Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 101

Bên trong phòng trực tiếp của tháp Nam, âm thanh Lục Tư Ngữ vẫn còn tiếp tục thuật lại vụ án.

"... Sau khi phát hiện thi thể của Trần Nhan Thu, theo lực lượng cảnh sát điều tra nghe ngóng thu nhập, chúng tôi tra hỏi những bằng hữu bị bệnh của hắn, bác sĩ, còn có em gái của hắn, càng nhiều người biết rõ người này. Hắn rộng rãi, lạc quan, giúp người làm niềm vui. Người như vậy nếu như không mắc phải bệnh nan y, khó có thể tưởng tượng sẽ trở thành đồng loã của một vụ án. Có thể cố tình chính là người như vậy, hắn bị cuộc sống bức bách, đi lên con đường gánh tội thay, khi hắn phát hiện chân tướng sự tình sau đó, phản ứng đầu tiên của hắn như là đứa trẻ phạm lỗi lầm muốn được mọi người tha thứ, hắn hi vọng để tất cả sự tình trở lại quỹ đạo. Cho nên, hắn đi tìm ông..." Lục Tư Ngữ âm thanh quạnh quẽ, bởi vì khắc chế cùng ẩn nhẫn, hơi run.

Trần Nhan Thu vốn là mootj thanh niên mắc bệnh nan y, có kẽ hắn nên vô thanh vô tức như vậy mà chết đi.

Nhưng ma xuy quỷ khiến, hắn bị quấn vào vụ gánh tội thay tai nạn xe cộ kia, trên toàn bộ bàn cờ, hắn giống như là một con cờ. Nhưng sau đó, vốn hẳn là quân cờ bị cầm lấy trên bàn cờ, lại dựa vào thi thể của người khác hoàn hồn, dẫn đến hướng đi của toàn bộ ván cờ phát sinh biến hóa.

"... Tại tai nạn xe cộ sau đó, Trần Nhan Thu tìm được ông, ban đầu ông phẫn nộ, ông không muốn tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, cho là hắn cùng người đâm chết vợ của ông là một nhóm. Thế nhưng sau đó, ông biết hắn thân mắc bệnh nan y, cũng hiểu được càng nhiều chân tướng của tai nạn xe cộ, ông đối với hắn sinh ra một loại vi diệu trong lòng, có lẽ là đồng tình, có lẽ còn xen lẫn điểm gì đó, vào lúc này, Trần Nhan Thu hướng ông đưa ra một loại kiến nghị. Hắn nguyện ý giúp ông điều tra ai mới chính là hung phạm..."

Lục Tư Ngữ nói đến mấy chữ cuối cùng, cố ý giảm bớt tốc độ nói, một phần này, có một ít là cậu suy đoán, cậu quan sát phản ứng của Trương Tòng Vân, dùng để đối chiếu suy nghĩ trong lòng cậu, Trương Tòng Vân chân mày hơi nhíu lại, không có phản bác.

Điều này nói rõ suy đoán của cậu không có sai.

.

Lúc này, cách mấy trăm mét bên ngoài tháo Nam thành, bên trong một gian phòng Tống Văn thông qua kính viễn vọng quan sát tình huống bên trong phòng trực tiếp.

Lục Tư Ngữ hiện tại đang cùng Trương Tòng Vân nói chuyện, cậu ngồi đối diện cửa sổ thủy tinh, Trương Tòng Vân đứng ở cách đó không xa, mà Hoắc Thiếu Khanh xụi lơ ở một bên cạnh.

Hiển nhiên, Lục Tư Ngữ tạm thời đem Trương Tòng Vân ổn định...

"Tay bắn tỉa đã vào vị trí của mình, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể hành động." Trương Quốc Đống cùng Tống Văn thương lượng, "Nhưng mà, tôi còn là ý kiến vừa nãy, khoảng cách này, tay bắn tỉa không có thể bảo đảm 100% một súng toi mạng, mà là có thể có 50% trở lên."

Tống Văn lòng bàn tay bốc lên mồ hôi, mở miệng nói: "Chờ một chút..."

Làm ra cái lựa chọn này không dễ dàng, mệnh lệnh nổ súng đồng dạng khó khăn, lúc này Tống Văn cảm giác được tim ở trong lồng ngực như là đang bị một cây đao nhiều lần vắt vắt. Người anh quan tâm như vậy, lúc này lại hãm sâu trong nguy hiểm. Anh hi vọng mình có thể thay thế cậu, hoặc là ít nhất có thể ở bên cạnh cậu...

"Chờ đợi thêm nữa đồng dạng nguy hiểm rất lớn, vị đồng nghiệp kia của các anh... có thể thuyết phục ông lão kia không?" Trương Quốc Đống vừa nãy trên đường tới, cũng đem vụ án biết cái đại khái.

"Là cậu ấy, tôi nguyện ý đánh cược một lần." Tống Văn nói chuyện, anh thông qua kính viễn vọng nhìn Lục Tư Ngữ, khoảng cách quá xa, không thấy rõ vẻ mặt của cậu.

Tống Văn cũng hi vọng trận cờ này có thể tốc chiến tốc thắng, qua thời khắc dày vò.

Liền tại lúc này, trong ống nhòm, người kia dường như lơ đãng trên tay làm ra động tác, hai tay của cậu ôm cánh tay, sau đó bàn tay phải theo lời nói chuyện ép xuống.

Tống Văn trong nháy mắt tưởng chính mình nhìn lầm rồi, mãi đến tận khi Lục Tư Ngữ đem cái động tác kia làm lại một lần nữa rõ ràng.

Tại chỗ đợi mệnh...

Đó là thông tin Lục Tư Ngữ phát cho anh.

Là mật mã anh có thể xem hiểu.

.

"... Vì vậy, các người một người làm người nhà người bị hại, một người làm người gánh tội thay, bởi vì một cái mục đích giống nhau, cùng đi tới. Ông biết con đường Triệu Hựu Lan quét dọn, Trần Nhan Thu lái qua chiếc xe kia, biết đến con đường tiến tới, các người chắp vá ra chân chính nơi khởi nguồn. Trần Nhan Thu còn biết một ít thông tin người cùng hắn thương thảo, các người ven đường điều tra nghe ngóng, một nhà một nhà quán rượu đi thăm dò hỏi, thông tin chắp vá, từ từ phát hiện hung phạm..."

Lục Tư Ngữ tiếp tục suy luận xuống, đưa ngón tay chỉ về phía Hoắc Thiếu Khanh, "Các người ban đầu từng bước đem mục tiêu khóa chặt ở trên người Hoắc Thiếu Khanh, một mặt, các người từ phòng trực tiếp tiếp cận Triệu Lục Nhi, không ngừng tặng quà cho phòng của cô ta, đi theo hướng đi của Hoắc Thiếu Khanh cùng cô ta, mặt khác, các người bắt đầu quan sát động tác của Hoắc gia."

Như vậy suy luận, bọn họ lúc đó khả năng dùng chính là tiền gánh tội của Trần Nhan Thu cống hiến ra, cùng với tiền bồi thường vợ của Trương Tòng Vân.

"Thời điểm Triệu Hựu Lan vừa mới chết, ông là cô độc mà bất lực, báo thù, gϊếŧ người, những nguy hiểm này ý nghĩ ông không thể cùng thân nhân bằng hữu chia sẻ, những sự tình điên cuồng này, chỉ có thể khiêng ở trên bả vai của một mình ông, vào lúc này, Trần Nhan Thu xuất hiện, tuổi tác của hắn như là con trai đã qua đời của ông, rồi lại thân mang bệnh nặng, ông đối với hắn từ từ đồng tình, buông xuống cảnh giác, vì vậy đoạn thời gian đó, ông và Trần Nhan Thu quan hệ phi thường thân mật, nói là anh em kết nghĩa, không bằng nói như là minh hữu."

Khi đó hai người kết làm đồng bạn không thể nghi ngờ mang đến cảm giác an toàn và lòng trung thành cho Trương Tòng Vân.

Lục Tư Ngữ liền thấp giọng ho khan hai tiếng, khiến cho đại não làm ra phân tích, trước bên trong vụ án phát hiện rất nhiều chi tiết nhỏ, bây giờ từng cái từng cái đều bị mắc nối loại, suy luận của cậu từ từ rõ ràng: "Sự tình biến cố hẳn là phát sinh ở gần lúc ăn tết, ông về quê ăn tết, Trần Nhan Thu mất tích, Hoắc Thiếu Khanh bỗng nhiên xuất ngoại, kế hoạch của ông không thể không ngưng hẳn."

Cậu thử từ góc độ của Trương Tòng Vân đi phân tích, khi đó Trương Tòng Vân không thể nghi ngờ là phẫn nộ mà điên cuồng, ông đem tất cả coi như là Trần Nhan Thu phản bội. Như vậy tạo thành hai lần thương tổn, khiến cho ông làm ra hành động cực đoan như ngày hôm nay.

Lục Tư Ngữ hít một hơi, điểm ra mấu chốt của vấn đề: "Ông căm hận Trần Nhan Thu, bởi vì ông cảm thấy được hắn lừa gạt ông, đem kế hoạch của các người làm hỏng. Ông bắt đầu không vừa lòng với việc chỉ trả thù Hoắc Thiếu Khanh, ông hi vọng gây nên càng nhiều sự chú ý, thậm chí không thèm để ý tới thương tổn của những người khác."

Trương Tòng Vân ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Tư Ngữ, người tuổi trẻ trước mắt da dẻ có chút tái nhợt, con ngươi lại đen kịt, thời điểm lần thứ nhất gặp mặt, ông ta chỉ cảm thấy người này là cảnh sát thực tập phụ trách ghi chép, thế nhưng lúc này, ông ta từ trên người Lục Tư Ngữ cảm thấy được một loại uy thế. Lời nói của cậu như là mũi tên nhọn, nhiều lần bắn vào trong lòng ông ta, điểm thấu tâm tư của ông ta, vết thương đã vảy kết bị người xé ra, chảy ra dòng máu màu đỏ.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi không nên tin tưởng hắn, hắn có thể vì tiền đi gánh tội thay, là có thể vì tiền bán tooi đi." Trương Tòng Vân trầm giọng nói.

Trần Nhan Thu mất tích sau đó, ông ta liền biết biết mình bị bán, Trần Nhan Thu nhất định là đem những tin tức đó bán cho Hoắc gia, bởi vậy Hoắc Thiếu Khanh mới có thể trốn đi ra nước ngoài. Mà hắn cầm tiền, tự nhiên có thể đi xem bệnh, đi được rất xa. Ông ta không biết tại sao sau đó Trần Nhan Thu chết rồi, có lẽ là Hoắc gia muốn gϊếŧ hắn diệt khẩu, có lẽ bởi vì có người thấy tiền sáng mắt.

Trương Tòng Vân ma sát vết chai trên tay, ông ta là một sát thủ bị đồng bọn bán đi. Ông ta đã không còn trẻ, cái biến cố này làm cho ông bỏ ra khí lực rất lớn mới điều chỉnh được chính mình bò dậy, ông ta lập ra kế hoạch mới, tiếp tục cùng Triệu Lục Nhi bảo trì quan hệ, ông ta tính tình đại biến, dùng thời gian dài một chỗ, làm ra hàn vi khiến con gái khó bề tin tưởng.

Thời điểm cảnh sát tìm tới cửa, loại không phối hợp thái độn kia của ông ta chính là bởi vì ông ta sợ cảnh sát biết đến gì đó, sẽ khiến kế hoạch của ông ta bỏ dở nửa chừng.

"Nhưng nếu như tôi cho ông biết, trong đó có ẩn tình thì sao?" Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái chậm rãi nói ra câu nói này, cậu cũng là mới vừa nghĩ rõ những đạo lý này, "Có lẽ Trần Nhan Thu cũng không có bán ông đi, hắn không phải mất tích, chỉ là chết."

"Không thể! Hắn nuốt lời rồi! Hắn lừa tôi! Hắn trốn, hắn rốt cuộc không trở về!" Cảm xúc Trương Tòng Vân bỗng nhiên trở nên kích động, "Hắn đáp ứng tôi muốn đồng thời báo thù cho vợ của tôi!"

Lục Tư Ngữ không có cùng ông ta tranh chấp, mà là quay đầu nhìn về phía Hoắc Thiếu Khanh bên cạnh: "Lúc đó người nhà anh đưa anh xuất ngoại, cũng không phải là bởi vì nghe nói đến chuyện người nhà nạn nhân bị tai nạn xe cộ chuẩn bị trả thù, mà là bởi vì cái khác đi?"

"Tôi tôi..." Hoắc Thiếu Khanh bị đang hỏi, lắp bắp mở miệng.

"Anh bây giờ còn có cơ hội để nói ra chân tướng." Lục Tư Ngữ thêm một câu, cậu hi vọng Hoắc Thiếu Khanh rõ ràng ý tứ của cậu, nếu như hắn hiện tại thừa nhận, còn có thể đủ sống qua ngày hôm nay, chờ đợi thẩm phán, nếu như bây giờ còn che giấu, hắn có thể phải mang theo bí mật này đi xuống địa ngục.

"Tôi..." Dưới sự chất vấn của Lục Tư Ngữ, ánh mắt Hoắc Thiếu Khanh bắt đầu né tránh, sau đó hắn run giọng nói, "Khi đó... đã xảy ra một ít bất ngờ."

"Lúc đó, trước khi ăn tết, Trần Nhan Thu, người trẻ tuổi kia, là bị anh gϊếŧ đi?" Lục Tư Ngữ nói ra chính mình suy đoán, "Cho nên, anh mới trốn đến nước ngoài đi."

Hoắc Thần vốn cho là sự việc tai nạn xe cộ đã qua đi, nhưng Hoắc Thiếu Khanh bỗng nhiên lại gϊếŧ người, hắn mới vội vàng mà đem Hoắc Thiếu Khanh đưa ra nước ngoài.

Nghe được phân tích của Lục Tư Ngữ, Trương Tòng Vân ngây ngẩn cả người, Hoắc Thiếu Khanh khóe miệng lại rõ ràng nhất mà co quắp một chút, chột dạ cúi đầu.

Bên trong phòng trực tiếp chợt im lặng xuống, chỉ còn dư lại âm thanh Lục Tư Ngữ, "Ban đầu tôi không nghĩ rõ ràng vì sao lại lựa chọn nhà máy hóa chất vứt thi thể, mãi đến tận khi tôi tra được Hoắc Thần từ thời còn trẻ cùng người khác kết phường mở qua nhà xưởng này. Lần này, ông ta cảm thấy được chính mình có thể hoàn toàn quyết định. Một bộ thi thể không có quần áo, không có hung khí, thậm chí ngay cả thân phận đều khó mà xác nhận, ngâm mình ở trong ao muối công nghiệp, ông ta cho là lực lượng cảnh sát không thể tìm tới hung thủ."

Quăng thi thể là đang cố bày nghi trận, khả năng bởi vì Hoắc Thần thương con sốt ruột, mới làm như vậy. Hoắc Thần cảm thấy được cái nhà xưởng vứt bỏ kia đầy hoang vu, muối công nghiệp có thể che giấu đặc thù thi thể, làm cho không người nào có thể phân biệt.

Thế nhưng ông ta quên mất, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt.

Phân tích đến trong này, Hoắc Thiếu Khanh cụt hứng ngã xuống, trong lòng hắn có một cái âm thanh, xong, tất cả đều xong, cảnh sát đã điều tra đến trong này, bọn họ biết tất cả mọi chuyện...

"Cậu ta nói là sự thật sao? !" Trương Tòng Vân mạnh mẽ nhìn chằm chằm Hoắc Thiếu Khanh, từng bước đến gần.

Hoắc Thiếu Khanh đứt quãng mở miệng: "Cái người kia... là người điên... Tôi... lúc trước tôi để cho tiện tán gái, có một nơi ở riêng của mình, tôi cũng không biết hắn là làm sao tìm được, lại đi vào tiểu khu như thế nào, thừa dịp tôi sau khi vào cửa bỗng nhiên đem tôi bắt lại, vào nhà sau đó, hắn liền nói hắn nắm giữ chứng cứ lúc trước tôi gây tai nạn xe cộ rồi tìm người gánh tội thay, bảo tôi cùng hắn đi tòa án tự thú, tôi khi đó cho là hắn điên rồi, bảo hắn không nên mơ mộng, hắn nói hắn sẽ không bỏ qua, trừ phi tôi gϊếŧ hắn.... Tôi là tự vệ, không sai... tự vệ..."

Lục Tư Ngữ đối Trương Tòng Vân nói: "Người tuổi trẻ kia biết mình sắp sống không nổi nữa, hắn cũng biết khả năng không khuyên nổi Hoắc Thiếu Khanh tự thú, hắn là cố ý, thiêu thân lao đầu vào lửa, hắn không chuẩn bị sống sót trở về."

Trương Tòng Vân tiếp tục hỏi Hoắc Thần: "Cho nên, thật sự là cậu gϊếŧ hắn?"

Hoắc Thiếu Khanh liền nói lắp lên: "Là... Là hắn cố ý khích tôi nổi giận... Đao kia còn là chính hắn mang đến, lúc đó... tôi cho là chỉ là muốn đánh một chốc, nhưng hắn cư nhiên cầm đao liền vọt tới... Sau đó tôi và hắn cùng nhau đánh, đao liền rơi trên mặt đất. Nhưng hắn bỗng nhiên ngừng tay, tôi cầm lên đao... Trong lúc vô tình đâm trúng hắn..."

"Đừng tiếp tục tìm những lý do buồn cười này, lúc đó chỉ có hai người ở đó, tôi dựa vào cái gì tin tưởng lời nói của một bên? !" Trương Tòng Vân bỗng nhiên nở nụ cười, như là điên rồi giống nhau, "Được, rất tốt, hai cái nhân mạng, như vậy, ngày hôm nay tôi có thể đem thù hận đồng thời báo!"

Ông ta rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao Trần Nhan Thu vô cớ mất tích, nút thắt quấn quanh ở trong lòng ông ta bỗng nhiên mở ra, hoá ra ông ta cũng không có gặp phải phản bội.

"Chờ chút..." Lục Tư Ngữ khụ ngăn lại Trương Tòng Vân, cậu đau dạ dày tới cực điểm, sắc mặt trắng bệch đến lời nói đều không nói ra được.

"Người như vậy chẳng lẽ không đáng chết sao?" Trương Tòng Vân dùng dụng cụ điều khiển từ xa chỉ vào Hoắc Thiếu Khanh, mặt lộ vẻ hung quang, sau đó ông ta liếc nhìn Lục Tư Ngữ, "Có lẽ, cậu là sợ chết, hi vọng tôi thả cậu? Cũng được... cậu chỉ là một cảnh sát thực tập, tôi còn muốn cám ơn cậu nói cho tôi những thứ này. Để báo đáp lại, tôi có thể cho cậu 3 phút, chờ cậu xuống lầu mới ấn nút!"

"Hắn là nên chết, lời nói của hắn chắc cũng là thật sự, nhưng chúng tôi khi phát hiện thi thể Trần Nhan Thu, vẫn luôn có một điểm không nghĩ ra." Lục Tư Ngữ mở miệng nói, "Bộ thi thể kia đang cười."

Nghe câu nói này, Trương Tòng Vân liền là sững sờ.

"Trần Nhan Thu cũng không có muốn đi gϊếŧ chết Hoắc Thiếu Khanh, mà là quyết định để Hoắc Thiếu Khanh đem hắn giết chết." Lục Tư Ngữ hít sâu một hơi, "Ông vẫn chưa rõ sao? Trần Nhan Thu hắn cũng không có phản bội ông, khi đó, kế hoạch tiến hành được một nửa, hắn cải biến ý nghĩ của chính mình. Căn cứ vào những chứng cứ lưu lại tôi có thể xác nhận chính là hắn trước khi chết đã làm xong bố trí, thu thập xong tất cả mọi thứ, cùng em gái của chính mình vĩnh biệt, ung dung rời khỏi nhà trọ."

"Trần Nhan Thu là cố ý đi chịu chết! Vì chính là cho ông thuần khiết mà sống tiếp, vì chính là để cho ông không trở thành một tội phạm..." Lục Tư Ngữ tiếp tục giải thích, "Bởi vì trong logic của Trần Nhan Thu, muốn cho Hoắc Thiếu Khanh tiếp thu pháp luật trừng phạt, coi như là không có cách nào bởi vì tai nạn giao thông của vợ ông chịu trừng phạt, cũng phải làm cho Hoắc Thiếu Khanh vì gϊếŧ chết hắn mà chịu trừng phạt."

Lục Tư Ngữ đôi môi run rẩy, "Chỉ là, thi thể của hắn bị vùi lấp, mới để những chân tướng này đến muộn hơn rất nhiều."

Đó là một loại thiêu thân lao đầu vào lửa hành động, nhưng là phương pháp tốt nhất Trần Nhan Thu có thể nghĩ đến. Hắn không hy vọng Trương Tòng Vân trở thành một người mang tội gϊếŧ người.

Đến lúc này, Trương Tòng Vân mới hiểu được ý của Lục Tư Ngữ, trong đầu của ông ta tựa hồ liền nhớ lại người trẻ tuổi kia, rõ ràng là thân mắc bệnh nan y, nhưng lại là người trẻ tuổi luôn luôn mỉm cười.

Khi đó Trần Nhan Thu tìm tới ông ta, nói hắn nguyện ý dùng tất cả để đền bù lỗi lầm của chính mình, ông ta khi đó không tin, mãi đến tận hắn đem tất cả tiền đều giao cho ông ta... Cái cân pháp luận còn chưa đủ để cân bằng, như vậy, liền thêm một cái mạng người nữa.

Trương Tòng Vân nháy mắt một cái, trong hốc mắt ấm áp, có một loại chua xót tuôn ra, ông ta có chốc lát dao động, nhưng gϊếŧ Hoắc Thiếu Khanh đã sớm thành chấp niệm trong lòng của ông, há lại là dễ dàng như vậy liền từ bỏ ?

Trương Tòng Vân nhìn phía Lục Tư Ngữ: "Cám ơn cậu đã nói cho tôi biết những điều này, nhưng cậu muốn tôi hiện tại thả hắn? Kia là điều không thể! Cậu nói thì thoải mái, cậu căn bản sẽ không lý giải nổi thống khổ của tôi!"

Lục Tư Ngữ vừa nãy đã đem sự thật có thể phân tích đều phân tích hết rồi, nhưng trong lòng cậu cũng rõ ràng minh bạch, cậu vẫn là không ngăn được Trương Tòng Vân. Lúc này, trong đầu của cậu hỗn độn, trong dạ dày chậm chạp đau, đã tới mức độ này, cậu chỉ có đem mình phân tích ra, như là làm đồ cúng trên tế đàn...

"Trong nửa năm qua, ông mỗi thời mỗi khắc đều muốn gϊếŧ hắn, muốn uống máu của hắn, ăn hắn thịt." Lục Tư Ngữ cúi đầu, "Tôi có thể lý giải cái cảm giác này, tôi cũng có kẻ thù, tại khi tôi còn bé, cha mẹ ruột của tôi liền bị người ta gϊếŧ mất. Tôi cũng căm hận những người đã sát hại bọn bọn họ, tôi từng ở trong mộng đem những người kia ngàn đao bầm thây, nhưng một khi đến trong hiện thật, tôi có thể rõ ràng, đó là phạm tội là trái pháp luật, là việc không tốt. Tôi một bên có du͙ƈ vọиɠ khát máu kích động, một bên liền đang cùng mình đánh cờ..."

Nếu như nói trước Lục Tư Ngữ cùng Trương Tòng Vân đối thoại còn có một chút kỹ xảo, cậu đang hướng dẫn ông ta, thời điểm tự thuật cũng cố ý lệch một chút phương hướng, nhưng hiện tại lời cậu nói tới, thì lại hoàn toàn là lộn xộn, toàn bằng bản năng của chính cậu.

"... Tôi lựa chọn nghề nghiệp cảnh sát này, hoặc là nói, trong mắt của người khác tôi là cảnh sát, nhiều hơn hai chữ này, liền để tôi cảm thấy được hoàn toàn bất đồng, liền ngay lúc tôi leo lên tòa tháp này, thời điểm quyết định đối mặt với ông, ta rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình... Tôi... hy vọng có thể cứu người..."

Những thứ kia là lời nói chưa từng ở trước mặt người khác nói, là bí mật chưa từng cùng người khác chia sẻ, lúc này, Lục Tư Ngữ nói ra, cậu lần thứ nhất muốn ngăn cản bi kịch phát sinh như thế, dùng hết toàn lực, muốn ngăn cản tất cả những thứ này, không phải là bởi vì cậu muốn sống, mà là cậu muốn kéo một cái bóng mờ ở trên vách núi, cái hư ảnh này, hình như là Trương Tòng Vân, lại dường như là chính cậu.

Số mệnh của cậu an bài, muốn đi đối mặt với những tội ác đó, giống như là hiện tại như tay Trương Tòng Vân cầm dụng cụ điều khiển từ xa, chỉ cần ngón tay nhẹ nhàng ấn một chút, thì có thể làm cho tất cả biến thành tro bụi.

"Ngày hôm nay, nếu như tay ông ấn xuống, chết không riêng gì ba người chúng ta, tháp Nam thành sẽ bị phá hỏng, sẽ khiến cho phản ứng dây chuyền, tạo thành sinh linh đồ thán. Tôi cảm thấy được hắn thập phần đáng chết, mà là người như vậy, không đáng để bồi thêm tính mạng của ông, càng không đáng có nhiều người như vậy vì hắn mà cùng chết."

"Tôi biết... có lúc chúng ta phát hiện, bên trong hệ thống công kiểm pháp cũng có người đang thao túng, chúng ta khó có thể nhận biết, chúng ta nhìn thấy chính là sự thực hay là giả, chúng ta sẽ cảm thấy... cảm thấy được không có chính nghĩa, không biết nên đi tin tưởng ai."

"... Thế giới này có hắc ám, hơn nữa rất nhiều. Có lúc, ông sẽ cảm thấy thế giới này đã hết thuốc chữa, cảm giác mình cũng bị hắc ám cắn nuốt, không muốn tiếp tục kiên trì nữa, nhưng lúc này có lẽ khi ông xoay người có thể phát hiện có người ở phía trên đang phát ra ánh sáng, cho dù yếu ớt mà không đủ để xua tan hắc ám kia, nhưng bọn họ còn đang tranh đấu..." Mỗi một chữ từ trong miệng phun ra, cũng giống như là lây dính máu ở trong lòng.

"Tôi kiên định tin một chuyện, trên cái địa cầu này có 65 trăm triệu nhân khẩu, trong đó người tốt nhất định là nhiều hơn người xấu. Rất nhiều người bình thường, vô luận khổ cực cỡ nào đều sẽ nghiêm túc sống tiếp. Bọn họ đang đem hết toàn lực nỗ lực sống sót, như vậy chúng ta liền có quyền gì đi đạp lên sinh mệnh của người vô tội?"

Lục Tư Ngữ tiếp tục nói, "Trên thế giới này, có một người chết oan là Triệu Hựu Lan đã đủ rồi. Ông và Trần Nhan Thu đã giúp bà ấy hoàn thành việc báo thù, những người xấu kia đều sẽ phải chịu trừng phạt. Nếu như cho tới bây giờ, ông còn muốn khăng khăng tiếp tục tiến hành liền sẽ phụ lòng Trần Nhan Thu đã chết."

"Tôi hi vọng, ông sẽ không phụ lòng Trần Nhan Thu hi sinh để cái chết của hắn không có ý nghĩa, cũng không nên thương tổn càng nhiều người vô tội..."

"Số tuổi của ông có thể làm cha của tôi." Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói, "Tôi nghĩ, Trần Nhan Thu cũng đã từng coi ông là làm cha mà đối xử, con gái cùng cháu gái của ông còn đang chờ ông trở lại..."

Trương Tòng Vân trầm mặc, ông ta thật giống từ trong ác mộng bỗng nhiên thức tỉnh.

Lẽ nào, thật sự muốn từ bỏ sao? Đều tới mức độ này, vẫn là muốn từ bỏ sao?

Hoặc là nói, ông ta còn có thể từ bỏ sao?

Trương Tòng Vân tiến lên phía trước vài bước, đi tới trước cửa sổ đài phát sóng trực tiếp, đó là một mặt cửa sổ sát đất cực lớn, cách thủy tinh nhìn ra bên ngoài, ông ta đang đứng ở bên trong tháp Nam thành, là biểu tượng của cái thành phố này, đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy một mảnh bầu trời màu lam, trời xanh mây trắng phảng phất liền ở dưới chân.

Đây là địa phương Triệu Hựu Lan cả đời đều không có leo lên.

"Cậu nói phóng viên sẽ tới, là gạt tôi đi?" Trương Tòng Vân bỗng nhiên mở miệng. Ông ta quay đầu lại nhìn Lục Tư Ngữ, "Chỉ sợ cảnh sát các người, sớm liền chuẩn bị xong, bắn tỉa cái gì đó."

Trong nháy mắt, Lục Tư Ngữ trái tim cấp tốc nhúc nhích, tựa hồ nhanh đến mức muốn từ trong miệng phun ra.

Cậu biết, Trương Tòng Vân hiện tại đang đứng ở vị trí thích hợp bắn tỉa nhất, tay bắn tỉa sớm nên chuẩn bị xong, chỉ cần một viên đạn, ông lão trước mắt này, sẽ bể đầu mà chết.

Nhưng bây giờ, cậu ở trên người Trương Tòng Vân đã không cảm giác được sát niệm.

Cậu cắn môi một chút, liền tại trên khửu tay gõ một lần.

Tại chỗ đợi mệnh...

Nếu như người đối diện phát hiện cậu đang lan truyền tin tức, nếu như người đối diện, là Tống Văn...

Trương Tòng Vân đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc mặt của ông ta lụi bại, như là một lòng muốn chết mà lẩm bẩm mở miệng nói: "Nguyên lai, từ trên tháp nhìn xuống là bộ dáng này a."

Từ lúc toà tháp thứ nhất bắt đầu kiến tạo, mọi người liền bắt đầu không ngừng xây dựng các loại tháp, bất kể là cổ kim nội ngoại, mọi người đều đối loại kiến trúc không thực dụng này tình hữu độc chung, luôn là muốn đứng ở chỗ cao, giống như chỉ vậy mới có thể chinh phục thế giới.

Trương Tòng Vân ngơ ngác mà ở nơi đó đứng mười mấy giây, lâu đến giống như biến thành một toà pho tượng, sau đó ông ta thở dài một hơi, phảng phất phút chốc già đi mười tuổi, sau đó ông ta xoay lưng chuyển thân, nhưng cặp mắt kia của ông ta từ lâu đã đem tất cả những gì mới vừa nhìn thấy khắc ghi ở trong đầu.

Trên trời hoá ra là có mặt trời, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị mây đen ngăn trở, những ánh nắng ấm áp vẫn tồn tại, là ông ta không nhìn thấy mà thôi.

Ông ta xoay người lại đi mấy bước, đem dụng cụ điều khiển từ xa trong tay đưa cho Lục Tư Ngữ.

Nguy cơ giải trừ.

Nhìn Trương Tòng Vân, Lục Tư Ngữ bỗng nhiên nhớ lại cha của mình, đó là lần thứ nhất cậu leo lên tòa tháp này, cha cậu vui vẻ mà vung lên hai tay, mặt mày hớn hở, "Tòa tháp này là cha tham dự đầu tư cùng xây dựng. Con xem, cao không, có phải là rất đồ sộ không? Rất đẹp đúng không? Nơi này, là lễ vật cha đưa cho thành phố này."

Phút chốc, Lục Tư Ngữ rốt cuộc không khống chế được nước mắt, cặp mắt xinh đẹp kia bị nước mắt che lại...

.

Ngoài tháp Nam thành rốt cục thu đến tin tức Lục Tư Ngữ truyền ra ngoài, công tác chuẩn bị dưới tháp đều đã hoàn thành. Truyền thông vẫn luôn bị ngăn cản tại tuyến an toàn ở ngoài ầm ĩ khắp chốn, đèn chớp lập loè, có phóng viên kêu lên: "Có người từ trong tháp đi ra."

Mấy vị đặc cảnh áp tải người trong tháp đi ra, đi ở phía trước chính là Trương Tòng Vân cùng Hoắc Thiếu Khanh, Hoắc Thiếu Khanh chỗ cổ tay vẫn tròng cái valy màu đen. Sớm có nhân viên gỡ bom tiến lên, tách ra đoàn người, cấp tốc xử lý valy thuốc nổ trên tay hắn, đem cái valy đoạt mệnh từ trên cổ tay của hắn tách ra...

Hai tay Trương Tòng Vân bị còng lại, cúi đầu xuống, bị áp giải đến bên trong một xe cảnh sát. Cameras truyền thông chớp đèn quay chụp, quay lại thời khắc này.

"Lục Tư Ngữ!" Tống Văn kêu một tiếng, chạy vài bước, đỡ được một bóng người đi ra cuối cùng từ trong tháp.

Thân thể Lục Tư Ngữ theo lồng ngực Tống Văn ngã xuống. Cậu nhắm mắt lại đều có thể cảm giác được Tống Văn căng thẳng, anh tóm chặt đến như vậy, tay lại như là lửa nóng, cậu ở trên tay Tống Văn vỗ vỗ lấy đó an ủi, sau đó ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Không nghiêm trọng như vậy, không bị thương, cảnh sát Tống, tôi chỉ là có chút đau dạ dày, còn có, đặc biệt mệt mà thôi..."

Bình Luận (0)
Comment