Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 890

“Thông tin? Ý anh là thông tin mấy con gấu truyền đạt cho cô ấy à? Chắc là không. Nếu có thì cô ấy đã nói trước rồi.” Tôi trả lời.

“Ồ, vậy à.” Cổ Mạch gật đầu, “Mấy con gấu đó, nếu không phải bị tiêu diệt sạch trong chớp mắt, thì cũng là bất ngờ bị phong ấn kín mít rồi.”

Mí mắt tôi giật giật: “Diệt sạch?”

“Hủy hoại mấy thứ đồ chơi này chắc rất dễ dàng nhỉ?” Cổ Mạch chỉ tay vào con gấu tôi đang ôm.

Trong lòng tôi bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp.

Lúc trước Nam Cung Diệu chưa từng nói về loại tình huống này. Nhưng xét kĩ thì những con gấu này bị tiêu diệt hoàn toàn là chuyện rất có thể sẽ xảy ra. Vật chứa bị tiêu diệt, thì linh hồn cũng sẽ bị tiêu diệt. Việc gửi lại những con gấu mới, chẳng qua là vì để ngăn ngừa ý niệm của Lữ Xảo Lam lại sinh sản ra linh hồn mới mà thôi.

So với phong ấn thì hủy hoại như thế sẽ dễ làm hơn.

Tôi nhất thời không biết phải nói sao với Lữ Xảo Lam.

Kết quả này là một tin dữ đối với cô ấy.

Cho dù mấy con gấu vẫn chưa bị tiêu diệt đi nữa, thì xa cách nghìn trùng, lại chưa biết đối phương đang ở đâu, thì biết tìm kiếm thế nào đây?

Chuyện này xem ra còn khó khăn hơn chuyến đi Hối Hương nữa.

“Thực ra, loại pháp thuật này chưa chắc đã có hiệu quả trăm phần trăm.” Nam Cung Diệu nói, “Những linh hồn này dựa trên ý niệm của con người mà được sinh ra, mà pháp thuật chẳng qua cũng chỉ là một loại ý niệm. Sự hỗ trợ của pháp thuật có thể xem là ý niệm của tiền nhân để lại. Cho nên, thông thường thì uy lực của bản thân pháp thuật sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tình cảm và ý niệm của người bình thường. Nhưng ý niệm của Lữ Xảo Lam có thể sản sinh ra những linh hồn có uy lực lớn như thế, thì bản thân ý niệm của cô ấy cũng đã rất mạnh rồi. Trong quá trình đối kháng này, nếu Lữ Xảo Lam thắng, linh hồn của những con gấu có khả năng sẽ được sinh ra lần nữa dưới vật chứa mới.”

Tôi lắng nghe thật kĩ lời giải thích của Nam Cung Diệu.

Những lời anh ta nói khiến lòng tôi khẽ bừng lên một tia hy vọng.

Cổ Mạch đổ một gáo nước lạnh: “Tin tức đầu tiên mà cô ta biết được sẽ là những con gấu kia thật sự không còn rồi, suy nghĩ trong khoảnh khắc sinh ra sẽ là… Ai đó kia, cái chuyện chiếc xe kia nổ là do ai ấy nhỉ?”

“Kim Hải Phong…” Mặt tôi trắng bệch.

“Ồ, hình như thế.” Cổ Mạch hờ hững, “Ai mà biết hạng người như họ, trong khoảnh khắc ấy sẽ như thế nào chứ? Nhắc mới nhớ, tên trẻ người non dạ như cậu, cách đây không lâu đã phạm sai lầm đúng không? Tay mơ thì làm sao đủ tỉnh táo được.”

Lần châm chọc này của Cổ Mạch, tôi chỉ có thể nhịn.

Vì anh ta nói không sai, tôi vừa mới mắc sai lầm xong.

Lo lắng ắt sẽ rối loạn.

Trong khoảnh khắc nhận ra em gái đang gặp nguy hiểm, tôi chỉ nghĩ đến chuyện tiêu diệt tất cả những thứ mà có thể làm hại đến em gái.

Sự không lý trí đó đã dẫn đến một trận bi kịch.

Tuy chuyện đã qua một khoảng thời gian rồi, đồng thời tôi đã làm công tác tư tưởng cho chính mình, đám Tí Còi cũng nhiều lần nói bóng gió để giải tỏa giúp tôi, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn thấy ray rứt không yên.

Tôi còn định đi điều tra thử danh sách những người đã bỏ mạng trong vụ đó. Trên mạng chỉ công bố tên và thông tin lý lịch đơn giản; còn trên báo cũng chỉ lác đác một vài người thân của họ chịu xuất hiện trước ống kính. Tôi muốn nhờ Trần Dật Hàm giúp đỡ, nhưng Trần Hiểu Khâu đã từ chối tôi ngay.

Lúc đó cô ấy nói rất thẳng, nhưng cũng giống như đám Tí Còi, muốn nói với tôi, chuyện này không phải là trách nhiệm của tôi.

Tôi chìm sâu vào suy tư, mãi cho đến lúc Cổ Mạch khụ một tiếng thì tôi mới định thần lại.

Anh ta tựa hồ vẫn là ông chú già miệng lưỡi bén như dao lam thuở nào, vẫn luôn không quên châm chọc tôi: “Cậu xem đi, bây giờ cậu có khác gì một con ma không.”

Tôi cứng họng.

Nhưng anh ta nói không sai.

Tôi không phải mẫu người lý trí, trầm tĩnh và kiên định. Nếu có được những cá tính đó thì tôi đã không là một nhân viên quèn trong Phòng Di dời và cũng đã không lún sâu vào những chuyện của Thanh Diệp rồi.

Dựa theo “số mạng” mà Huyền Thanh Chân Nhân và Cổ Mạch hay nói, thì có lẽ tôi vẫn sẽ nảy sinh sự giao tiếp với họ, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu này.

Làm thế nào để nói tin dữ kia với Lữ Xảo Lam đây, chuyện này tôi rất khó lựa chọn.

“Thông báo với cô ta đi.” Nam Cung Diệu ngược lại thì rất nhanh đã đưa ra quyết định, “Dù gì thì cô ta cũng là đương sự, cậu lại không thể thay cô ta giải quyết chuyện này được, cô ta vẫn phải tự mình đối mặt với nó.”

Tôi không biết tại sao, nhưng lòng cứ thấy hổ thẹn, càng lúc càng thấy mình thật vô dụng.

Rõ ràng là muốn thay đổi, nhưng hình như luôn vô ích.

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch thì không có suy nghĩ như tôi.

“Cậu nghĩ ngợi nhiều quá rồi đấy.” Lúc này Nam Cung Diệu cười nhẹ một cái, có điều nụ cười này không có ý vui, mà chỉ có một loại bất lực.

“Cậu muốn làm đấng cứu thế, cũng là quá đề cao chính mình rồi đấy biết không? Được rồi đấy, cậu chỉ là có hi vọng cứu thế giới hơi nhiều mà thôi. Lại nói nữa, cứu thế giới nhưng chưa chắc đã cứu được tất cả mọi người. Nếu tất cả mọi người đều được hạnh phúc vui vẻ, vậy thì đó không phải là cứu thế giới nữa, mà đó là nằm mơ giữa ban ngày.” Cổ Mạch lại tiếp tục cày game.

Tôi chẳng biết đáp lại thế nào. Điều làm tôi rối rắm, đúng là giống như những điều Cổ Mạch vừa nói. Vốn dĩ tôi chỉ cần suy nghĩ làm sao để nói cái tin dữ này cho Lữ Xảo Lam biết mà thôi.

“Tôi thấy Lữ Xảo Lam không yếu đuối đến thế đâu. So với vụ của Kim Hải Phong trước đây, thì cô ta đã có sự từng trải hơn rồi.” Nam Cung Diệu rất lạc quan.

Nghĩ cũng đúng, Lữ Xảo Lam từng có một lần mất hết gấu rồi, hơn nữa Nam Cung Diệu cũng đã đưa ra một phương án giải quyết khá khả thi.

Tôi hạ quyết tâm.

“Được. Vậy tôi đi tìm cô ấy.” Tôi nói với hai người bọn họ.

Cổ Mạch không có ý chào tôi, Nam Cung Diệu thì tiễn tôi đến cửa.

Tôi lại gọi taxi về thôn Sáu Công Nông.

Lữ Xảo Lam không đợi tôi trong tiệm thức ăn nhanh đầy dầu mỡ, mà đợi ở trong khu tập thể dục trong thôn Sáu Công Nông.

Bên đó có một bộ bàn ghế đá, mùa hè ngồi thì rất dễ chịu, nhưng mùa đông thì lạnh cóng cả người.

Tôi từ sau lưng của cô ấy đi qua, lúc đến bên cạnh thì cô ấy mới nhận ra.

Vẻ mặt của Lữ Xảo Lam rất bình tĩnh, sau khi thấy tôi, đôi môi còn khẽ cong lên, những nếp nhăn trên khóe mắt cũng đã hiện ra, tạo thành một nụ cười rất nhẹ.

Tôi hít thở sâu, ngồi xuống.

Cô ấy không gấp gáp hỏi tôi về con gấu.

Tôi đã chuẩn bị cất lời, không ngờ cô ấy đã nói trước.

“Nãy giờ tôi vẫn luôn suy nghĩ.”

Tôi quay qua nhìn Lữ Xảo Lam.

“Đám gấu… Bọn chúng không phải là gấu của tôi đúng không?” Cô ấy dùng là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí thì lại rất khẳng định.

Tôi giật mình.

Lữ Xảo Lam không nhìn tôi, mà nhìn qua hai cụ già đang tản bộ bên khu thể dục.

“Tôi chỉ có cảm giác như thế thôi. Lúc mở nắp thùng ra, tôi đã có cảm giác ấy rồi. Trực giác là như thế, nhưng vẫn kiểm tra kĩ lưỡng lại một lượt, chúng ngoại trừ không nhúc nhích ra, thì chẳng khác gì so với quá khứ cả. Trong lòng dù đã có nghi ngờ từ lâu, nhưng tôi vẫn cố kiếm cho mình một đáp án để yên lòng.”

Sự điềm tĩnh của Lữ Xảo Lam khiến tôi thấy vô cùng lo sợ.

“Anh vẫn chưa kết hôn đúng không? Đang sống chung với cha mẹ à?” Bất chợt cô ấy quay qua hỏi tôi.

Tôi gật đầu: “Đúng, tôi sống với người nhà.”

“Ở cái tuổi này vẫn chưa có ràng buộc gì, rất tự do. Nếu có ràng buộc, tuy không còn tự do… nhưng trong lòng vẫn rất thỏa mãn” Lữ Xảo Lam nói, viền mắt đỏ lên: “Trước đây, gia đình tôi phản đối rất dữ dội, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này… tôi không biết phải… Tôi đã tra cứu rồi, lúc nãy tôi dùng điện thoại tra thử, đoàn du lịch sẽ đến bên đó hoặc tự đi du lịch, còn cái xưởng sửa chữa đồ chơi nữa… Họ có tiếp đón du khách nước ngoài, sẽ có người đón tiếp, nhưng những con gấu mà tôi muốn tìm… Tôi không biết làm sao tìm được chúng ở nơi xứ lạ quê người nữa….”

Mắt cô ấy ngấn lệ, nhưng không rơi xuống.

Tôi nhìn không nổi nữa, nên nói ý kiến của Nam Cung Diệu cho cô ấy nghe, cổ vũ nói: “… Vẫn còn cơ hội mà, một cơ hội rất lớn. Cô nhất định sẽ làm được.”

Ánh mắt của Lữ Xảo Lam bừng sáng: “Thật không?”

Tôi gật đầu, cho cô ấy lòng tin: “Thật, nhất định sẽ thành công.”

Lữ Xảo Lam đột nhiên chùi nước mắt mỉm cười.

Tôi cúi đầu nhìn con gấu mình đang ôm.

Lữ Xảo Lam đưa tay qua nhận lại, xoa đầu nó.

Một cảnh tượng thật ấp ám, khiến tôi đột nhiên thấy tin tưởng, Lữ Xảo Lam nhất định sẽ làm được. Không còn là sự cổ vũ đầy sáo rỗng khi nãy, mà một niềm tin thật sự từ đáy lòng.
Bình Luận (0)
Comment