Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 924

Dòng suy nghĩ của tôi bắt đầu hỗn loạn. Bởi lẽ chịu ảnh hưởng của cảnh mộng, lúc này tôi cũng không tính toán rõ được thời gian, càng không đoán được Diệp Thanh nghĩ gì về tôi.

Tôi toát mồ hôi hột.

“… Tôi biết rồi.” Ngô Linh cúp máy, nói với Diệp Thanh và Lưu Miểu, “Em phải về nhà họ Ngô một chuyến.”

“Cái gì? Vì sao?” Lưu Miểu ngạc nhiên thốt lên.

“Ông nội không xong rồi. Em phải về tiễn ông.” Ngô Linh đứng lên, trở về phòng mình, không lâu sau, cô ấy đeo balo bước ra, “Sau khi đến nơi, em sẽ gọi điện về.”

“Không cần bọn anh đi cùng em à?” Lưu Miểu hỏi, “Những người đó hình như không thích em thì phải?”

“Không có gì.” Ngô Linh rất bình tĩnh, còn mỉm cười nói, “Mấy năm không gặp rồi, em chỉ đến nhìn ông lần cuối.”

Cô ấy vẫy tay, rất dứt khoát chuẩn bị rời đi.

Diệp Thanh chỉ nói một câu: “Đi đường cẩn thận.”

Lưu Miểu vẫy tay: “Đến nơi nhớ gọi điện về.”

Cửa Phòng Nghiên cứu đóng lại.

Tay Ngô Linh cầm điện thoại, đang đặt vé qua mạng.

Tôi nhìn thấy thời gian hiện thị là mồng 8 tháng 12 năm 2015.

Ngày 9 tháng 12 năm 2015, Ngô Linh xảy ra chuyện.

Vừa rồi bị Diệp Thanh nhìn khiến tôi túa mồ hôi, giờ càng sợ đến run người.

Chính là lúc này.

Sắp rồi, sắp đến lúc cần tôi ra tay.

Lúc Ngô Linh gặp chuyện, dù không biết cô ấy gặp nguy hiểm gì ở nhà họ Ngô, nhưng lúc đó tôi cần đưa Ngô Linh rời khỏi. Cũng giống lần cứu Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.

Nhất định sẽ được.

Tôi nắm chặt nắm tay.

Ngô Linh đặt vé xe khách đường dài, rồi bắt taxi đến bến xe, tiếp theo là một chặng đường dài đằng đẵng.

Cảnh mộng lại không bỏ qua một giây một khắc nào, tôi chỉ đành ngồi trên lối đi giữa hai hàng ghế, mòn mỏi đợi đến nhà họ Ngô.

Sau khi xuống xe đường dài, còn phải ngồi xe bus loại nhỏ đến thị trấn.

Sau khi đến thị trấn, lại phải bắt xe đến khu nhà họ Ngô.

Taxi trong thị trấn không nhiều, lại rất cũ nát, mà còn từ chối không thèm chở khách.

Ngô Linh chỉ đành đi theo chỉ dẫn của bản đồ trên mạng.

Đi được nửa đường, Ngô Linh tìm được cơ hội xin đi nhờ xe.

“Cô là người nhà họ Ngô nào?” Tài xế lái xe ba bánh chở hàng dùng tiếng địa phương hỏi.

Ngô Linh cũng trả lời bằng tiếng địa phương.

Tôi có thể nghe hiểu được, nhưng là tự nhiên có thể lý giải ý nghĩa của những câu đó.

“Mấy ngày trước có rất nhiều người nhà họ Ngô của cô trở về. Nhưng cũng khó trách, cái người họ Ngô kia bị bắt rồi, nhà cô không gấp mới lạ.” Tài xế lớn tiếng nói.

“Ai bị bắt cơ?” Ngô Linh hỏi.

“Tôi không rõ là ai, dù sao cũng là người nhà cô, chức vụ cũng không nhỏ, còn là lãnh đạo ở đâu nữa kìa.” Tài xế nghĩ ngợi, sờ túi áo ngực, lại lắc đầu nói, “Không phải làm quan, mà là buôn bán gì thì phải… Haiz, tôi cũng không rõ nữa, dù sao cũng là một người có máu mặt. Cho nên khi bị bắt thì nhà cô mới sốt sắng vậy chứ. Cô không biết chuyện này à?”

Tài xế quay lại nhìn Ngô Linh.

Ngô Linh lắc đầu: “Rất lâu rồi tôi không trở về.”

“Ồ. Mà cũng phải. Cái trấn nhỏ này thì có gì đáng để mà về. Thành phố lớn vẫn là tốt nhất.”

Tài xế than thở vài câu.

Một lát sau, chiếc xe ba bánh đang đi bỗng dừng lại.

Ngô Linh chào tạm biệt, dõi theo chiếc xe đi xa khuất mới xoay người, bước vào con đường lát đá.

Khu nhà cổ của Ngô gia có lẽ đã trùng tu lại, hơn nữa còn sửa lại rất nhiều.

Nơi này giờ đã khác biệt hoàn toàn với khu nhà cũ nát mà trước đây tôi thấy. Đình đài lầu các, suối nước cây cầu, làm giống như một cảnh quan du lịch.

Ngô Linh không có phản ứng gì về chuyện này, dừng lại trước cửa sắt lớn, ấn chuông.

Có giọng nói lạ khách sáo hỏi thăm, sau khi nhận được câu trả lời, liền niềm nở chào hỏi, rồi nghe thấy “cạch” một tiếng, cánh cửa sắt nặng trịch tự động mở ra.

Ngô Linh bước trên con đường nhỏ tiến về phía trước, nhìn thấy kiến trúc đậm phong cách cổ đại lấp ló sau lùm cây xanh.

Nhìn bố cục vẫn là căn nhà cũ của họ Ngô, nhưng bây giờ như được xây mới lại hoàn toàn.

Trước cửa có hai người phụ nữ một lớn một bé mặc đồng phục, tiếp đón Ngô Linh, còn chủ động xách hành lý cho cô ấy, nhưng bị từ chối.

“Ông đang ngóng trông cô Ngô Linh lắm đó, chỉ mong gặp được cô lần cuối, nếu không, khó mà yên tâm nhắm mắt.” Người phụ nữ có tuổi lau nước mắt, như rất cảm động.

Nhưng tôi có thể chắc chắn, chưa gặp người phụ nữ này bao giờ. Ngô Linh cũng không gọi tên bà ta, có lẽ đây cũng là lần đầu cô ấy gặp bà ta.

Tôi thấy bầu không khí có chút kỳ quái, sau khi cùng Ngô Linh bước vào căn nhà họ Ngô thì cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

Trong phòng khách có không ít người, lần này thì toàn người quen, ít ra tôi có thể chắc chắn, họ đều là người họ Ngô.

Ngô Linh chào hỏi từng người, biểu tình của họ càng kỳ quái hơn.

“Cô mau đến xem đi. Ông sắp không ổn rồi.” Thanh niên vừa nói nhìn dáng vẻ thì tầm tuổi Ngô Linh, ăn mặc âu phục thẳng thớm, tóc vuốt keo, tay đeo đồng hồ kim cương, nhìn giống bộ dạng của mấy ông chủ lớn hay xuất hiện trên báo.

Vấn đề là, đây là cách ăn mặc khi ở trong nhà ư?

Thanh niên đó khiến tôi để ý nhiều hơn chút, xưng hô mà Ngô Linh nói cũng không khiến tôi nhớ ra điều gì. Nhưng sau một lúc lâu nhìn mặt cậu ta, cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Đây chẳng phải là cậu thiếu niên lúc trước khóc nháo đòi công bằng, muốn ông già họ Ngô chi tiền cho cậu ta đi du học sao?

Cậu ta còn đi theo Ngô Linh giải quyết vụ việc ông Ngụy nữa, lúc đó còn bị dọa sợ tè ra quần, rồi sớm chạy trốn ra ngoài cùng một người họ Ngô khác.

Ngoài cậu ta ra, ba người khác tôi cũng nhận ra, đó chính là ba chị em gái họ Ngô.

Ngô Linh không nói thêm gì, sau đó được người phụ nữ lớn tuổi dẫn vào trong phòng.

Tôi quay lại nhìn đám người trong sảnh.

Bọn họ thi thoảng lại liếc về phía Ngô Linh, ánh mắt đó, chẳng ẩn chứa điều gì tốt đẹp.

Tôi thở hắt một hơi, bước vội theo Ngô Linh.

Ngô Linh không biết có phát hiện ra điều này không, cô ấy đi theo người phụ nữ rẽ trái quẹo phải mấy lần mới đến cửa phòng.

Bên trong phòng rất rộng, ánh sáng cũng rất hài hòa. Có điều ông già nằm trên giường gỗ được điêu khắc tinh xảo, khiến căn phòng ngập tràn tử khí.

Ngô Linh ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng gọi ông già.

Hình dáng của ông già cũng đã thay đổi, mồm lệch mí mắt sụp xuống, ánh mắt mờ đục, không phân biệt rõ phương hướng.

Ngô Linh nói vài câu, ông ta chỉ “A a” mấy tiếng.

Trong phòng ngoài hai người thì chỉ còn người đàn bà trung tuổi. Bà ta lại rất ân cần niềm nở, chủ động lau nước dãi rớt ra từ miệng ông già, rồi lại giống như phiên dịch, bảo mẫu, dỗ dành ông già họ Ngô, còn không ngừng xin lỗi Ngô Linh.

“Ông ấy bị trúng gió, đầu óc không còn minh mẫn nữa. Mấy ngày trước còn gọi tên của cô, bây giờ thì nói không rõ lời nữa rồi.”

Ngô Linh không nói gì: “Vậy tôi không quấy rầy ông nội nghỉ ngơi nữa.”

Người phụ nữ đó vỗ về xong ông già, lại dẫn Ngô Linh trở lại sảnh ngoài.

Vẫn là cậu thiếu niên năm đó mở miệng nói, làm chủ bố trí Ngô Linh đến phòng dành cho khách: “… Bác sĩ nói, ông chỉ còn mấy ngày nữa thôi, cô hãy ở lại, tiễn ông chặng đường cuối cùng.”

Ngô Linh không phản đối.

Cô ấy trở về phòng, gọi điện cho Diệp Thanh và Lưu Miểu.

Ngô Linh vừa sắp xếp hành lý, vừa gọi điện, nên mở loa to. Điều này cũng khiến tôi có thể nghe rõ nội dung phát ra từ điện thoại.

“Bọn họ không làm khó em chứ?” Lưu Miểu hỏi.

“Vì sao lại muốn làm khó em? Cũng chẳng có quan hệ gì, càng không có xung đột nào.” Ngô Linh nói.

Diệp Thanh nói chen vào: “Cũng không hẳn không có xung đột nào. Chúng tôi vừa kiểm tra một chút, mấy ngày trước công ty thực phẩm chức năng Ngô Thị bị điều tra, có khả năng chính là sản nghiệp của Ngô gia Thanh Châu. Đó là một tổ chức bán hàng đa cấp.”

Ngô Linh ngẩn người: “Bán hàng đa cấp?”

“Thành lập bảy năm trước, lúc mới đầu làm đại lý cho hãng thực phẩm chức năng, hai năm trước chuyển sang thành tổ chức bán hàng đa cấp, trong vòng hai năm phát triển có đến ba mươi triệu nhân viên. Linh, trong nhà em có ai là nhân tài như thế không?” Diệp Thanh hỏi, “Nhân tài lừa đảo hoặc trên phương diện nghiên cứu tà thuật.”
Bình Luận (0)
Comment