Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 922

“Nói như vậy, có khả năng người đó chết đi rồi biến thành ma, sau đó gây nên vụ việc này?” Ngô Linh dùng câu nghi vấn.

Nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của ông già họ Ngô và Ninh Quốc Vĩ liền biết, hai người họ đã tin tưởng chuyện này do người điên kia gây ra.

Tôi lại nhìn nét mặt trầm tư của Ngô Linh, cảm thấy dường như cô ấy không hoàn toàn tin vào suy luận này. Cũng có khả năng cô ấy đang suy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.

Phía sau không có động tĩnh gì truyền đến.

Ngô Linh thuận lợi đưa ông già họ Ngô và Ninh Quốc Vĩ rời khỏi khu nghỉ dưỡng.

Ba người cũng không đi xa, mà đứng đợi ở cổng khu.

Ông già họ Ngô quan sát sắc mặt Ninh Quốc Vĩ, còn Ninh Quốc Vĩ đang mong ngóng tin tức của Diệp Thanh. Ngô Linh thì vẫn một bộ dạng trầm tư suy nghĩ.

Tôi cho rằng mọi chuyện đã rõ ràng, dù có khả năng khác đi chăng nữa, thì cứ nghĩ như vậy cũng chẳng có kết quả gì. Nhưng Ngô Linh lại rất chuyên chú.

Ông già họ Ngô hắng giọng, rồi bắt chuyện với Ninh Quốc Vĩ, hỏi thăm chuyện của Diệp Thanh và chính phủ.

Sắc mặt của Ninh Quốc Vĩ không tốt, nhưng liếc nhìn Ngô Linh, rồi đành trả lời những nội dung thô thiển này.

Nói một cách đại khái, nhà nước cũng có phương án giải quyết những vấn đề này, có điều nhân lực có hạn, hơn nữa khó mà khống chế kết quả.

Tôi không hiểu lắm Ninh Quốc Vĩ nói “khó mà khống chế kết quả” là có ý gì, nhìn sắc mặt tối sầm của ông ta, chắc hẳn là một kết quả rất không tốt.

Ông già họ Ngô như đang suy tính gì, lại thăm dò tình hình Diệp Thanh: “… Cậu thanh niên đó nhìn có vẻ chưa đến hai mươi nhỉ?”

Lúc trước ông ta hỏi về Diệp Thanh, Ninh Quốc Vĩ không biết là vô ý hỏi hay có ý đồ gì, nên không trả lời.

Sắc mặt Ninh Quốc Vĩ ngày càng khó coi, chỉ “ừ” một tiếng, rồi điều chỉnh lại cảm xúc.

Ngô Linh hơi ngước đầu lên, nhìn về phía bên trong khu nghỉ dưỡng.

Tôi cũng nhìn qua đó.

Có loại âm khí cuồn cuộn…

Có động tĩnh rồi!

Bầu trời bỗng trở nên trong xanh, không một gợn mây, nhưng dưới bầu trời xanh và ánh mặt trời rực rỡ kia, là sự im ắng như chết lặng của rừng cây sông núi.

Không một tiếng động nào, đến gió cũng không có.

Bầu không khí tĩnh lặng này duy trì trong một thời gian dài, rồi bị đánh tan bởi tiếng động cơ ô tô.

Tiếng động cơ không quá lớn, là tiếng của xe điện.

Diệp Thanh lái xe điện đi ra, dừng lại, nhưng không bước xuống, hỏi Ngô Linh: “Cô có biết gọi Quỷ Sai không?”

Ninh Quốc Vĩ vốn muốn mở miệng hỏi thăm và ông già họ Ngô đang thở phào, lúc này đều đứng hình.

Tôi kinh ngạc nhìn Diệp Thanh.

Quỷ Sai…

Là có ý gì?

Ngô Linh nghĩ ngợi, rồi gật đầu: “Nhưng tôi chưa thử bao giờ.”

“Vậy làm thử xem.” Diệp Thanh dứt khoát nói, lại vứt một câu cho Ninh Quốc Vĩ: “Ông mau chuẩn bị đi. Cả vùng núi này sẽ bị phong tỏa, về sau không được để ai bước vào.”

Ninh Quốc Vĩ kích động giậm chân: “Vì sao? Không thể xử lý sao? Cũng chỉ là một con ma…”

“Đây là phán đoán của tôi. Tôi sẽ đề nghị với cấp trên.” Diệp Thanh thẳng thắn nói, còn cười mỉa, “Ông nên cảm thấy may mắn khi gặp phải một kẻ mới đầu óc không mấy nhanh nhẹn, nếu không…”

Diệp Thanh không nói tiếp, nhưng hàm ý đằng sau, cũng đủ khiến người ta rét run.

“Lên xe.” Diệp Thanh nói với Ngô Linh.

Ngô Linh đeo balo, nói mấy lời với ông già họ Ngô, rồi ngồi lên xe điện.

Xe quay đầu, lại hướng vào trong khu nghỉ dưỡng.

Ngô Linh ngồi im lặng trên chiếc xe xóc nảy một lúc, đến khi rời xa cổng khu nghỉ dưỡng mới lên tiếng hỏi: “Câu vừa rồi của anh có ý gì? Bên trong đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngô gia ở Thanh Châu không có ghi chép nào tương tự ư?” Diệp Thanh hỏi lại.

Ngô Linh cụp mắt xuống.

Tôi ngồi phía sau hai người, không nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thanh, nhưng vẫn nhìn thấy nét mặt của Ngô Linh. Đột nhiên ý thức được còn có chuyện gì đó mà tôi không biết.

“Đúng là có ghi chép, nhưng mơ hồ không rõ ràng. Vài đời tổ tiên còn bận nghiên cứu những phương diện khác, nên không mấy quan tâm đến chuyện này.” Ngô Linh nói.

Diệp Thanh nghiêng đầu, rồi lại quay về nhìn đường phía trước.

Vệt máu và thi thể của động vật đã biến mất. Mùi máu tanh trên người Diệp Thanh cũng không còn đậm đặc như trước. Nhìn anh ta không khác gì một vị khách bình thường của khu nghỉ dưỡng.

Thi thể của con người vẫn còn, hòa thượng không đầu, người đàn ông áo dài trúng độc chết, cùng với thi thể của những người khác đều rải rác trên đường, đáng sợ và thê lương.

Rồi một ngày, tôi cũng có kết cục như vậy sao? Tôi rùng mình. Có lẽ đỡ hơn một chút, giống Diệp Thanh vậy, chết không thấy xác.

Hai người không nói gì thêm, sự tò mò của tôi cũng không được đáp ứng.

Nhưng sau khi xe điện đi vào sâu trong khu nghỉ dưỡng, nhìn thấy cảnh báo khu vực cấm vào, tôi liền cảm nhận thấy sự khác thường trong không khí.

Tôi nhìn tấm biển cảnh báo, rồi lại nhìn khu rừng phía sau.

Phía sau là một khu rừng già còn khá nguyên sinh, nên mới cấm du khách bước vào.

Rất nhiều khu danh lam thắng cảnh tự nhiên đều có khu vực cấm như vậy.

Có điều, Diệp Thanh không đưa Ngô Linh đến chỗ cất giữ bức tượng kia, làm tôi hết sức bất ngờ.

“Chính là ở đây.” Diệp Thanh nói, dừng xe, rồi để Ngô Linh triển khai trận pháp gọi Quỷ Sai.

Ngô Linh nhìn về phía rừng sâu, muốn bước vào đó quan sát, nhưng lại sợ tự đi tìm chết.

Tôi có thể chắc chắn cảm giác của mình không sai, có âm khí từ trong đó tỏa ra, còn mang theo một mùi kỳ lạ. Khói? Không phải khói thuốc, cũng không phải mùi của đèn cầy, có chút giống mùi đốt chất thải công nghiệp, vừa hôi lại nhức mũi.

Cái màu xám tro đó cũng giống khói đốt chất thải.

Nhưng tôi biết, đó là âm khí mà người bình thường không nhìn thấy.

Đây cũng là loại âm khí mà trước giờ tôi chưa nhìn thấy. Cho nên ma nơi này cũng rất đặc biệt?

Không đúng, đối thoại lúc nãy giữa Ngô Linh và Diệp Thanh chứng tỏ thứ này không phải lần đầu xuất hiện. Ít nhất Diệp Thanh biết, Ngô Linh biết, nhà họ Ngô cũng biết, vậy chắc là thứ đã từng xuất hiện từ nhiều năm trước, có tầm ảnh hưởng không nhỏ. Ngô gia nếu không nghiên cứu “Ngô Linh”, thì ắt sẽ có nghiên cứu về thứ đó.

Tôi cứ ngập ngừng, lưỡng lự, rồi tự suy diễn linh tinh, bỗng nghe thấy tiếng cười chế giễu.

Tiếng cười này tất nhiên là của Diệp Thanh.

Tôi quay đầu lại, thấy Diệp Thanh quay đầu đi nhìn về phía Ngô Linh.

Đúng lúc Ngô Linh khó hiểu ngẩng đầu lên.

Anh ta cười nhạo tôi?

Tôi có chút xấu hổ.

Nhưng phản ứng này của Diệp Thanh rất cổ quái.

“Nhà họ Ngô ở Thanh Châu, xem ra không cứu nổi rồi.” Diệp Thanh nói với Ngô Linh, “Những gì có liên quan, tôi đều sẽ đánh giá báo cáo cấp trên.”

Đầu óc tôi bỗng thông suốt, đột nhiên hiểu ra.

Diệp Thanh không lẽ nghĩ tôi là con ma mà nhà họ Ngô nuôi? Tôi nhớ từng nghe người của Diệp Thanh nói, Huyền Thanh Chân Nhân từng nuôi ma. Không những vậy, truyền thừa mạch đầu tiên của Huyền Thanh Chân Nhân, tổ sư gia đời đầu là Liễu Triệt đã nuôi Mạc Vấn, tuy lúc nuôi Mạc Vấn có lẽ không phải mang ý nghĩ nuôi ma như bây giờ.

Xét từ góc độ nuôi ma, con ma nhỏ như tôi quả thật chẳng giúp ích được gì cho Ngô Linh.

Ngô Linh cau mày hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Lẽ nào cô cứ an phận làm công cụ cho lão già kia? Ông ta chẳng hiểu gì hết.” Diệp Thanh không trả lời mà hỏi ngược lại.

Ngô Linh cúi đầu, kiên nhẫn vẽ trận pháp: “Ông ấy là ông của tôi, ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho gia tộc.”

Diệp Thanh hừ mũi khinh thường.

Ngô Linh kết thúc nét vẽ cuối cùng, đứng dậy, thu dọn đồ đạc: “Nhà họ Ngô nuôi tôi lớn lên, tìm mọi cách cung cấp tất cả những thứ tôi cần. Chuyện tôi làm vừa đúng đem lại lợi ích cho Ngô gia. Như vậy có gì không tốt?”
Bình Luận (0)
Comment