Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 830

Tôi hoảng sợ, thốt lên: “Anh bị thương?”

“Không phải máu của tôi.” Diệp Thanh trả lời đơn giản.

Tôi thấy cái bóng kia lau ngón tay, vệt máu đỏ tươi nhạt dần.

Tôi há miệng, cuối cùng lựa chọn nói về vụ việc nhà họ Từ và ma mặt xanh.

Mười mấy phút sau, tôi lo lắng bất an kể xong mọi chuyện. Lúc kể chuyện, lòng tôi rối bời, nên nhất thời không để ý máu trên người Diệp Thanh từ đâu mà đến. Bây giờ kể xong, tôi mới bắt đầu suy đoán linh tinh.

Diệp Thanh đi giết người rồi…

Lại là những người ở Cục Chế tạo Khánh Châu ư? Hay là ai khác?...

Tôi chợt cảm thấy lo sợ.

Diệp Thanh lúc này đang bình thường? Hay trong trạng thái mất kiểm soát?

Rốt cuộc, người anh ta giết là ai?

Hay là anh ta ra ngoài tùy ý tìm ai đó rồi giết?

Tôi bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Bạch An đã chết rồi. Cậu không cần lo lắng.” Diệp Thanh đột nhiên lên tiếng.

Tôi nhất thời không nghe rõ, ngờ nghệch hỏi lại: “Cái gì cơ?”

“Ma mặt xanh cũng chết rồi. Không còn chuyện gì nữa đâu.” Diệp Thanh không trả lời tôi, mà nói tiếp câu trên.

Đầu óc tôi trống rỗng, ngẩn người nhìn về phía thân ảnh mơ hồ trên ghế sô pha.

Những vết máu trên mặt Diệp Thanh lúc này gần như đã biến mất.

“Quay về đi.”

Dư âm vang vọng khắp Phòng Nghiên cứu.

Tôi có chút xuất thần, đợi đến khi tôi bình tĩnh lại thì bản thân đã đứng bên ngoài Phòng Nghiên cứu rồi.

Rõ ràng đang đi trên mặt đường bằng phẳng, nhưng tôi lại cảm thấy như bản thân đang bước trong bùn lầy, bước thấp bước cao.

Khi bước xuống dưới lầu, tôi suýt chút nữa ngã lăn từ cầu thang xuống.

Đứng ở cổng tòa lầu số sáu, tôi nghe thấy có tiếng người đang gọi tôi.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Chủ nhiệm Mao.

Nét mặt Chủ nhiệm Mao đầy kinh ngạc và tiều tuy, rồi lại gấp gáp nói: “Lâm Kỳ, cậu đến đúng lúc lắm. Dì gọi điện thoại cho cậu, nhưng người nhà cậu nói cậu không mang điện thoại theo… Haiz, haiz... Nhà họ Từ… con trai Từ Thiết chết rồi. Chết hồi tối qua! Tối qua cậu ta chết rồi!”

Suy nghĩ của tôi chững lại, lặp lại lời Chủ nhiệm Mao hai lần mới hiểu ra.

“Con trai của Từ Thiết?” Tôi lặp lại lần nữa, hỏi Chủ nhiệm Mao.

Chủ nhiệm Mao gật mạnh đầu, coi như trả lời tôi.

Dì ấy nắm chặt lấy tay tôi: “Chết thảm lắm. Cậu ta xô vỡ bức kính cửa sổ phòng, rồi rơi xuống. Có người nhìn thấy, khuôn mặt cậu ta toàn là máu, mắt trợn trừng, tròng mắt muốn lòi ra ngoài. Mọi người đều nói có vấn đề. Buổi tối hôm qua, các cậu không còn ở đó, họ hàng thân thích cũng về hết liền có chuyện xảy ra. Có người nói Từ Quang Tông… là Từ Quang Tông trở về! Cái lão già đó lúc sống đầu óc không sáng suốt, chết cũng không minh không bạch, liền về tìm đến cháu trai, dọa cậu ta sợ đến nhảy lầu!”

Tôi nhất thời không biết nói gì, vội hỏi: “Thế Từ Cương đâu?”

“Từ Cương? Nghe nói tối qua cậu ta về nhà rồi. Bây giờ có lẽ vẫn ở trong nhà… Từ Thiết giờ như điên như dại, có lẽ chưa thông báo cho ông ta.” Chủ nhiệm Mao khó hiểu trả lời, lại vỗ đầu nói: “Cậu nói phải, chúng ta nên gọi điện thông báo một chút. Vợ chồng Từ Thiết giờ như phát điên, không có ai đứng ra lo liệu. Mà không đúng, không phải chúng ta đi thông báo, mà là chuyện của đồn công an mới phải.”

Chủ nhiệm Mao lộn xộn nói một lúc, vẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi.

Thấy tôi mãi không có phản ứng gì, dì ấy hốt hoảng nhìn về phía tòa lầu số sáu sau lưng tôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lâm à, cậu đi ra từ đó… Chuyện của nhà họ Từ, có phải Từ Quang Tông thật sự…”

Tôi lắc đầu.

Tôi quả thật không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Con ma mặt xanh bám theo ai, giờ tôi cũng không đoán ra được.

Lúc trước tôi đoán là Từ Cương, nhưng vào lúc cuối của cảnh mộng, khi nhìn thấy phản ứng của con trai Từ Thiết thì tôi lại có chút nghi ngờ.

Tôi nhìn về phía Chủ nhiệm Mao: “Giờ dì muốn đến nhà họ Từ à?”

Chủ nhiệm Mao nhăn mặt nói: “Dì cũng đâu muốn đi chứ…”

Dẫu sao cũng là chuyện xảy ra trong khu vực mình quản lý, giờ có người chết thì Cục Cảnh sát thành phố, bệnh viện, đồn công an hoặc bốt gác, còn cả ủy ban cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Bởi khi người nhà người chết đi làm giấy chứng tử đều phải đến những nơi này.

Vì là người chết ngoài ý muốn, nên các cơ quan này đều phải cử người đến hiện trường.

Ban đầu là Chủ nhiệm Mao cầm tay tôi, giờ tôi lật tay, cầm lấy tay Chủ nhiệm Mao, kéo bà đi về phía nhà họ Từ.

Trên đường, tôi hỏi Chủ nhiệm Mao: “Con trai Từ Thiết là người như thế nào?”

“Hả? Cái thằng nhóc đó hả, chẳng khác gì cha nó. Đều không có lương tâm. Nó còn trẻ, bình thường chẳng mấy khi qua lại với bọn tôi và cả hàng xóm ở đó nữa.” Chủ nhiệm Mao nói tiếp, “Từ Quang Tông đối xử rất tốt với đứa cháu trai này. Có điều, quý nhất vẫn là đứa con trai út -Từ Thiết. Ài… Người hợp duyên, chẳng cách nào thay đổi được. Cậu nói xem con người đến lạ… Hồi trước trên tivi có phát, chuyện kể có một cô gái thích một người đàn ông lớn tuổi từng ly hôn, có con riêng. Hắn ta bắt cô gái phá thai hai lần, mà cô ta vẫn không chết tâm. Sau này người đàn ông đó tái hôn với vợ cũ, cô gái nghĩ không thông liền nhảy lầu tự sát… Từ Quang Tông quay về, không tìm Từ Thiết, mà tìm đứa cháu trai, cũng là… Chuyện này... Haiz...”

Chủ nhiệm Mao lắp bắp, vắt óc suy nghĩ, dường như muốn tìm cách giải thích hợp lý cho toàn bộ chuyện này.

Nhà họ Từ ở tòa lầu số ba hai, dưới tòa nhà có không ít người đang chỉ chỉ trỏ trỏ, xôn xao bàn tán.

Tôi nhìn thấy vết máu còn sót lại trên nền xi măng. Những người quây quanh nhìn thấy Chủ nhiệm Mao đều cất tiếng chào, có người còn chào hỏi từ xa.

“Trên đó sao rồi?” Chủ nhiệm Mao hỏi thăm tình hình.

“Còn đang ầm ĩ cả lên, lúc trước thì bảo muốn đi, giờ hình như đang quỳ trước di ảnh niệm kinh. Người của đồn công an khuyên thế nào cũng không được. Còn có người của đội cảnh sát hình sự, hình như muốn điều tra gì đó…” Một bác gái bĩu môi nói.

Dưới tòa lầu số ba hai đỗ một chiếc xe cảnh sát.

Mặc dù đồn công an cũng có xe cảnh sát, nhưng từ đây đến đồn công an chỉ tầm mười mấy phút, vì vậy các đồng chí công an đều đạp xe đạp hoặc xe đạp điện.

Chủ nhiệm Mao và tôi đi lên lầu.

Trên hành lang cũng có không ít người đến hóng chuyện. Những người này thấy hai người bọn tôi đều tránh ra hai bên nhường đường.

Cửa nhà họ Từ đang mở, đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bàn thờ ở trong nhà.

Vợ chồng Từ Thiết quỳ trước linh đường, nước mắt nước mũi dàn giụa, vừa khóc vừa kêu “Cha ơi”.

Bên cạnh họ, tôi nhìn thấy Tiểu Cố của đồn công an.

Trong căn phòng còn có mấy cảnh sát lạ mặt đang khảo sát hiện trường.

“Chủ nhiệm Mao đến rồi à.” Tiểu Cố liếc nhìn thấy chúng tôi, liền cất tiếng chào, “Anh Kỳ, anh cũng đến rồi à.”

“Ừ.” Tôi gật đầu với Tiểu Cố, tầm nhìn rơi xuống bên cạnh cậu ta.

Bên cạnh vợ chồng Từ Thiết, người thanh niên cả trong cảnh mộng lẫn hiện thực tôi từng gặp qua, đang co quắp thân thể, quỳ trên đất run rẩy.

Là hồn ma của con trai Từ Thiết!

Cậu ta vậy mà vẫn ở đây!

Tôi kìm lại sự kinh ngạc trong lòng, cố gắng rời ánh mắt đi, để không ai thấy có gì bất thường.

Vợ chồng Từ Thiết không để ý xung quanh.

Tiểu Cố cũng đành mặc kệ họ, bước lên tóm tắt tình hình cho chúng tôi.

“… Họ nói nhìn thấy hồn ma của Từ Quang Tông, nên cứ vái lạy không ngừng, khuyên gì cũng không nghe.” Tiểu Cố khó xử nói.
Bình Luận (0)
Comment