Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 872

Cô gái trong video không hề hay biết gì về tình huống đang xảy ra trên người mình. Cô ta để DVD vào, đứng dậy đóng cửa tủ lại.

Màn hình của video được chỉnh trở lại bình thường, cô gái ngồi xuống trên ghế sô pha, bắt chéo chân lại, xem tivi.

Màn hình lại một lần nữa được phóng to, quay về phía cái cổ của cô gái. Hết thảy đều bình thường, không có gì khác thường, cũng không nhìn thấy đôi mắt đó nữa.

Video đến đây là kết thúc.

Ngày 4 tháng 10 năm 2006, điều tra video, tìm được nội dung có vấn đề. File ghi hình 03820061004.avi.

Mở đầu video vẫn là trong gian phòng khách đó.

Video không hiển thị thời gian quay, trong phòng khách cũng không có đồng hồ lẫn lịch treo tường hay để bàn.

Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ thì có lẽ là buổi sáng.

Video không có âm thanh.

Có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi sáu mươi tuổi bước ra từ bên trái, tiến về đến màn hình. Ông ta đi rất chậm, đầu gối hình như không thể nào khuỵu xuống được, đang lết từng bước một cách khó khăn đến giữa phòng khách. Trong suốt cả quá trình đó, cơ thể của ông ta có hơi run rẩy; bả vai, cánh tay, ngón tay, cổ và đầu đều khẽ run.

Sau khi bước vào giữa phòng khách rồi, ông ta khẽ xoay người lại, nhìn thẳng về phía ống kính, sau đó thì đứng yên bất động.

Video được tua nhanh, cơ thể của người đàn ông trung niên này chốc chốc lại lắc lư với biên độ nhỏ, nhưng không hề rời khỏi vị trí đó. Ông ta hình như cũng chẳng chớp mắt.

Video lại được chiếu với tốc độ bình thường, màn hình được phóng to, phóng to mắt của người đàn ông trung niên.

Màn hình bị nhòe, có một vùng lớn màn hình bị làm mờ.

Sau khi điều chỉnh vài lần, màn hình trở nên rõ nét hơn, nhưng vẫn còn cái chỗ bị làm mờ kia.

Bởi vì phóng to ra như thế, nên không biết video ban đầu có phải đang được trình chiếu hay không.

Chớp mắt, trên màn hình bỗng xuất hiện một đường màu đỏ.

Cái đường màu đỏ này giống như là mới bị ai đó dùng mực đỏ vẽ lên để khoanh vùng lại.

Video đột nhiên có một giọng nói, nghe có vẻ như là giọng của Nam Cung Diệu.

“Chỗ này, nhìn giống một đôi mắt không?”

Sau đó lại có thêm tiếng của Lưu Miểu.

“Nhìn không giống lắm. Là mắt sao?”

Cổ Mạch đưa ra ý kiến: “Có thể chỉnh cho rõ nét hơn được nữa không?”

“Đã chỉnh hết mức rồi.” Nam Cung Diệu trả lời, “Độ phân giải của video vốn đã rất thấp, điều chỉnh đến trình độ này đã là cực hạn rồi. Tiếp theo thì phải dựa vào trí tưởng tượng của chúng ta.”

Lưu Miểu nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi cảm thấy, trí tưởng tượng của anh là do bị ảnh hưởng bởi Vu Ngạo. Anh ta nhìn thấy ở nội dung phía sau có một đôi mắt, trên người cô gái kia cũng có mắt, thì không có nghĩa là chỗ này cũng xuất hiện mắt chứ. Sếp đâu? Để sếp nhìn xem.”

Sau đó vang lên tiếng gọi của Lưu Miểu: “Sếp!”

Sau khi vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, video lại trở nên yên tĩnh.

“Đây là mắt sao?” Diệp Thanh nghi ngờ hỏi.

Nam Cung Diệu đáp: “Thấy chưa, cậu ấy cũng cảm thấy đây là con mắt.”

“Ý tôi là thứ mà anh vẽ ra là mắt.” Diệp Thanh lên tiếng.

“Không giống sao?” Lần này đến lượt Nam Cung Diệu thắc mắc.

“Tôi cảm thấy vẽ rất đẹp. Cậu từng học vẽ sao?” Cổ Mạch nói xen vào.

“Có từng học qua hai năm.” Nam Cung Diệu trả lời.

“Không, các anh không hiểu.” Diệp Thanh lại xoắn xuýt.

Lưu Miểu lên tiếng: “Ý sếp muốn nói là do anh vẽ con mắt lên trên, nên không thể nhìn ra được cái thứ đó lúc ban đầu là thứ gì.”

“Ồ, vậy sao. Đúng rồi, cậu vẫn còn chưa xem qua... Vậy để tôi xoá nó đi...”

Nam Cung Diệu lên tiếng.

Trong video vang lên tiếng gõ bàn phím.

Cái đường màu đỏ trên màn hình bị xoá mất.

“Thế nào? Chỗ này, có nhìn ra hình con mắt không?” Nam Cung Diệu hỏi.

Diệp Thanh đáp: “Tôi nhìn thấy một người.”

“Hả?” Cổ Mạch phát ra tiếng kêu kỳ quái.

Nam Cung Diệu trầm ngâm: “Người?”

“Chỗ này.” Diệp Thanh lên tiếng.

Sau đó, trên màn hình lại xuất hiện một đường màu đỏ để khoanh vùng lại.

Những mảng màu khác nhau ghép chung với đường màu đỏ đó, trông giống như bóng dáng một người mặc quần áo màu trắng.

Xung quanh lại trở nên im ắng.

“Giống...” Nam Cung Diệu lên tiếng lẩm bẩm.

“Cậu xoá đi rồi xem kĩ lại.” Cổ Mạch nói.

Lúc này vang lên tiếng gõ bàn phím, đường màu đỏ bị xoá đi.

Không có đường màu đỏ để khoanh vùng kia, bây giờ nhìn vào trên màn hình, cái bóng dáng của người kia trở nên có chút mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện giống như là chỉ cần chớp mắt một cái thì cảnh tượng sẽ xảy ra sự khác biệt vậy.

“Giống như...” Nam Cung Diệu lại lên tiếng lẩm bẩm.

“Tôi cảm thấy càng giống một con mắt hơn.” Cổ Mạch nói.

Lưu Miểu nói: “Vậy sao? Cái này càng giống người hơn chứ.”

“Linh đâu? Bảo cô ấy tới xem thử rồi bỏ phiếu đi, số phiếu lẻ mới có thể quyết định kết quả được chứ.” Cổ Mạch kêu lên.

“Cô ấy đi ra ngoài mua đồ rồi.” Lưu Miểu trả lời.

“Xem tiếp đi.” Diệp Thanh nói.

Cuộc tranh luận chấm dứt tại đây.

Màn hình trở lại bình thường, quay trúng toàn cảnh trong phòng khách.

Trong video được tua nhanh kia, người đàn ông trung niên vẫn chỉ đứng yên ở đó.

Một lát sau, video trở lại bình thường, người đàn ông trung niên bước ra khỏi màn hình với cái tư thế kì quặc đó.

Video đến đây là kết thúc.

File video 03820061004(1).avi.

Video này cũng giống như đoạn video lúc nãy, chỉ là lúc này ngoài trời đã tối om rồi. Người đàn ông trung niên đứng trong phòng khách, không hề nhúc nhích.

Trên màn hình có hiện lên một dòng chữ: “Nội dung những đoạn video trước và sau không thể xác định được chủ thuê có ở trong nhà không.”

Màn hình qua xử lý, nâng độ sáng lên, phóng to cảnh quay vùng mắt của người đàn ông trung niên. Màu sắc của video trở nên có chút kì lạ, nhưng cũng không có cảnh tượng bất thường gì hiện lên trên màn hình.

File video 03820061004(2).avi.

Cũng là vào ban ngày, ở trong phòng khách, người đàn ông trung niên kia vẫn đứng yên bất động.

File video 03820061004(3).avi.

Lần này, cô gái kia xuất hiện trong video.

Cô ta mặc một chiếc váy ngủ, đang đứng phơi đồ ở ngoài ban công. Bởi vì vấn đề góc quay nên trong video chỉ quay được nửa thân người của cô ta thôi. Cô ta đứng ở góc bên phải, camera không quay được phần đầu của cô ta.

Váy ngủ và mái tóc dài khẽ lay động theo từng động tác nhón chân, ngẩng đầu, vươn vai của cô ta.

Váy ngủ này thuộc loại váy hai dây, để lộ ra bả vai và một phần sau lưng.

Cảnh quay được phóng to.

Có thứ gì đó đang ẩn náu dưới mái tóc dài của cô gái.

Video được chỉnh chiếu chậm lại, tạm dừng trong một cảnh nào đó.

Phần lưng dưới cái cổ, xương hai bên vai khẽ nhô lên, những dấu vết của xương hiện lên trên da, trông giống một đôi mắt.

Video tiếp tục được chiếu chậm.

Theo từng động tác của cô gái, đôi mắt kia giống như là đang chuyển động theo vậy.

Cô gái cúi thấp người xuống, lấy quần áo từ trong chậu ra.

Cái động tác này của cô ta khiến cho bộ váy bị vểnh lên, để lộ ra một góc quần lót.

Cảnh quay được điều chỉnh, nhắm thẳng về phía sau lưng của cô gái.

Cô gái cúi người xuống, cái cặp mắt trên lưng kia không biến mất, mà “tròng mắt” đã di chuyển xuống phía dưới “hốc mắt”, ánh mắt trở nên đáng sợ hơn, giống như đang trừng mắt nhìn về phía ống kính vậy.

Màn hình bỗng nhiên nháy lên một cái và bị nhiễu. Tình trạng này chỉ kéo dài một hai giây rồi trở lại bình thường.

Sau khi màn hình bình thường thì phần eo của cô gái được phóng to lên.

Màn hình điều chỉnh không còn phóng to nữa.

Cô gái đứng thẳng người, giũ cái áo còn ướt, rồi móc lên trên mắc.

Theo từng động tác của cô gái, cặp mắt kia cũng lúc ẩn lúc hiện dưới mái tóc, nhìn về phía ống kính với ánh mắt giận dữ.
Bình Luận (0)
Comment