Hồ Sơ Pháp Y

Chương 10


Chắc chắn có điều gì đó không ổn với cây cầu Tam Nguyên. Anh Ba cho người mai phục đó suốt 24h để tìm ra kẻ tình nghi.


Khi cuộc họp kết thúc, bên ngoài đồn cảnh sát truyền đến tiếng ồn ào. Một nhóm lớn các nhà báo đã chặn ngoài cửa yêu cầu được gặp anh Ba.


"Tại sao phóng viên đến? Ai đã rò rỉ tin tức!", anh Ba đập mạnh vào bàn. Hét lên một tiếng giận dữ.


Anh Ba tức giận, không ai dám nói gì mọi người đều cúi đầu lặng im. Đôi mắt sắc bén của anh Ba quét qua đám đông như một con dao. Mọi người đều nín thở chờ đợi .


Lần đầu tiên thấy anh Ba tức giận như vậy tôi thấy rất ngạc nhiên. Cảm giác như một con sư tử đang gầm lên giận dữ. Có lẽ việc hằng ngày nhìn thấy anh Ba luôn hiền từ tôi đã dần quen với điều đó.


"Tôi dường như biết chuyện gì đang xảy ra." Tiểu Kiều nói.


Ngay lập tức mọi ánh mắt đều nhìn vào Tiểu Kiều. Anh Ba cũng nhìn chằm chằm vào Tiểu Kiều bằng đôi mắt mở to.


Tiểu Kiều vội vàng nói: "Ai đó đã đăng một bài viết lên mạng với nhiều nội dung liên quan đến vụ án phá xác. Phóng viên chắc chắn đã đọc bài này.


"Bài gì, cho tôi xem!" anh Ba lấy điện thoại di động của Tiểu Kiều.


Là nó! Bài đăng phân tích bài của vụ án phá xác! Mắt tôi sáng lên, mọi thứ giống như trường hợp chưa được giải quyết mười năm trước. Tôi tình cờ hỏi: "Có phải ID đăng bài có tên là Nhà thờ bóng tối?"


"Sao cậu biết?" Anh Ba đặt điện thoại xuống  đợi tôi trả lời.


"Thực sự là ID này?" Tôi hỏi lại lần nữa, nếu quả thực là nó với may mắn này tôi có thể mua xổ số Mark Six rồi.(Mark Six là một loại sổ số ở Trung Quốc á)


Tiểu Kiều gật đầu.


Mọi người đều vào nhìn tôi, tôi nhanh chóng giải thích: "Sau khi vụ án mười năm trước được mở ra, ai đó đã đăng một bài trên mạng mô tả nhiều chi tiết về vụ án. ID đó được gọi là 'Nhà thờ bóng tối', có một ID trái ngược với anh ta là 'Nhà thờ ánh sáng', tên này chỉ ra rằng nhà thờ bóng tối có thể là kẻ giết người. Một số người nghi ngờ rằng hai ID này thuộc về một người. Sau khi bài đăng bị xóa, hai ID không xuất hiện lại. Rất có khả năng một trong hai người này là kẻ giết người. "


"Nói cách khác, kẻ giết người có thể là hung thủ trong vụ án mười năm trước?" dưới áp lực rất lớn, anh Ba nhanh chóng muốn bắt được nghi phạm.


"Những kẻ giết người hàng loạt thường có thời gian làm mát, nhưng tôi chưa bao giờ thấy trường hợp nào lại kéo dài như vậy trong suốt mười năm. Hoặc đây cũng có thể là một kẻ bắt chước có chủ ý hoặc một người có liên quan đến vụ án của năm xưa."


"Dù sao, đây cũng là một manh mối, Lôi Chính Long , hãy truy cập vào trang web để tìm hiểu thông tin, tôi cần một người đứng ra đối phó với đám phóng viên bên ngoài! Thật ồn ào!"


"Tôi sẽ đi!" Tiểu Kiều tình nguyện.


"Cô và tiểu pháp y hai người cùng đi đi." anh Ba ra lệnh, mọi người đều di chuyển.


Tiểu Kiều sửa soạn lại đồng phục cảnh sát rồi đi ra ngoài, phóng viên ngay lập tức vây quanh chúng tôi.


"Tôi nghe nói đã có một bước đột phá lớn trong vụ án. Cảnh sát đã xác nhận danh tính của nạn nhân. Liệu có thể tìm thấy nghi phạm không?"


"Có một bài đăng trên mạng nói rằng vụ án này có liên quan đến một vụ án chưa được giải quyết mười năm trước. Cảnh sát giải thích như thế nào?"


"Nhà thờ bóng tối đã đăng rất nhiều nội dung liên quan đến vụ án. Anh ta có ở trong sở cảnh sát của bạn không?"


Đối mặt với một loạt câu hỏi từ các phóng viên, khuân mặt của Tiểu Kiều vẫn không thay đổi, cô ấy trả lời với một nụ cười: "Mọi thứ đang được điều tra cảnh sát sẽ cố gắng hết sức để giải quyết vụ án, phần còn lại không có gì đáng kể!"


Các bài viết của nhà thờ bóng tối đã gây thêm áp lực lớn cho cảnh sát. Vụ án phá xác khủng khiếp ban đầu đã gây hoảng loạn giờ còn liên quan đến vụ án chưa được giải quyết mười năm trước nữa.


Tiểu Kiều bước đi với sự đắc thắng, cô ấy quay mặt về phía mặt trời. Mặt trời buổi chiều thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn chói mắt. Tiểu Kiều đi bộ dưới ánh mặt trời, bức tranh đang đẹp đẽ thì một cơn gió lạnh thổi qua. Tôi rùng mình.


Có gì đó không đúng, cơ thể của Tiểu Kiều có gì đó không ổn, nhưng tôi không thể nói được nó ở chỗ nào.


Khi Tiểu Kiều đến gần hơn, trong người tôi xuất hiện một cơn ớn lạnh, tất cả những sợi lông trên cơ thể dựng đứng trái tim tôi có chút sợ hãi.


"Có chuyện gì với anh vậy?" Tiểu Kiều thấy tôi hơi bất thường liền dừng lại ngay trước mặt.


Mắt tôi đảo lại trên người Tiểu Kiều một vòng, cố gắng tìm ra nguồn gốc của sự sợ hãi.


"Anh đang nhìn gì vậy?" Trái tim của Tiểu Kiều xáo trộn khi nhìn thấy biểu cảm của tôi. Dù sao, cô cũng chỉ là một cô gái, và cô gái này không can đảm lắm.


Nhìn xuống, tôi thấy nguồn gốc của nỗi sợ - bóng của Tiểu Kiều!


Dưới ánh sáng mặt trời, bóng của Tiểu Kiều có một chỗ phình to ra sau lưng, giống có thêm một ai đó, một người phụ nữ khống có đầu.


Đôi mắt của Tiểu Kiều nhìn theo ánh mắt của tôi rồi nhìn xuống bóng của cô ấy.


"Aaa!" Tiểu Kiều hét lên.


Tôi bất ngờ vì tiếng hét. Nhìn xuống cái bóng người phụ nữ không đầu trên lưng đã biến mất. Đột nhiên tôi hơi bối rối, tôi không chắc mình có thực sự nhìn thấy nó hay không. Dưới áp lực tâm lý cực kì nặng nề con người sẽ bị ảo giác và nhìn thấy thứ gì đó không tồn tại.


"Cô cũng thấy nó à?" Tôi hỏi Tiểu Kiều, chỉ cần cô ấy nhìn thấy nó, tôi có thể xác nhận rằng mình không gặp ảo giác.


"Anh thấy gì?" Tiểu Kiều trông trống rỗng.


"Cái bóng của cô có thêm một người nữa !"


"Có ư? Tôi không hề thấy nó." Câu trả lời của Tiểu Kiều đột nhiên khiến tôi không nói nên lời.


"Vậy cô hét lên vì cái gì?"


"Còn nói, rất cả không phải tại anh sao!"


Tiểu Kiều đến dậm vào chân tôi sau đó giận dữ bước đii.


Vụ án này rất kỳ lạ, các giác quan của tôi đã phát triển đến một khía cạnh kỳ lạ hơn, tôi hy vọng mình vừa bị lóa mắt.


Lôi Chính Long vào trang web để điều tra ngay sau đó kết quả được đưa ra. ID của nhà thờ bóng tối mới chỉ được đăng ký sáng nay, địa chỉ IP cho thấy nó đến từ trường đại học. Các chuyên gia kỹ thuật đang tìm theo manh mối này.


Cây cầu Tam Nguyên là con đường duy nhất dẫn đến trường đại học, kẻ giết người có thể đang lẩn trốn trong trường. Có vẻ như tôi cần phải đến đó một chuyến.


Tất nhiên, không thể để Tiểu Kiều phát hiện ra chuyện tôi đã lẻn ra khỏi đồn cảnh sát.


Đến trường đại học, trời đã tối, mặt trời sắp lặn, bầu trời xám xịt. Tôi bắt xe buýt đến cầu Tam Nguyên rồi xuống xe.


Không có ai trên đường, đèn đường vừa được bật lên, ánh sáng mờ chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ. Hai bên đường trông rất nhiều cây dương liễu, ánh sáng chiếu xuyên qua khoảng trống giữa những chiếc lá để lại những bóng cây lốm đốm trên mặt đất.


Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn vài chiếc lá rụng trên mặt đất đến một nơi xa hơn.


Thời điểm này vào các ngày trong tuần thường là thời gian sôi động nhất, có rất nhiều người đi bộ trên đường. Sau vụ án xác chết, không còn một ai nữa.


Cầu Tam Nguyên ở phía trước. Từ xa tôi thấy một người đứng trên cầu đang nhìn ra xa như thể suy tư về điều gì đó.


Nhìn người này trông có vẻ rất quen!


Tôi nhận ra người đó khi đến gần hơn, làm sao có thể là cô ấy?


Người phụ nữ bàng hoàng khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi liền quay lại nhìn.


Cô ấy rất ngạc nhiên rồi chạy đi.


"Lý Y, dừng lại!" Tôi ngăn cô ấy lại.


"Anh đang làm gì vậy?" Cô gái quay lại nhìn tôi một cách sốt ruột.


"Là tôi!" Tôi ngạc nhiên trước vẻ ngoài của cô ấy này.


Lý Y thay đổi ngoại hình một lần nữa, mang một bộ tóc giả màu đỏ, đỏ như máu. Khuôn mặt được phủ một lớp phấn dày với lông mi giả màu đỏ máu, kính áp tròng cũng màu đỏ. Môi trường xung quanh rất tối, trông thật quỷ dị..


"Haha ..." Lý Y lúc đầu vô cảm rồi thích thú khi thấy phản ứng của tôi "Dũng cảm lắm, làm thế nào để trở thành một cảnh sát vậy!"


"Tôi là bác sĩ pháp y, không phải cảnh sát!"


"Sự can đảm của bác sĩ pháp y nên lớn hơn."


"Chắc cô không biết điều này, người sống còn đáng sợ hơn nhiều so với người chết."


Lý Y gật đầu suy nghĩ:" Cũng có lý."


"Cô đó!" Tôi chỉ vào Lý Y và hỏi: "Đây là hiện trường, không có gì để chơi , một cô gái như cô đang làm gì ở đây? Với kiểu trang điểm như này cô muốn dọa chết người à?"


"Chậc! Anh không hiểu đâu!" Lý Y nói một cách khinh bỉ: "Tôi đang bắt chước phong cách của một ban nhạc rock chết chóc rất nổi tiếng ở nước ngoài, đó cũng là ban nhạc yêu thích của tôi. Tên của ban nhạc này rất tuyệt."


"Tên gì?" Tôi tình cờ hỏi.


"Ngôi đền bóng tối, ngôi đền bóng tối! Nó thật tuyệt!"


Tôi tự nhủ trong lòng, sự nghi ngờ về Lý Y ngày càng tăng lên. Tôi thấy cô ấy xuất hiện hai lần tại hiện trường của vụ án, tất nhiên khi vụ án xảy ra cũng là ban đêm, cô ấy không đi ngủ mà còn trang điểm giống ban nào đó, càng nhìn càng đáng nghi.


" Cô đang làm gì ở đây?"


"Xuỵt!" Lý Y làm một cử chỉ im lặng, hạ giọng và thì thầm, "Bởi vì ở đây có hơi thở của cái chết! Tôi ở đây để trải nghiệm cái chết!"


Sống lưng tôi trở nên lạnh lẽo, trong lòng thầm nhủ rằng cô gái này không hề đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment