Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 912

Tôi rất bất ngờ khi “ông” Ngụy là một người phụ nữ, nhưng những người khác thì không.

Ngay cả Ngô Linh cũng không hề ngạc nhiên về giới tính của ông Ngụy.

Nhìn bộ dạng ông Ngụy cũng không còn trẻ, đặc trưng phái nữ cũng không quá rõ nét, nếu đổi cách ăn mặc thì bị người khác nhận nhầm là một người đàn ông cũng không có gì bất thường.

Ngô Linh đưa tay vuốt ve mu bàn tay nhăn nheo của ông Ngụy, lại ấn ngón tay lên trán ông Ngụy, hỏi thanh niên: “Xin hỏi, ông Ngụy có triệu chứng này bao lâu rồi?”

Thanh niên rành mạch trả lời: “Từ hồi đầu năm nay, ngài ấy liền thấy trong người không khỏe. Ban đầu chỉ thi thoảng tim đập nhanh và thở dốc, sau đó thấy sức khỏe giảm sút, có hiện tượng hoa mắt chóng mặt. Càng ngày trạng thái tinh thần của ngài ấy càng không tốt, cả người ủ rũ, không có sức sống. Từ một tháng trước, ngài ấy bắt đầu thường ngủ li bì mãi không tỉnh. Chúng tôi đã đưa ngài ấy đến bệnh viện khám mấy lần. Ban đầu bác sĩ kết luận ngài ấy có triệu chứng của tuổi già, các chức năng cơ thể suy yếu, nên có những triệu chứng này là bình thường. Uống thuốc chữa trị một thời gian nhưng không có chuyển biến gì. Bọn họ kiến nghị ngài ấy nhập viện trị liệu điều dưỡng. Ông Ngụy kiên quyết muốn về nhà, chúng tôi đành mời bác sĩ gia đình đến phối hợp chữa trị. Thói quen ăn uống và sinh hoạt của ngài ấy cũng thay đổi, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Sau khi ngài ấy có triệu chứng hôn mê, chúng tôi lại đưa ngài ấy nhập viện, nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn. Sau khi làm các quy trình kiểm tra, bệnh viện vẫn không xác định được nguyên nhân chính xác.”

Thanh niên ngưng chút lại nói: “Ngay từ ban đầu, chúng tôi cũng nghĩ đến những cách giải quyết khác. Ông Ngụy mất vợ khi còn trẻ, đến trung niên thì con trai cũng qua đời; mỗi năm ngài ấy đều làm pháp sự cho vợ và con trai quá cố, thường ngày cũng thắp hương cúng bái. Vị Bồ Đề đại sư mà ngài ấy thường mời đến cũng đã niệm kinh cho ngài ấy đến mấy ngày, nhưng mọi chuyện vẫn không chuyển biến tốt hơn. Ngoài ra chúng tôi cũng tìm thêm vài người, theo ý của ông Ngụy thử thêm những phương pháp khác cũng không có kết quả. Ông Ngụy nghĩ, những triệu chứng này chứng tỏ người vợ và con trai quá cố sắp đến đón ngài ấy đi. Vì vậy, bây giờ ngài ấy bắt đầu nản chí và muốn buông xuôi.”

Nói đến đây, vẻ mặt thanh niên toát lên vẻ đầy bất lực.

“Cái người ở ngoài cửa…” Ngô Linh hơi ngước đầu lên.

Thanh niên nói: “Người đó có lẽ là con trai đã mất của ông Ngụy.”

Cậu ta vừa nói vừa nhìn về khung ảnh treo trên tường. Hình như là tranh chân dung.

Theo những gì tôi nhìn thấy, nơi đó có một khung ảnh, trong khung thò ra một cánh tay, máu không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả góc tường lẫn sàn nhà. Giống như một người bị thương nặng đang hấp hối ở phòng bên cạnh, thò tay qua khe hở trên tường.

Nhìn vẻ mặt của những người khác, có lẽ họ đã từng nhìn thấy con trai của ông Ngụy kia.

Ngô Linh không nói gì, rút lại bàn tay đang đặt trên trán ông Ngụy.

“Tôi cần làm một trận pháp trấn hồn.” Ngô Linh nói, “Hồn phách của ông Ngụy không ổn định, nên mới sinh ra tình huống này. Nếu có thể ổn định lại hồn phách của ông ấy thì có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.”

Thanh niên không bất ngờ, gật đầu đồng ý, nhưng lại lên tiếng nhắc nhở: “Trong những người trước đây chúng tôi mời đến, cũng có người nói như vậy.”

Ý là phương pháp này đã có người dùng thử và hiển nhiên cũng đã thất bại.

Ngô Linh chỉ thể hiện đã nghe thấy, hỏi vài câu về quá trình làm phép của người kia, rồi tiếp tục muốn làm.

Có người nhà họ Ngô trầm giọng phản đối: “Đại sư bọn họ mời đến còn không làm được, cô đừng có ăn nói linh tinh nữa.”

Ông già là người tin tưởng Ngô Linh nhất trong đám người ở đây, nhưng cũng bất an hỏi: “Ngô Linh, cháu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

“Khoảng ba mươi phần trăm.” Ngô Linh điềm tĩnh trả lời.

Một già một trẻ hồi trước miệt thị Ngô Linh nghe thấy lập tức ưỡn thẳng lưng, muốn ra mặt ngăn cản.

Cậu thiếu niên khinh thường nói: “Đúng là mê tín, lạc hậu. Nếu bệnh viện trong nước không phát hiện thì đưa ra nước ngoài. Trình độ trong nước chỉ có vậy, nhưng nước người rất tiên tiến hiện đại, chẳng có gì là không phát hiện ra được.”

Người trung tuổi cũng bồi thêm một câu, đầy vẻ ghen ghét muốn cản trở Ngô Linh.

Ông già trầm ngâm suy nghĩ, rồi cắn răng nói: “Nếu đã đến đây rồi, thì cứ thử xem sao.”

Người trung tuổi và cậu thiếu niên không đồng ý, nhưng cũng không ngăn cản lại được. Mắt người trung tuổi đảo một vòng, rồi đi đến tìm thanh niên đang chăm sóc ông Ngụy.

Tôi không qua đó nghe trộm mà chỉ nhìn Ngô Linh bận rộn sắp xếp.

Chuyến đi lần này, Ngô Linh mang theo rất nhiều đồ. Cô ấy đang kiểm tra từng thứ một, đột nhiên hỏi: “Có một cái hộp bằng vàng lẽ ra để trong này. Có ai đó đã để chỗ khác rồi?”

Tôi thấy sắc mặt cậu thiếu niên tái đi, nhưng lại càng đứng thẳng lưng hơn.

Ông già đi đến tìm giúp, đen mặt nhìn về phía cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên tranh nói trước: “Đồ của mày tao còn chẳng thèm nhìn đến. Ai biết mày nhét nó vào đâu!”

Ngô Linh trầm tĩnh nhìn về phía cậu ta.

Cậu thiếu niên cứng họng, bày ra bộ mặt quật cường.

Ông già giận run người.

“Mau đem đồ đưa ra đây, cháu đừng có làm càn nữa.” Ông lão ép nhỏ giọng, liếc mắt về phía thanh niên đang bị người trung tuổi quấn lấy.

Cậu thiếu niên không phục nói: “Vì sao lại đổ lên đầu cháu?!”

Ngô Linh nói: “Trong cái hộp đó đựng dung dịch để vẽ bùa chú mà tôi chế ra, cậu lấy nó cũng vô dụng. Tuy vỏ ngoài hộp là vàng nguyên chất, nhưng tiếp xúc với dung dịch kia thì đã xảy ra biến đổi rồi. Nếu cậu dùng nó để làm trang sức hay vàng thỏi sẽ mang lại những điều không tốt.”

“Mày nói linh tinh cái gì. Ai thèm lấy trộm đồ của mày?” Cậu thiếu niên đỏ mặt tía tai nói.

Ông già nặng nề thở hắt ra, hỏi Ngô Linh: “Nếu không có thứ đó, vẫn làm phép được chứ?”

“Được thì vẫn được, nhưng hiệu quả sẽ giảm đi.” Ngô Linh nói.

Ông già gật gật đầu, lại nhìn về phía cậu thiếu niên: “Lần này trở về, cháu đến công xưởng làm việc với cha cháu đi.”

Cậu thiếu niên giận run người: “Cháu đã thi đỗ đại học rồi…”

“Với cái dạng này còn học hành cái gì? Ra ngoài để bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Ngô à? Nói không chừng người trong nhà còn phải đến đồn công an bảo lãnh về!” Ông già nghiêm giọng nói, khiến người khác không dám thở mạnh.

Vẻ mặt cậu thiếu niên hết đỏ lại trắng, “Cháu không có… cháu…”

Biểu hiện này của cậu ta càng làm ông già lắc đầu thất vọng.

Nếu nói ra, so với nhà họ Ngô thì tôi càng có cảm nhận sâu sắc hơn.

Nhà họ Ngô đã trải qua mấy đời, thông qua những cảnh nhảy quãng của cảnh mộng, trong một thời gian ngắn, tôi đã nhìn thấy cảnh lụi bại dần của họ.

Một nhà họ Ngô với tham vọng khống chế linh hồn sông, núi; một nhà họ Ngô cuồng vọng triệu tập ma quỷ đến dọa người trong thành. Chớp mắt, biến thành một gia tộc có của cải nhưng hủ bại, ung nhọt và mục ruỗng.

Tôi nhìn Ngô Linh.

Cô ấy có ký ức từ hồi đó không?

Nếu nhớ mình nhập vào búp bê sứ bằng cách nào, rồi bị người nhà họ Ngô luyện chế bao nhiêu năm, cô ấy sẽ có tâm trạng gì?

Trên mặt Ngô Linh không có cảm xúc, cô ấy chỉ không ngừng lấy ra những bình và hộp khác nhau, chuẩn bị triển khai trận pháp.

Người trung tuổi quay lại, mặt đầy vẻ thất vọng, còn có chút tức giận, khinh khi nói thầm: “Đúng là mê tín, ngu ngốc…”

Ngô Linh ra hiệu thanh niên vén chăn lên, cởi quần áo trên người ông Ngụy ra.

Cơ thể trần trụi của người phụ nữ lớn tuổi bày ra trước mặt tôi, nhưng trong mắt những người khác, có lẽ là hình dáng cơ thể của một ông lão.

Tay phải Ngô Linh cầm một bát sứ, tay trái cầm một bút lông làm từ tre, đầu ngòi bút có màu đen như mực tàu. Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt cô ấy để đủ các loại chai, lọ. Bút lông chấm vào mực đỏ trong lọ đầu tiên, vẽ một vòng tròn bên trong bát sứ. Từ đường viền vòng tròn đó, mực đỏ chảy xuống như nước, nhuộm đỏ cả phần đáy bát. Tiếp theo là màu xanh lục, xanh lam, vàng nhạt,…. Cứ sau mỗi vòng tròn, đáy bát lại nhuộm một màu mới, màu sắc trong bát hòa trộn vào nhau tạo thành một màu hết sức quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment