Hồ Sơ Pháp Y

Chương 110

#hosophapy

#linhlinh

  Tôi rất ghét chờ đợi quá trình này thật nhàm chán. Tôi gọi cho đồng nghiệp của mình hỏi về tiến độ xác minh danh tính của tử thi, nhưng lại thất vọng vì vẫn chưa có kết quả.

  Trong cơ sở dữ liệu của thành phố, không có hồ sơ về xác chết phụ nữ, vì vậy chúng tôi phải đăng nhập vào hệ thống quốc gia để tìm kiếm. Trong trường hợp này, sẽ mất nhiều thời gian.

  Trong khi chờ đợi, tôi kiểm tra lại chiếc phong bì màu đen, vẫn như cũ không có phát hiện gì. Sau đó tôi cất nó vào ngăn kéo có khóa duy nhất trong phòng. Tôi không muốn Tiểu Kiều vô tình nhìn thấy chiếc phong bì này khi đế tìm tôi, lúc đó sẽ rất rắc rối.

  Có tiếng bước chân ồn ào trên lầu, có lẽ anh Ba và mọi người đã về, đợi một lúc vẫn không thấy Lôi Chính Long gọi, chắc là tên này vẫn còn ở hiện trường.


  Hiện tại nhiệt độ đã giảm vài độ, nơi đó không có kính chắn gió, tôi hy vọng anh ta sẽ không bị đóng băng thành kem que.

  Khi nghĩ đến cái lạnh, tôi rùng mình, một cơn ớn lạnh phát ra từ trong người.

  Tôi có một linh cảm rất xấu, có thể tôi sẽ lại có một giấc mơ kinh dị kỳ lạ khác. Nguyên nhân của việc này là gì, tôi cũng không rõ, hình như mỗi lần gặp một vụ án tôi đều gặp phải giấc mơ này. Nó không liên quan gì đến căng thẳng, cũng không liên quan gì đến tâm trạng của tôi.

  Tôi đã đọc rất nhiều sách về phân tích giấc mơ và tiềm thức, nhưng không tìm ra lời giải thích hợp lý, thậm chí tôi bắt đầu tự hỏi liệu giấc mơ mà tôi gặp phải có phải là một triệu chứng hay không. Nếu nhất định nó phải xảy ra, tôi chỉ hy vọng rằng giấc mơ này sẽ không quá kinh hãi.


  Khi nghĩ đến mơ, mí mắt của tôi trở nên nặng hơn một chút, cơn buồn ngủ ập đến, tôi đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Đây là ban ngày, cho dù là mơ cũng không nên quá đáng sợ. Tôi nằm trên bàn rồi chợp mắt, khi nhắm mắt lại, tôi chìm vào giấc ngủ chập chờn.

  Tí tách...tí tách

  vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên tai.

  Tí tách ... Tí tách ...

  Tôi trầm mặc một lúc, thật lâu sau, trước mắt tôi hiện ra một hồ nước xanh như ngọc, nước trong như pha lê, giống như một viên ngọc lục bảo khổng lồ. Tôi đang ở giữa đại dương, có thể nổi trên mặt nước mà không cần dùng nhiều sức lực, dòng nước khiến tôi cảm thấy rất thoải mái và có thể hoàn toàn thư giãn toàn bộ cơ thể.

  Một lúc sau, cảm giác có chút nhàm chán, bỗng nhiên lại có một người phụ nữ xuất hiện trong nước, bờ vai gợi cảm lộ ra làn da trắng nõn, mái tóc dài ở trong nước xõa tung ra, quả thật rất đẹp, dù sao nàng cũng ở xa nên không thể thấy rõ tướng mạo, thôi thì tận hưởng nó một chút vậy! Chỉ là tay của người phụ nữ đang nắm chặt một vật màu đen, cảm giác rất kỳ quái, cô ấy không hề động đậy, không lẽ là khó chịu?


  Biết là trong mơ, nhưng tôi vẫn bơi qua đến sau lưng người phụ nữ hỏi: "Cô có sao không?"

  Người phụ nữ không nói gì, không để ý đến tôi. Tôi thấy hới chán nản, muốn bơi đi, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn, nhẹ nhàng vỗ vai người phụ nữ kia, hỏi lại: "Cô thật sự không sao chứ?"

  Tôi thấy người phụ nữ buông thứ đang nắm trong tay và chìm xuống hồ, hồ nước nuốt chửng cô ấy ngay lập tức. Tôi lo lắng, đưa tay ra nắm lấy vai cô ấy, nhưng cô ấy trượt mất như một con cá vậy, từ từ chìm xuống hồ.

  Tôi lặn xuống nước để cứu người, trong nước ánh sáng lờ mờ nhưng dưới đáy hồ vẫn có thể nhìn rõ người phụ nữ kia. Đôi bàn tay của cô ấy trông nhợt nhạt trong nước, cảm giác thật khó chịu khi chìm xuống, đã vậy tôi còn phải dốc sức liều mạng mở mắt ra, cảm giác nước hồ cũng trở nên lạnh buốt hơn.
  Phải rất cố gắng tôi mới bơi được đến bên người phụ nữ, mái tóc đen của cô ta xõa xuống, trôi theo dòng nước, bện chặt vào nhau, chắn ngang tầm mắt. Phải khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy khuôn mặt, sắc mặt cô ta tái nhạt, trắng giống như tờ giấy vậy, miệng và mũi rất thanh tú. Tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề, chẳng phải người phụ nữ này cũng chính là cái xác nằm trên bàn mổ của tôi sao?

  Tôi quay đầu định bơi đi, người phụ nữ đó mở to mắt, hai con mắt màu xám của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt đó gần như lồi ra.

  Tôi đứng hình, mặt tôi và xác chết cách nhau chỉ khoảng 10 cm , đại não cũng đóng băng không thể suy nghĩ được gì, tôi quên đạp nước, người chìm dần xuống hồ. Đôi mắt tôi không thể rời khỏi đôi mắt màu xám kia, trong mắt cô ấy dường như có một nụ cười. Người chết tiếp tục chìm và tan ra nhanh chóng, mái tóc cô ta rụng rời ra.
  Người chết chìm xuống nhanh hơn tôi rất nhiều. Lúc cô ta chìm xuống qua trước mặt tôi, phần tóc phía trước khuôn mặt chết xõa ra, tôi thấy rõ ràng người phụ nữ đã bắt đầu bị tan ra chớp mắt nhìn tôi, đôi môi anh đào nhấp nháy 3 từ-ma cà rồng!

  Tôi vẫn còn kinh ngạc, xác chết nữ chìm vào bóng tối vô tận dưới mặt nước, tôi khua tay múa chân liều mạng ngược dòng bơi lên mặt nước nhưng vẫn như cũ không cách nào ngoi lên được. Đáy hồ tối đen giống như có một lực hút vô tận muốn nhấn chìm tôi. Đúng lúc định bỏ cuộc thì dưới nước vọng lên tiếng cầu nguyện, giống như tiếng tụng kinh thánh ca thường nghe ở các nhà thờ phương Tây.

  “Anh dám ngủ trong giờ làm việc sao!” Tôi nghe thấy giọng nói của Đỗ Phàn, mạnh mẽ mở mắt tỉnh dậy.

  Tôi không nhìn thấy Đỗ Phàm, chỉ nghe thấy giọng nói của cô ấy, hình như tôi không ở trong phòng pháp y thứ hai.
  Ngơ ngác ngồi dậy khỏi ghế. Xung quanh tối om, chỉ có một chút ánh trăng lọt qua cửa sổ. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn và tiếng cầu nguyện ở hành lang ngoài cửa.

  Không kìm chế được sự tò mò trong lòng, tôi loạng choạng mò tới cánh cửa, vừa mở cửa, đột nhiên một luồng khí lạnh phả vào mặt, cả người tỉnh táo lại một chút. Sau đó, tôi mới nhận ra hành lang không có đèn, ánh trăng phản chiếu từ những bức tường trắng xung quanh thật lạnh, hành lang dài trống rỗng không một bóng người.

  Linh cảm chẳng lành khiến tôi liền đóng chặt cửa lại, tôi tựa hồ như đang ở trong một phòng khách sạn với nhà vệ sinh bên cạnh. Tôi lui vào phòng tắm.

  Đèn trong phòng tắm rất sáng, kết hợp với gạch men sứ màu trắng khiến con người ta lóa mắt, dưới ánh đèn có một bóng đen dài dài.
  Tôi rửa mặt và theo thói quen soi mình trong gương, gương mặt tôi tái mét.

  Xoay người muốn đi ngủ, cảm giác bí bách kỳ lạ từ hành lang truyền đến, càng ngày càng gần. Áp lực khiến tôi không thở nổi, thời gian trôi qua, cảm giác ngột ngạt càng ngày càng mạnh, nhịp tim càng lúc càng tăng, nhịp điệu dần dần tăng nhanh khiến tôi thở gấp không ra hơi. Cảm giác áp lực đặc biệt giống như một cây kim đâm vào ngực tôi, cơn đau như kim tiêm khiến tôi vô thức chạm vào ngực mình trong tiềm thức.

  Cùng lúc đó, trong phòng có tiếng bước chân, tôi thò đầu ra khỏi phòng tắm xem có thứ gì đi vào, ánh sáng trong phòng tắm đột nhiên vụt tắt, không gian vốn dĩ vô cùng sáng sủa giờ đây chìm vào bóng tối vô tận.

  Trước mắt tôi là một màu đỏ chói như máu chảy ra từ xác chết, sau đó mắt tôi giống như bị đổ một lớp sơn đen, không thể nhìn thấy gì. Tôi nhạy cảm cảm thấy có thứ gì đó trong bóng tối lao vào phòng tắm. Tôi há to miệng, giống như cá trên cạn, giãy giụa cơ thể một cách tuyệt vọng, nhưng không hít thở được chút không khí nào. Nỗi sợ hãi giống như một cây kim thép có thể đâm vào trái tim tôi bất cứ lúc nào. Để thể hiện bản thân, tôi dùng hết toàn bộ sức lực hét lên: "Cái gì! Ra đi."
  ánh sáng đỏ lóe lên trước mắt, một cái gì đó xuyên qua cơ thể tôi. Đột nhiên một cơn ớn lạnh từ đầu đến chân khiến tôi run lên, chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất. Ngoài cửa lại vang lên tiếng cầu nguyện. Không biết đã qua bao lâu, tôi loạng choạng đứng dậy và rùng mình liên tiếp năm, sáu lần. Đèn trong phòng tắm lại sáng, hoàn toàn không có gì cả.

  Tôi chậm rãi đứng dậy, rất khó chịu, tôi muốn về phòng ngủ, bước đến cửa, tôi vô thức liếc lại gương phòng tắm, chợt toát mồ hôi lạnh, sau lưng là một bóng đen đang ở trong hình dạng của một con người, đôi mắt quả thực có màu đỏ máu rất bắt mắt. Bóng đen tựa hồ ngay sau lưng tôi.

  Tôi quay đầu nhìn về phía sau, không có gì ngoài một bóng đen ở trong gương.

  Dưới cái nhìn của tôi, bóng đen há to miệng để lộ hai hàm răng sắc nhọn, cắn chặt vào cổ tôi.
  Những chiếc răng sắc nhọn đâm vào da tôi một cách dễ dàng, máu chảy xuống cổ, bóng đen đằng sau đang hút máu tôi bằng cái miệng lớn.

  Một cảm giác bất lực ập đến, tôi ngã quỵ xuống đất, ngay lập tức cảm giác như mình đã rơi vào một hang động băng, hơi nóng phụt ra khỏi cơ thể cùng với máu, tôi sắp chết!

Bình Luận (0)
Comment