Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 847

Nam Cung Diệu nói rất nhẹ nhàng nhưng tôi đã đổ mồ hôi khắp người rồi.

Không giết chúng tôi mà có tính toán khác. Liên kết với những chuyện đã xảy ra trong cảnh mộng, tôi có một dự cảm cực kì tồi tệ.

Cảm giác đau đớn trong đầu và thân thể trở nên mạnh mẽ.

Trạng thái oán hận, phẫn nộ, không can tâm của người nhà họ Cát như nước vừa sôi, bắt đầu bốc lên, va đập vào thành ấm.

Thân thể tôi đang chao đảo, loáng thoáng nhìn thấy Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều biến sắc mặt, đưa tay về phía tôi.

Khuôn mặt sửng sốt và rõ ràng đang xảy ra chuyện gì của họ trở thành hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy. Kế ngay sau đó, tôi tuy vẫn ở trong căn nhà mang phong cách thời Dân Quốc, nhưng trong nhà đã có đồ gia dụng.

Giống hệt như ảo giác mà tôi nhìn thấy khi nãy, giường, bàn, tách trà… Chăn và ga trải giường đều có màu xanh da trời sạch sẽ, bị giặt giũ nhiều nên hơi nhạt màu.

Một người phụ nữ đang khẽ ngân nga một giai điệu gì đó, đến bên cửa sổ, nhướn vai đẩy cánh cửa gỗ ra.

Ánh nắng chiếu lên người cô ta.

Khi cô ta quay lại, tôi liền nhận ra diện mạo đó.

Là con ma nữ kia!

Sao lại như vậy?

Tôi kinh ngạc tột độ.

Chẳng phải ma nữ bị Mạc Vấn giết chết rồi sao? Sao lại xuất hiện trong cảnh mộng của tôi?

Không, bây giờ không phải là lúc suy tư về chuyện này.

Tôi cần phải đến một thời điểm khác, phải tìm ra em gái, để đưa nó rời khỏi phim trường ngay lập tức!

Cảnh vật trong tầm mắt xuất hiện những đường vân gợn sóng. Sau một hồi lăn tăn, những món đồ gia dụng đó đã biến mất.

Ma nữ đang ngồi lơ lửng trên chiếc ghế vô hình, đối diện với bức tường trống hoắc, làm động tác chải đầu.

Cô ta hình như đang bỏ chiếc lược xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào không khí, đưa tay đến sờ mó một chút, rồi lại sờ sờ lên mặt mình.

“Các người đừng có lừa tôi.” Ma nữ lầm bầm, đứng lên đi ra ngoài.

Vẻ mặt của nó rất điềm tĩnh, lúc bước đi đầu ngẩng cao, ngực ưỡn ra, phong thái rất tao nhã. Tuy ăn mặc giản dị, nhưng khí chất toát từ nó thì cực kì tốt.

Tôi bất giác nhớ đến lời của Cổ Mạch, một người đàn bà đáng thương, nhưng không phải oán phụ.

Tôi đi theo ma nữ.

Tôi rất chắc chắn, thời điểm này là trước lúc ma nữ gặp em gái tôi.

Vẫn còn một lần này nữa, phải tiêu diệt triệt để Mạc Vấn.

Mạc Vấn đã gặp ma nữ trên con đường trong khu cảnh quan Dân Quốc. Lúc đó hai bên đã có một cuộc chạm trán ngoài dự liệu.

Trong lòng tôi ngầm tính toán những điều này, đi theo ma nữ ra khỏi con hẻm, đến con đường có đặt đường ray xe điện.

Con đường vang vọng tiếng bước chân của ma nữ.

Đi qua một đoạn cảnh quang vắng tanh, dần dần đã nhìn thấy bóng người xuất hiện.

Ma nữ dừng bước, quan sát kĩ càng những người đó, rồi lại bỏ đi.

Tôi nhận ra những người đó là khách tham quan, không phải người trong đoàn phim.

Sau khi đi thêm một đoạn nữa, tôi nhìn thấy một chiếc xe vận chuyển dụng cụ quay phim.

Bước chân ma nữ đã dừng lại.

Trong ánh mắt của ma nữ tựa như đang bốc lửa.

Tôi nhìn thấy nó đi về phía những người đó, nhưng không tấn công họ, mà chỉ quan sát những hành động của họ, rồi đi xuyên qua đám đông đó, nghiêng tai nghe ngóng cuộc đối thoại của họ.

“Đạo diễn Ninh sắp đến rồi, cả diễn viên chính cũng đang trên đường đến đây. Mọi người nhanh tay một chút, chúng ta phải dọn dẹp hậu trường!”

Ma nữ đứng khựng lại.

“Hôm nay giám đốc sản xuất Sở Tường có đến không?” Một người lên tiếng hỏi.

Những người xung quanh đều bật cười ha hả.

“Cậu là lính mới hả? Sở Tường đâu phải là người trong nghề, ông ta chỉ kiếm cớ để moi tiền của cha mình thôi, trời nóng bức thế này, còn lâu mới mò đến chỗ tụi mình!” Một người khác vừa vận chuyển dụng cụ, vừa trả lời.

Xem ra, những người ở đây đều không hề xem trọng Sở Tường.

Bước chân ma nữ khe dịch chuyển, nhìn người vừa trả lời một cái, rồi nhìn qua những người khác. Thậm chí nó còn lùi lại vài bước, để các nhân viên đang bận rộn kia có đủ không gian đi lại bình thường.

Ma nữ chẳng nán lại ở đây quá lâu, kế đến men theo con đường rời khỏi khu cảnh quan.

Nó đứng đợi ở ngay cổng vào, ngay vạch ranh giới.

Tôi nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn xuống vạch phân chia ranh giới.

Nói là vạch ranh giới nhưng kỳ thực chỉ là con đường lát bởi hai loại chất liệu khác nhau mà thôi.

Đường đi trong khu cảnh quan thời Dân Quốc đương nhiên mang phong cách thời đó. Đi tiếp về phía trước, là cung đường trong khu cảnh quan này, là đường nhựa thời nay, còn có thêm một số trang trí nữa.

Trên mặt đường, bóng các tòa nhà di chuyển theo ánh nắng. Vạch ranh giới này không ngừng có người đi giẫm lên.

Tôi đợi mà sốt cả ruột.

Để đề phòng Mạc Vấn, tôi còn cố ý núp chỗ tòa nhà bên cạnh, góc nhìn vì thế bị thu hẹp lại.

Cũng may là ma nữ không nhìn thấy tôi, chốc chốc tôi lại kết nối cảm giác với nó, thông qua mắt của nó để quan sát tình hình.

Như thế thì thật là phiền phức, bởi vì khi tôi nhìn thấy những hình ảnh mà ma nữ đang thấy thì tôi cũng cảm nhận được cả nội tâm của cô ta nữa. Loại tâm trạng yên ắng như nước tù khiến tôi rất khó chịu, tôi gần như thở không nổi.

Những ảnh hưởng của người nhà họ Cát đối với tôi từ lúc cảnh mộng bắt đầu tới giờ vẫn chưa tan biến.

Hai loại suy nghĩ, cộng thêm suy nghĩ của tôi nữa là ba, ba cảm xúc khác nhau chồng chéo lên nhau, khiến cho tôi có cảm giác tinh thần rối loạn.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy ma nữ đã có động tĩnh.

Một chiếc xe chạy về hướng khu cảnh quang này, bánh xe đã cán lên làn phân cách.

Cửa sổ chiếc xe có dán tấm che nắng, khiến người ta không thể nhìn thấy khung cảnh bên trong xe.

Ma nữ nhìn chăm chú chiếc xe rồi đi theo.

Tôi nhớ chiếc xe của Nam Thiên không phải như thế này, chắc Mạc Vấn không ở trong đó.

Chiếc xe dừng lại ở địa điểm đoàn phim đã dựng sẵn.

Một người trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, những người xung quanh nhìn thấy đều gọi “đạo diễn Ninh”. Đây chắc là đạo diễn của bộ phim này, Ninh Sơn Sơn. Tôi không có ấn tượng sâu sắc gì với khuôn mặt này.

Ma nữ dừng lại ở đây, quan sát Ninh Sơn Sơn.

Ninh Sơn Sơn tuy còn trẻ nhưng lúc chỉ huy tại phim trường, mệnh lệnh đưa ra đâu vào đó, những người xung quanh đều rất tôn trọng anh ta.

Anh ta đi đến khu vực được đoàn làm phim vây lại, nói chuyện với rất nhiều người.

Ma nữ vẫn bám theo anh ta suốt.

Tôi không biết con ma này muốn làm gì, nhưng trước mắt thì vẫn chưa thấy nó có động tĩnh, chỉ là một kẻ đứng bên cạnh quan sát.

Lát sau có người chạy đến báo, La Tuệ Tuệ đến rồi, Nam Thiên cũng đã có mặt ở phim trường.

Ninh Sơn Sơn gật đầu, tiếp tục công việc.

Ma nữ chuyển qua chờ đợi La Tuệ Tuệ.

La Tuệ Tuệ là một nữ minh tinh mới nổi. Ấn tượng của tôi về cô ấy cũng na ná như Nam Thiên. Một gương mặt thường thấy trên quảng cáo, diện mạo rất đẹp, đồng thời cũng nghe nói loáng thoáng những bộ phim họ đóng đang rất hot. Nhưng tôi cũng chỉ biết nhiêu đó thôi.

La Tuệ Tuệ mỉm cười niềm nở, chào hỏi từng người một, rồi bước đến chào đạo diễn.

“Đi đường vất vả rồi. Cô nghỉ ngơi chút đi, đợi lát nữa sẽ quay. Phân cảnh hôm nay cần cô chạy nhiều một chút đấy.” Ninh Sơn Sơn nói.

“Em biết rồi đạo diễn. Anh yên tâm đi, thể lực của em rất tốt.” La Tuệ Tuệ mỉm cười.

Ma nữ nhìn chằm chằm La Tuệ Tuệ, lầm bầm một mình: “Khuôn mặt chẳng giống chút nào.”

Lúc nói câu này, ma nữ sờ mặt mình rồi cười khẩy một cái.

“Đạo diễn, Nam Thiên và Mạc Vấn đến rồi.” Có người chạy đến nói.

“Ừ, chỗ này giao cho cậu nhé.” Ninh Sơn Sơn giao chiếc loa cầm tay và sấp giấy trên tay mình cho người đó, còn mình thì gọi La Tuệ Tuệ cùng đi ra ngoài.

Ma nữ theo sau.

Tôi chần chừ một lát, rồi giãn khoảng cách với ma nữ. Chỗ này đã là ranh giới hoạt động tự do tối đa của tôi rồi. Tôi không thể nào vòng đi một vòng lớn mà đánh úp Mạc Vấn từ sau lưng được.

Tôi quan sát các tòa nhà xung quanh, xác định được địa điểm mà Mạc Vấn và ma nữ tình cờ chạm trán nhau, rồi bay đến vỉa hè đối diện.

Nhân lúc Mạc Vấn bị ma nữ lôi kéo sự chú ý, tôi sẽ có cơ hội.

Tôi siết chặt nắm đấm, cùng ma nữ đi về phía trước, rồi nấp thật kĩ bên trong tòa nhà.
Bình Luận (0)
Comment