Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 88

Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ ở bên Cục giao thông lấy tài liệu mà Vương đội trưởng cho bọn họ mang về trong Cục, lúc trở về nhà đã là hơn sáu giờ.

Lúc Lục Tư Ngữ làm ăn cơm tối, Tống Văn nhận được điện thoại của Phó Lâm Giang.

"Tống đội, chúng tôi dựa theo trước đó sắp xếp kiểm tra, tìm được nhà nghỉ cuối cùng Trần Nhan Thu đặt chân, tôi vừa qua đó xác nhận, chủ nhà trọ thấy được bức ảnh của Trần Nhan Thu thì xác nhận gặp qua hắn."

Ngày đó, trong Cục cảnh sát những đồng nghiệp khác cũng không nhàn rỗi, bọn họ ở chung quanh tìm kiếm tung tích trước khi Trần Nhan Thu tử vong. Điều Phó Lâm Giang phát hiện, không thể nghi ngờ là một cái tiến triển rất lớn, tìm được nhà trọ này là có thể biết đến Trần Nhan Thu sau đó đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể suy luận ra thời gian tử vong cụ thể của hắn, thu nhỏ phạm vi kiểm tra.

Lục Tư Ngữ vừa vặn bưng đồ ăn đi ra, đem đồ ăn đặt ở trên bàn, nghe Tống Văn nói lời này nghiêng đầu đến nhỏ giọng hỏi: "Có tiến triển?"

Tống Văn hướng cậu làm cái thủ thế yên lặng, ra hiệu không nên để cho Phó Lâm Giang nghe đến thanh âm của cậu, sau đó ấn mở loa ngoài: "Vị trí cụ thể của nhà trọ là nơi nào?"

"Trên đường Mậu Xương, là một nhà trọ tên là Như Ý, bởi nơi này không có đăng kí vào ở bằng internet mà vẫn còn duy trì đăng kí viết tay, cho nên chúng tôi điều tra tới đây tốn mất một ít thời gian." Phó Lâm Giang dừng một chút nói, "Trần Nhan Thu đăng ký ở nơi này, dùng thông tin thân phận của Trương Thụy, ảnh chứng minh thư của hai người khá giống nhau, chủ nhà trọ cũng không có hoài nghi."

Nghe câu nói này, Tống Văn mới rõ ràng cảm nhận được quãng thời gian cuối cùng trong sinh mệnh của Trần Nhan Thu là chân thật tồn tại, hắn cũng không phải một u linh mà là một người sống sờ sờ. Anh biết đường Mậu Xương, đó là một khu bị di dời ở thành Tây, công tác phá dỡ chỉ tiến hành một nửa, có một ít nhà tự xây và rất nhiều phòng bỏ trống. Chủ nhà đem phòng ở tiến hành cải tạo, mở ra nhà trọ loại nhỏ, có chút tương tự như nhà trọ gia đình, loại nhà trọ kia đại khái chỉ có mấy gian phòng, giá cả rất rẻ tiền, có lúc chỉ cần tiêu tốn mấy trăm là có thể ở được một tháng. Người có tiền xem thường nơi này, bên trong nơi này thường là nông dân công nhân hoặc là một số gia đình nghèo khổ khác.

"Chủ nhà trọ kia có cung cấp manh mối khác không?"

"Cái nhà trọ này vị trí có chút nghiêng, sinh ý thường giống mấy nhà khác khách ở lại không nhiều lắm, cho nên chủ nhà trọ đến bây giờ vẫn còn có ấn tượng. Chủ nhà trọ nói, Trần Nhan Thu là tháng một năm nay vào ở trong nhà trọ, đưa chính là tiền mặt, ở nơi đó tổng cộng ở hơn một tháng, còn nói hắn thường thường đi ra ngoài. Đúng rồi, bà ta phát hiện Trần Nhan Thu có bệnh, lúc thu thập gian phòng, có rất nhiều hộp thuốc có nhãn tiếng anh. Có một lần Trần Nhan Thu phát sốt đến không dậy nổi, bà ta còn giúp Trần Nhan Thu mua cháo, hỏi hắn có cần liên lạc với thân hữu hay không, nhưng Trần Nhan Thu cự tuyệt. Đến ngày mùng 3 tháng 2 buổi sáng, trước khi ăn tết, sáng sớm Trần Nhan Thu bỗng nhiên nói phải ra khỏi nhà một chuyến, còn nói say lễ sẽ trở về, ở chỗ chủ nhà trọ nơi này có gửi lại một hòm đồ vật, sau đó cũng không trở về nữa."

"Chủ nhà trọ nói hắn thường thường đi ra ngoài, biết hắn đi nơi nào không?"

"Cái kia liền không rõ lắm."

"Hành lý điều tra chưa?"

"Đồ vật tôi đã kiểm tra qua, không có đồ cấm cùng vật nguy hiểm, đều là một ít đồ dùng hàng ngày, chờ sau đó tôi mang về Cục thành phố để bên vật chứng kiểm tra lại."

Tống Văn tiếp tục hỏi: "Trần Nhan Thu có nói lần cuối cùng hắn muốn đi làm cái gì hay không?"

"Chính là cùng chủ nhà nói là phải đi làm ít chuyện, chủ nhà cho là hắn muốn đi hỏi thăm thân thích." Phó Lâm Giang liền nhớ ra cái gì đó bổ sung một câu, "Đúng rồi, chủ nhà trọ nói, ngày đó Trần Nhan Thu thoại nhìn tâm tình rất tốt, còn tiện tay cho con trai bà ấy một bao hạt lạc. Trần Nhan Thu còn nói, "Chờ sự tình này xong xuôi, tôi có thể buông lỏng rồi."

Tống Văn nghe đến đó khẽ cau mày, sự tình xong xuôi, liền buông lỏng, như vậy sẽ là đi làm chuyện gì?

"Chủ nhà trọ nói bà ấy nhớ rất rõ ràng, bởi vì đó là lúc sắp tết, các khách nhân đều về nhà ăn tết, đều đi gần hết rồi, bà ấy vốn là muốn hỏi Trần Nhan Thu muốn ở tới khi nào, tại bà ấy muốn đóng cửa mấy ngày tết để nghỉ ngơi mấy ngày, vừa vặn Trần Nhan Thu lại trả phòng, ngày hôm đó hắn đi vừa vặn là ngày hạ nhiệt độ, sáng sớm có rơi chút tuyết... Ai, đúng rồi, lúc nãy tôi lật xem hành lý của Trần Nhan Thu, phát hiện quần áo của hắn xếp đặc biệt chỉnh tề."

Xếp đặc biệt chỉnh tề, như vậy có thể là Trần Nhan Thu chính mình rõ ràng, hắn e rằng sẽ không trở về nữa.

Ở cái buổi sáng trước thềm năm mới, Trần Nhan Thu liền cứ như vậy biến mất ở cuối ngã tư đường trong bầu trời tuyết rơi, sau đó không còn người nào biết hắn đi nơi nào.

Đêm trước tết, thời gian này có ý nghĩa gì đặc thù sao? Đó vốn phải là ngày người nhà đoàn tụ, có thể khi đó, Trần Nhan Thu là một bệnh nhân mặc bệnh nặng, em gái của hắn ngồi xe lên phía bắc đi tìm ánh sáng. Mà hắn lại tử vong, bị người quăng thi thể ở cái nhà máy hóa chất kia. Kết quả này, là hắn mong đợi, hay là bất ngờ ?

"Làm rất tốt, vất vả rồi, phía tôi bên này cũng có một chút tiến triển, ngày mai đến rồi nói tỉ mỉ hơn đi." Tống Văn nói xong cúp điện thoại, nhìn thấy Lục Tư Ngữ quay mắt về phía một bàn đồ ăn, cúi đầu tự hỏi, ngày hôm nay hai người về có chút trễ, cơm tối tương đối đơn giản, chỉ có hai món đồ ăn một canh, hơn nữa canh còn là canh trứng gà cà chua.

Tống Văn cầm lấy đũa nếm thử một miếng, đồ ăn mặc dù giản đơn, nhưng mùi vị không chút nào suy giảm, anh nói với Lục Tư Ngữ: "Ai, đừng chỉ nghĩ vụ án chứ, cũng giằng co một ngày rồi nhanh ăn cơm đi."

Lục Tư Ngữ ngày hôm nay chỉ kịp vội vã làm vài món thức ăn, lúc này có chút ghét bỏ. Tống Văn ở bên cạnh ăn như hùm như sói, cậu lại không đói bụng, thật giống tất cả tâm huyết đều tiêu vào vụ án, kiên cường chống đỡ làm cơm, rồi không còn chút tinh lực nào nữa.

Thế nhưng Lục Tư Ngữ biết chính mình cần thiết phải ăn một chút, trước cậu mới vừa bệnh nặng qua, gần đây lại giới hạn liều thuốc, nếu như ăn uống lại không quy luật, chính cậu cũng không biết bộ thân thể này cần nhờ cái gì mới có thể chống đỡ nổi, dù sao cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Cậu phát ngốc ra, tay của Tống Văn lại bỗng dán lên trán cậu, Lục Tư Ngữ sững sờ đều quên mất muốn trốn, chớp mắt, ngẩng đầu lên hỏi Tống Văn: "Làm sao vậy?"

Tống Văn nới lỏng tay ra: "Cũng không phát sốt a, phát ngốc cái gì thế?" Trên thực tế, trán của Lục Tư Ngữ không nóng, thậm chí còn có chút nguội lạnh.

Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái, hận không thể đem đầu chôn ở trong bát, trên khuôn mặt trắng nõn không biểu tình gì, lỗ tai lại mang theo một chút vệt hồng. Vừa nãy cậu nghĩ quá xuất thần, không chú ý Tống Văn bỗng nhiên dán lại. Hiện tại, trên trán của cậu đều là nhiệt độ trên tay Tống Văn.

Bữa cơm này ăn nửa giờ, Lục Tư Ngữ cưỡng bách chính mình ăn nửa bát cơm, lại ăn nữa thì có chút buồn nôn, cậu cầm chén đũa thả xuống, Tống Văn nhìn cậu ăn không nhiều lại hỏi: "Làm sao vậy? Ăn không ngon?"

Lục Tư Ngữ nói: "Khả năng do đói bụng quá nên nhanh no, hơn nữa tôi vừa nãy ở nhà bếp có ăn một chút, không đói bụng cũng bình thường."

Tống Văn dường như nhìn thấu lời nói dối của cậu, nghiêng người về phía trước lại gần rồi hỏi: "Cậu thực sự không có chuyện gì? Ban ngày nhìn cậu có chút không đúng." Dưới ánh đèn, sắc mặt Lục Tư Ngữ càng trắng bệch, không nhiễm một hạt bụi chọc đến người khác đau lòng.

Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt thanh tú thần sắc hờ hững: "Khả năng có chút phản ứng do cấm thuốc, lúc xế chiều có chút đau đầu, nhưng mà không quá nghiêm trọng lắm."

Tống Văn nhìn cậu nói: "Cậu nếu như cảm giác không đúng thì phải nói ngay a." Anh nhìn thẳng đôi mắt của Lục Tư Ngữ, trong nháy mắt kia, Lục Tư Ngữ có chút chột dạ, không biết nghĩ như thế nào lại giống như phạm nhân bị thẩm vấn, cậu cúi đầu tránh thoát ánh mắt Tống Văn hỏi: "Làm sao? Nếu như giấu không báo, cảnh sát Tống muốn bắt tôi sao?"

Tống Văn hướng phía trước lôi kéo tay cậu, làm cái động tác còng tay bắt người: "Áp giải cậu đi gặp bác sĩ."

"Yên tâm đi, trước mắt còn không có gì nghiêm trọng, hai ngày nay cũng không đau dạ dày." Lục Tư Ngữ nói chuyện theo thói quen liếm môi một cái, thoáng dừng lại một giây, "Tôi cũng không thích bệnh viện."

Buổi tối theo lẽ thường thì tập hợp lại tiến độ vụ án, sau đó ngủ.

Hai giờ sáng, Tống Văn là bị một trận tiếng mưa rơi đánh thức, tựa hồ là bởi vì đoạn ký ức khi còn bé kia, chỉ cần là trời mưa ban đêm, anh liền ngủ không quá chân thật, ngoài cửa sổ tiếng gió kèm theo tiếng mưa rơi, loạch xoạch mà đánh vào trên cửa kính, trong ý thức của anh từ từ rõ ràng, ở bên trong một màu đen kịt, không khí ẩm ướt lăn lộn phun trào, nhiệt độ cứ giảm thấp xuống, thậm chí khiến người cảm thấy được có chút lạnh.

Sau đó Tống Văn đi vào phòng rửa tay, theo thói quen nhìn về phía phòng Lục Tư Ngữ, liền phát hiện, Lục Tư Ngữ không có ở trên giường.

Tống Văn xuyên dép lê đi tìm, sau đó liền thấy thư phòng lầu ba đang sáng đèn. Anh đẩy ra cánh cửa che hờ, nhìn thấy Lục Tư Ngữ ngồi ở trước bàn gỗ, ôm Tiểu Lang đang buồn ngủ trong lồng ngực, chốc chốc lại vuốt lông nó. Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy anh, không có kinh ngạc, cũng không có giải thích cái gì.

Tống Văn chỉ chỉ điện thoại di động: "Cậu biết hiện tại mấy giờ rồi không?"

Lục Tư Ngữ thấp đầu, như là đứa trẻ làm chuyện sai lầm: "Xin lỗi, tôi ngủ không được."Lúc trời bắt đầu mưa, Lục Tư Ngữ liền tỉnh rồi, là bị đói bụng tỉnh, cơm tối quả nhiên không có ăn no, cậu sợ lại đau dạ dày, bò dậy hâm nóng một cốc sữa bò, liền không ngủ được.

Lục Tư Ngữ một câu nói đem Tống Văn nói sửng sốt: "Ai, không có gì cần xin lỗi, ý của tôi là lúc này mới hai giờ, đi nằm lại đi cũng không thể ngồi như thế đến khi trời sáng." Tống Văn dụi dụi con mắt, "Hơn nữa cậu lần sau đừng âm thầm đi ra như thế, cậu nếu như ngủ không được thì gọi tôi dậy tán gẫu cũng được. Hơn nửa đêm một mình ngồi ở đây sẽ rất tẻ nhạt a."

Lục Tư Ngữ có chút chột dạ nói: "Tôi không muốn quấy nhiễu anh, khiến anh cảm thấy tôi phiền phức."

Tống Văn nói: "Tôi không phải là vì cái này mà chuyển tới sao?"

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, lúc này mới đứng dậy, đem Tiểu Lang đang ngủ gà ngủ gật trong lồng ngực cẩn thận mà để nó vào trong ổ. Hai người lần này đi chính là phòng của Lục Tư Ngữ, Tống Văn ngồi ở bên giường nói: "Tôi ở đây cùng cậu một lúc, cậu vừa nãy một mình ngồi yên như vậy ở trong thư phòng là đang nghĩ vụ án sao?"

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng: "Có mấy điểm không nghĩ thông."

Tống Văn nhìn gò má Lục Tư Ngữ bỗng nghiêm túc: "Khi cậu tra án, những người kia —— những người đã chết đi, hoặc là những người sắp chết giống như là vòng xoáy vậy, hoặc là nói, giống như là một cái động đen không đáy, sẽ đem người nuốt vào. Tôi biết cậu yêu thích đem mình đưa vào suy luận, nhưng lần này cậu ngàn vạn lần không thể đem chính mình rơi vào đó."

Tử vong cùng bệnh tật giống nhau, loại tâm tình kia như là bệnh độc lan tràn, sẽ truyền nhiễm.

Lục Tư Ngữ gần đây ngừng thuốc, thân thể lại không tốt, chính là đang ở thời kì không ổn định, rất dễ dàng bị những người này cùng việc này ảnh hưởng.

"Ừm." Lục Tư Ngữ bỗng nhiên viền mắt ướt, nhất định là gần đây khuyết thiếu tác dụng phụ của dược vật. Ít nhất trên thế giới này, vẫn là có người quan tâm cậu. Cậu trở mình quay lưng lại, ngón tay còn đang khẽ run.

Tống Văn liếc nhìn Lục Tư Ngữ, ánh mắt bỗng chìm xuống dưới. Vừa nãy trong thư phòng, anh đưa tay sờ sờ nguồn điện máy tính của Lục Tư Ngữ, mặc dù thoại nhìn máy tính là đóng lại, thế nhưng nguồn điện kia lại ấm áp. Đối với vụ án Vu Sơn viện dưỡng, đối với Cố Tri Bạch, đối với rất nhiều chuyện, Lục Tư Ngữ đều có chấp nhất của mình.

Tống Văn bỗng nhiên có chút do dự, có hay không nên tiếp tục đi về phía trước, anh cách bí mật của Lục Tư Ngữ càng ngày càng gần.

Bình Luận (0)
Comment