Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 898

Người đó chính là Chu Mai.

Cô ta đang ngồi giữa căn phòng nhỏ, trên chiếc bàn trước mặt có một chiếc ly giấy.

Chiếc ghế trước mặt cô ta bị kéo ra một chút, hình như trước đó có người đã ngồi trên ấy và vừa rời đi.

Sắc mặt của Chu Mai rất tồi tệ, khóe mắt và chóp mũi đều đỏ hoe. Trong thùng rác ở bên cạnh chiếc ghế có rất nhiều khăn giấy đã được dùng.

Cô ta nghi ngờ nhìn lên, hỏi: “Cho hỏi, cô là…”

Tim tôi đập thình thịch, nhìn về phía người phụ nữ trước mặt tôi.

Cô ấy không hề trả lời, sau khi đi vào phòng thì còn thoáng chờ tôi một chút, rồi mới đóng cửa phòng lại.

Cô ấy bước đến chiếc ghế trước mặt Chu Mai, nhưng không ngồi xuống, mà kéo nó rộng ra một chút, đồng thời di chuyển nó hơi lệch về phía đối diện Chu Mai.

Tay trái cô ấy đặt lên lưng ghế, tay phải cũng làm động tác y hệt, thân thể hoàn toàn cân đối.

Tư thế này nhìn vào rất kì quái, vì dưới tay phải cô ấy chẳng có gì cả.

Nhưng vừa nghĩ như thế thì tôi liền nghe thấy tiếng chuông gió và bên dưới tay phải của cô ấy cũng đã xuất hiện một chiếc ghế.

Hai mắt Chu Mai trợn to.

Trên hai chiếc ghế, lần lượt xuất hiện hai bóng người.

Mà hai người này, tôi đều đã gặp, là Vương Hồng Nghệ và Trương Tiêu Gia.

Ngay lập tức Chu Mai đứng bật dậy, thân thể va vào chiếc ghế mình đang ngồi, lúc lùi lại phía sau, còn chút nữa là bị ngã ngửa.

Hai tròng mắt cô ta gần như muốn rớt ra ngoài, thân thể lảo đảo, giống như sắp xỉu đến nơi.

Còn Vương Hồng Nghệ và Trương Tiêu Gia, một người thì cực kì căm hận và tức giận, một người thì vô cùng lạnh lùng, ánh mắt đều bám riết lấy Chu Mai.

Người phụ nữ kia đột nhiên từ sau lưng hai cô gái di chuyển đến bên cạnh chiếc bàn, đưa tay ra lần nữa, lại một chiếc ghế hiện ra.

Sau một tràng tiếng chuông gió ngân lên, người xuất hiện trên ghế lần này là một người đàn ông lạ hoắc. Vẻ mặt gã ta vô cùng ngơ ngác, dáo dác nhìn quanh, chớp chớp mắt. Chợt liếc thấy Vương Hồng Nghệ, sau mấy giây ngớ người, gã ta hét lên một tiếng, nhảy từ trên ghế lên, trốn vào chân tường, run rẩy chỉ tay về phía Vương Hồng Nghệ.

“Người đến đủ cả rồi, chúng ta bắt đầu đi.” Người phụ nữ rất bình tĩnh nói.

Cô ấy vừa nói, vừa bước đến vị trí đối diện chiếc bàn, quơ tay một cái, biến ra chiếc ghế thứ ba rồi tự mình ngồi xuống.

Kế đó, cô ấy đưa tay vẫy Chu Mai và người đàn ông, thân thể hai người họ chợt như bị thứ gì đó kéo đi, ngồi phịch trên ghế.

Tôi cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình vô cùng kì quái.

Bên tay trái của người phụ nữ là Chu Mai, bên tay phải là Vương Hồng Nghệ và Trương Tiêu Gia, đối diện là người đàn ông lạ mặt.

Thân phận của người đàn ông này tôi đại khái đã đoán ra, nhưng sao gã ta lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng không có âm khí, mà gã ta cũng không thể nào lăn đùng ra chết ngay cái lúc này đâu nhỉ?

Hình như tôi lại nghe thấy tiếng chuông gió, bất chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Cô Chu Mai, theo lời tố cáo của cô Trương Tiêu Gia thì vào lúc 8 giờ tối hôm nay, cô đã gọi điện cho cô ấy, bày tỏ mình đang đau khổ vì chuyện của cô Vương Hồng Nghệ, muốn hẹn cô ấy ra ngoài tâm sự, còn hẹn địa điểm là một quảng trường thương mại gần nhà cô Trương. Sau khi gặp mặt, tâm sự, uống rượu, khóc lóc thì cô và cô ấy rời khỏi quảng trường ấy, cùng đi bộ về chung một đoạn đường. Nhân lúc cô ấy không phòng bị, cô đã xô cô ấy ra khỏi vỉa hè dành cho người đi bộ, khiến cô ấy bị một chiếc xe hơi đang phóng nhanh qua tông phải và cán nát, dẫn đến cái chết của cô ấy. Cô có phản biện gì không?”

Người phụ nữ rất bình tĩnh tường thuật lại, đồng thời khẽ xoay qua nhìn Chu Mai, chờ đợi câu trả lời.

Vương Hồng Nghệ cắn chặt môi, hay tay bấu lên mặt bàn, giống như muốn bấm cho mặt bàn nát ra.

Trương Tiêu Gia thì hạ mắt xuống, vẻ mặt vẫn đầy lạnh lùng như lúc trước.

Chu Mai hoảng loạn vặn vẹo thân thể, nhưng cũng chỉ có thể chuyển động một chút. Đầu của cô ta lắc điên cuồng: “Không có, không có!”

Giọng của Chu Mai nghe thé thé, rất chói tai.

“Cô rốt cuộc là ai? Mấy người là thứ gì? Các người muốn làm gì? Hồng Hồng! Tiêu Gia! Các bạn… các bạn làm sao vậy? Tiêu Gia, sao bạn lại nói mình như vậy… Rõ ràng… rõ ràng lúc bạn băng qua đường, do vội quá… Mình định kéo bạn lại, bảo bạn đi trên vạch dành cho người đi bộ, nhưng mà bạn đã đi rồi… Bên đường có xe đang đỗ… nên bạn không nhìn thấy chiếc xe đó… Mình cũng không nhìn thấy… Tiêu Gia!” Chu Mai gấp gáp nói.

Trương Tiêu Gia vẫn không có phản ứng.

Tiếng kêu của Chu Mai đột nhiên bị cắt ngang.

Người phụ nữ lại lên tiếng: “Vậy, đối với lời cáo buộc của cô Vương thì sao? Cô đã đăng nhập vào trang cá nhân của cô ấy, lén gửi tin có tính chất lừa đảo, đồng thời khiến cho anh Chu Quảng Nhẫn ngộ nhận mình đang qua lại với cô Vương. Sau đó cô còn hẹn gặp cô Vương, sau khi chuốc rượu cho cô ấy say khướt, lừa gạt và hướng dẫn để anh Chu cưỡng hiếp và bạo hành với cô Vương, gây ra cái chết của cô ấy. Cô có thừa nhận những chuyện này không?”

Chu Mai nước mắt nước mũi đầm đìa, không ngừng lắc đầu.

Người đàn ông kia mặt đầy hoảng hốt, hết nhìn Chu Mai, lại qua qua nhìn Vương Hồng Nghệ và Trương Tiêu Gia.

Người phụ nữ gật đầu, ngẩng lên nhìn người đàn ông đó: “Anh Chu, cô Vương Hồng Nghệ tố cáo anh cưỡng hiếp và bạo hành cô ấy, dẫn đến chuyện cô ấy mất mạng, anh có thừa nhận không?”

Người đàn ông cũng lắc đầu: “Tôi không biết! Lúc nãy cô cũng nói rồi đó! Là cô ta gạt tôi! Tôi bị con đàn bà đó gạt mà! Tôi không biết, tôi hoàn toàn không biết gì hết! Những tin nhắn cô ta gửi cho tôi đều rất lộ liễu và dâm đãng! Trong phòng cô Vương có đồ dùng! Tất cả những đồ dùng trong căn phòng đó, vị trí và gồm những thứ đó, giống hệt như những gì con đàn bà đó nói với tôi! Tôi không hề hay biết, tôi thật sự không biết mình bị lừa!”

Thân thể Vương Hồng Nghệ khe khẽ run rẩy, mắt đỏ hoe.

Trương Tiêu Gia đưa tay nắm lấy tay Vương Hồng Nghệ.

Người phụ nữ lại gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Người đàn ông ngẩng đầu lên, tựa như đang vô cùng mong mỏi mình sẽ được tha ngay lập tức.

Người phụ nữ búng ngón tay một cái.

Cái đầu của người đàn ông đang ngẩng lên bỗng nhiên thấp xuống.

Tôi trừng mắt, nhìn cổ của người đàn ông thụt vào trong thân thể. Toàn thân gã ta cũng đang bị rút ngắn lại.

Mắt của gã ta lồi ra, ngay sau đó, nguyên khuôn mặt đã lồi ra, đỉnh đầu trở nên bằng phẳng, hệt như có thứ vô hình nào đó, đè lên đầu gã ta từng chút, từng chút một.

Chu Mai hét lên.

Vương Hồng Nghệ và Trương Tiêu Gia đờ mặt nhìn một màn này.

Người đàn ông dần dần bị ép bẹp.

Ngay cả cái chân ở dưới bàn cũng đang bị nén ngược từ dưới lên.

Xương cốt của gã ta vỡ vụn, đâm xuyên qua da, máu thịt trào ra ngoài những lỗ hổng. Từng chút một, giống như lon nước ngọt khi được thu lượm, cuối cùng biến thành một khối bằng phẳng dẹp lép.

Bộp một tiếng, khối thịt bị nén chặt biến mất, máu và thịt nát chảy ra khi nãy cũng biến mất.

Sắc mặt của người phụ nữ không thay đổi.

Chu Mai hét khàn cả giọng, miệng tuy đã há nhưng không phát ra được âm thanh nào. Sắc mặt cô ta trắng bệch, mồ hôi từ trên đầu đến dưới chân chảy ra ướt hết cả người.

Người phụ nữ nhìn cô ta một cái.

Chu Mai giật mình, yếu ớt hét lên: “Không! Không thể trách tôi được! Chuyện này không thể trách tôi được! Là họ… là họ làm tổn thương tôi trước! Tôi chỉ… chỉ muốn để cho họ nếm thử cái cảm giác đó thôi! Là họ! Nếu không phải do họ… thì sao tôi lại gặp phải chuyện đó chứ? Tôi làm sao có thể suýt chút nữa thì bị ma hãm hiếp chứ!”
Bình Luận (0)
Comment