Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 944

“Đêm đó đã xảy ra chuyện gì phải không?”

“Đúng vây, đúng là có chuyện. Đêm hôm đó, tôi đang ngủ thì bị tiếng ồn ào đánh thức… cũng không thể nói là bị tiếng ồn ào đánh thức. Là đột nhiên tỉnh dậy. Lúc tôi mới tỉnh dậy, nhìn thấy ngoài trời vẫn còn tối, định ngủ tiếp, nhưng tôi trở người thì cảm giác có gì đó không đúng. Căn nhà dựng tạm mà tôi đang ở chỉ có 4 người. Lão Tần nằm ở đối diện tôi, những người khác ngủ ở tầng dưới của hai chiếc giường tầng còn lại. Lão Tần và một người nữa ngáy ngủ. Họ ngáy lúc dừng lúc tiếp, có khi còn đột ngột dừng lại như là bị tắt thở ấy. Đúng vào lúc ngừng ngáy ấy, tôi nghe thấy có âm thanh gì đó. Bên ngoài căn nhà có tiếng bước chân đang chạy. Còn có cả tiếng cười của trẻ con.”

“Hai âm thanh này là của cùng một con ma?”

“Chắc là vậy… Lão Tần và những người khác chỉ nhìn thấy một đứa bé, cùng một bé gái. Cho nên âm thanh mà tôi nghe được có lẽ cũng là của cùng một người. Sau đó tôi nhìn thấy nó… Tôi nghe thấy tiếng, định gọi lão Tần dậy. Khi đó tôi còn nghĩ đó là trẻ con ở xung quanh chạy vào. Trẻ con rất hiếu động, cho nên có lẽ là như thế nên nhóm lão Tần không bắt được nó, sau đó thời gian dài thì bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Có thể vì họ lo sợ đứa bé xảy ra chuyện ở trong khu vực công trường cho nên lúc thi công còn tưởng tượng ra mình nhìn thấy đứa bé đó.”

“Ông gọi ông Tần dậy rồi hai người cùng nhau đi kiểm tra sao?”

“Không có. Lão Tần ngủ rất say. Tôi cũng sợ đứa trẻ đó phát hiện cho nên không gọi lớn. Tôi gọi khoảng ba, bốn tiếng, vừa gọi vừa rời khỏi giường. Lúc tôi tìm đôi giày, cúi đầu rồi ngẩng đầu lên thì thấy đứa bé đó đứng ngay trước mặt tôi. Tôi giật mình, suýt chút nữa là tim ngừng đập luôn. Đêm hôm khuya khoắt, thình lình như vậy… khi đó tôi còn cố tình nhìn ra ngoài cửa thử, cũng không phải là cố tình mà là cố gắng… cửa vẫn đang đóng. Tôi… tôi nhìn kỹ bé gái đó, không bay lơ lửng, cũng không phải trong suốt, nhưng nó đột nhiên xuất hiện… đứng ngay trước mặt tôi, còn cười với tôi. Nó còn nói chuyện với tôi…”

“Nó đã nói gì?”

“… Nó gọi tôi là chú, nó hỏi tôi… nó hỏi tôi có phải là người mới hay không, hỏi tôi lúc sáng đi khắp nơi trong công trường để làm gì. Nó… trông nó bình thường, như một đứa trẻ bình thường, nhưng chỗ đó, một đứa trẻ bình thường sao lại có thể xuất hiện ở nơi đó chứ?”

“Lúc đó ông đã nói gì?”

“Tôi không dám kích động nó. Tôi làm ra vẻ rất bình thường, tôi hỏi nó tên gì, nhà ở đâu, có cần tôi đưa về nhà không…”

“Ông nói với nó là để ông đưa nó về nhà?”

“Phù… Đúng… đúng vậy… Tôi không ngờ… Nó nghe thấy những lời này, liền mừng rỡ. Nó nói tốt quá, nó đã muốn về nhà từ sớm rồi. Nó bảo nó không biết đường, không biết phải làm sao cả, cha mẹ nó mãi vẫn chưa tới đón nó. Trông nó như một đứa trẻ đi lạc, rất đáng thương. Tôi hỏi nhà nó ở đâu, nó nói rất nhiều… Kiểu miêu tả của con nít, sống ở lầu 3, cửa nhà có dán chữ ‘Phúc’, phía dưới nhà có một cái cây… Tôi hỏi nó tới đây bằng cách nào, nó lại nói không biết. Tôi nghi ngờ, khi đó tôi nghi ngờ là nó bị người ta sơ ý hại chết rồi vứt ở đây. Xung quanh đó, khu gần nhất chính là khu Hầm Sắt cũ ở bên cạnh. Khu đó vốn dĩ rất lộn xộn, lại gặp phải chuyện giải tỏa, khoảng thời gian đó vô cùng rối loạn. Tôi định dẫn nó về khu Hầm Sắt xem sao.”

“Vậy ông đã dẫn nó rời khỏi công trường sao?”

“Không, vẫn chưa. Đêm hôm đó thì không có. Đêm hôm đó tôi dẫn nó ra ngoài. Tôi không dám chạm vào nó, chỉ đi ở phía trước, sau đó liên tục ngoái đầu lại xem chừng. Lúc đó tôi cũng không dám gọi nhóm lão Tần dậy. Tôi và nó đi tới cổng công trường, tới chỗ cánh cổng bằng sắt, tôi mở cửa ra, nó lại không đi theo cùng… Nó đứng phía trong cánh cổng, tôi đành phải gọi nó. Bộ dạng của nó… một cô gái nhỏ, trên người mặc chiếc váy màu xanh lam, đứng ở đó, cúi thấp đầu… sau lưng nó chính là công trường rất yên tĩnh. Tiếng mở cửa của tôi trở nên rất vang, đó là loại cổng bằng sắt của công trường, đẩy rất tốn sức. Nhưng không có ai, công trường không có ai ra xem thử. Tôi không biết họ có vấn đề gì hay là họ sợ hãi không dám ra… Lúc đó tôi chỉ cảm thấy, nơi đó còn mỗi tôi với nó, chỉ còn tôi với một con ma. Tôi không dám nói lời nào, tôi đứng đó đợi, đợi nó có phản ứng… nó…”

“Ông Tiết, nó đã làm gì?”

“Nó bắt đầu khóc. Nó túm lấy quần áo của mình, bắt đầu khóc. Tôi có một đứa con trai, không có con gái, nhìn thấy bé gái như vậy… Tôi hỏi nó làm sao thế thì nó nói nó không tự đi được… Nó nói có một thứ không biết đã đánh rơi ở chỗ nào, cho nên nó không thể về nhà như thế này. Nó bảo chắc chắn là vì thế nên cha mẹ mới không tới đón nó. Tôi hỏi nó là thứ gì, rơi ở đâu, nó đều nói không biết. Nó chỉ biết thứ đó ở trong công xưởng. Rồi nó cảm ơn tôi, nói là cảm ơn tôi chịu dẫn nó về nhà, vừa nói xong thì nó biến mất.”

“Sau đó nó có xuất hiện nữa không?”

“À. Tôi tưởng nó là đứa trẻ đáng thương không may gặp nạn. Hừ, cũng do xem nhiều phim quá… Ngày hôm sau, tôi bảo người trong đội thi công tìm kiếm trong công trường, trên mặt đất, trong lùm cỏ, và cả trong công xưởng, tìm kiếm khắp mọi nơi, tìm thứ gì không phải của chúng tôi, tìm thứ người khác đánh rơi. Họ cũng không biết tôi muốn làm gì. Tôi nói cho lão Tần biết. LãoTần muốn tiễn con ma kia đi, nếu tìm được mà có thể đưa nó về nhà, để nó rời khỏi nơi này vậy thì tốt quá rồi. Sau khi chúng tôi bắt tay vào tìm kiếm thì không có ai nhìn thấy nó nữa. Nhưng tìm khắp cả công trường cũng không tìm được gì cả. Tiến độ thi công đã bị chậm trễ. Tôi cứ ở mãi trong công trường, vợ tôi cũng bắt đầu sinh nghi, lúc đó tôi không dám nói cho cô ấy biết. Cô ấy tới tìm anh bạn của tôi. Bạn tôi vừa mới từ nước ngoài về. Việc bàn bạc đàm phán với những thương hiệu lớn không được suôn sẻ cho lắm. Bên này lại chưa xây dựng được gì, công xưởng cũ cũng chưa tháo dỡ xong, trong khi đối tác thì muốn xem chút tình huống thực tế. Vậy là anh ta tới công trường thăm tôi, hai chuyện này đều khiến anh ta phải tới xem thử. Tôi không giấu giếm gì anh ta. Anh ta cũng là ông chủ, nếu không hỏi được từ chỗ tôi thì cũng có thể hỏi chỗ lão Tần nữa. Khi đó… ha ha, nghe tôi nói xong thì anh ta liền hỏi có phải uống rượu giữa ban ngày không? Anh ta lại hỏi có phải tôi lén vợ ngoại tình ở bên ngoài không? Anh ta suy đoán nhiều lắm, sau đó thấy tôi và lão Tần rất nghiêm túc mới cảm thấy sự việc không bình thường.”

“Người bạn đó của ông không tin chuyện ma quỷ đúng không?”

“Đúng vậy, anh ta không tin. Tôi có thể nhìn ra được chẳng qua là anh ta nể tình nghĩa bạn bè chúng tôi và lần hợp tác đầu tư này thôi. Anh ta tìm người tới làm pháp sự để chúng tôi yên tâm. Nếu như làm pháp sự có thể giải quyết được chuyện này thì tất nhiên là chúng tôi ủng hộ. Không biết anh ta ở đâu mời tới một người, bài bố bàn cúng, đốt hương, rồi lại tìm hòa thượng niệm kinh một ngày, đốt rất nhiều tiền vàng mã. Làm xong những chuyện đó, tôi có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng. Tôi nghĩ là sự việc đã kết thúc rồi. Bạn tôi kéo tôi về. Đêm hôm đó tôi về nhà, lúc ngủ ở nhà, nửa đêm nhận được điện thoại của lão Tần. Ông ấy nói là nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tất cả mọi người ở đó đều nghe thấy tiếng trẻ con đang khóc…”
Bình Luận (0)
Comment