất rồi thì ông già như tao cũng bị đá ra ngoài đúng không?”

“Sao có thể chứ? Bác hai, bác đến chủ trì công đạo là tốt nhất. Chỉ là có người không hiểu được cái gì là tôn trọng bề trên.” Người phụ nữ trang điểm trước đó lúc này đang chỉnh trang lại quần áo tóc tai, lên tiếng nói.

Tôi nhíu mày, tiếp tục quan sát những người trong căn nhà, nhưng mỗi người ở đây đều rất bình thường, không có ai trên người có hơi thở đặc biệt đó.

Tôi đứng ở đây, nhưng không phải chỉ để xem chuyện huyên náo của nhà họ Từ.

Xét về thân phận, tôi cũng không thích hợp đứng ở hiện trường tranh chấp này.

Tôi nhìn qua cửa sổ phòng khách, lui về phía sau một bước, chuẩn bị tìm một người chào hỏi một câu, rồi rời khỏi.

Lúc này thì cũng không có ai ngăn cản tôi, sự chú ý của Từ Thiết đều bị những chuyện khác lôi kéo.

Lui về cửa nhà họ Từ, tôi nhìn thấy mấy người Tí Còi và những người hàng xóm đến hóng chuyện.

“Anh Kỳ, sao rồi?” Tí Còi hỏi nhỏ.

Tôi lắc đầu, biểu thị ý nên rời khỏi đây.

Đi xuống tòa nhà, tôi không trực tiếp về ủy ban, mà vòng qua tòa nhà, đi nửa vòng.

Đứng phía dưới cửa sổ của phòng khách nhà họ Từ, tôi ngẩng đầu lên nhìn, lại quay trái quay phải xem xét xung quanh.

“Anh Kỳ, anh tìm gì vậy?” Tí Còi hỏi, biến đổi sắc mặt, sợ hãi hỏi tôi, “Chẳng lẽ là tìm ma?”

Gã Béo do dự hỏi: “Từ Quang Tông biến thành ma rồi hả?”

Tôi lắc đầu: “Là con ma mặt xanh.”

Bốn người họ đều kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi gượng cười: “Không nhìn thấy toàn bộ, nhưng cái chân đó, còn có thân hình, hơi thở… Chắc chắn là con ma mặt xanh.”

“Trời ơi, như vậy chắc chắn là Từ Thiết rồi!” Tí Còi vỗ tay, nét mặt bừng tỉnh.

Trần Hiểu Khâu liếc cậu ta một cái: “Nếu là Từ Thiết thì cần nhà, cần tiền mới đúng chứ?”

Tí Còi ngập ngừng, nghi ngờ nói: “Vậy là Từ Cương? Không phải chứ?”

“Không phải chứ?” Quách Ngọc Khiết đồng thanh với Tí Còi.

Chúng tôi cũng đã gặp mặt Từ Cương vài lần, ông ta xem ra là người làm ăn đứng đắn, còn có một chút phong thái đứng đầu, không giống loại người độc ác làm những chuyện mờ ám.

“Nếu như ông ta ước thì có phải là Từ Quang Tông lập tức chết luôn không?”

Tí Còi xoa xoa cằm: “Nếu không phải là anh em họ, vậy thì là vợ của họ rồi.”

Không khí trở nên nặng nề.

Từ Quang Tông đột tử chết, đó đúng là ngoài ý muốn, bây giờ lại trở thành mưu sát.

Không khí nặng nề đó kéo dài mười mấy giây.

Tí Còi thở dài: “Cho dù biết người đó là ai thì chúng ta có thể làm được gì? Chúng ta cũng chẳng quản được việc này đúng không?”

Cậu ta nhìn về phía tôi.

Tôi nói: “Biết được là ai thì có thể bắt được con ma mặt xanh kia, sau đó theo sát nó là tìm ra được người nuôi dưỡng.”
Bình Luận (0)
Comment