Hồ Sơ Pháp Y

Chương 27

Thật kinh khủng khi một người phụ nữ tức giận.


Mặt của Tiểu Kiều đỏ lên, các mạch máu ở cổ cô ấy phình ra, nhìn tư thế này chắc đang rất muốn đi giết người.


Trên thực tế, tôi thậm chí còn lo lắng hơn về các mạch máu của cô ấy tôi nên làm gì nếu nó vỡ ra.


Phải mất hơn mười phút để trấn tĩnh Tiểu Kiều, nếu muốn kẻ giết người đền tội chúng tôi còn rất nhiều việc phải làm. Trươc mắt mọi thứ đều là suy đoán, cần phải tìm thêm bằng chứng để có thể chứng minh Lý Hạo là hung thủ.


Kiểm tra hiện trường xong chúng tôi rời khỏi hầm tránh bom trở lên mặt đất, ngâm mình dưới ánh mặt trời một lúc để làm bốc hơi những thứ ẩm mốc từ dưới hầm, cảm giác thật ấm áp và thoải mái.
Nhân tiện, tôi đã thảo luận về sự phân chia công việc với Tiểu Kiều. Tôi đi tìm Lý Y nói chuyện, để xem từ lời cô ấy liệu có thể tìm thấy bước đột phá mới cùng với bằng chứng hay không. Tiểu Kiều thì đến sân bay kiểm tra hồ sơ chuyến bay để tìm kiếm lỗ hổng trong sự vắng mặt của Lý Hạo.


Lúc đó, tôi nghĩ đến một khả năng, thông qua việc luôn chuyển giữa các chuyến bay anh ta đã ta đã sớm về nước, chỉ cần sớm hơn nửa ngày sẽ có đủ thời gian để phạm tội.


"Tôi làm việc anh có thể yên tâm!" Tiểu Kiều khẽ mỉm cười rồi tự tin rời đi.
Tôi di chuyển theo hướng khác. Lúc này, Lý Y không ở trong ký túc xá, mà là thư viện.


Tiểu Kiều đi được vài bước đột nhiên dừng lại, trừng mắt thật to nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt lộ rõ sát khí.
Cả người tôi lạnh toát, không hiểu mình đã làm gì đắc tội với bà cô nhỏ này.


"Có gì cô cứ nói, đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy!"


"Tôi cảnh báo anh, anh là đang đi điều tra vụ án, không cho phép anh tán gái!" Tôi chưa bao giờ nghĩ Tiểu Kiều sẽ nói như vậy.


"Yên tâm đi! Cô ấy không phải gu của tôi."


"Vậy gu của anh là gì?" Tiểu Kiều tiếp tục hỏi


"Ừmmm ..." Câu hỏi này thực sự không dễ trả lời. Nếu là vài năm trước, tôi sẽ không ngần ngại nghĩ ra một cái tên. Thích chẳng qua chỉ là một cảm giác, còn yêu là một loại trách nhiệm. Tôi đã gần như mất cả cuộc đời để tìm ra điều này.
Nhìn tôi do dự Tiểu Kiều có chút không vui nói:"Quên đi, nhìn bộ dạng bối rối của anh kìa, đi điều tra vụ án đi. Nhân tiện, tôi cảnh báo luôn nếu anh tìm thấy gì đó rồi lại đi điều tra một mình, cứ đợi xem cách tôi xử lý anh như thế nào!"
"Được rồi, được rồi!" xoay người bước đi thật nhanh, tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào mình cho đến khi tôi rẽ vào một ngã tư, cô ấy không thể nhìn thấy nữa.


Tôi không phải là một kẻ ngốc, tôi biết Tiểu Kiều đối xử với mình rất tốt, nhưng có một vấn đề khiến tôi gặp khúc mắc trong một thời gian dài, chỉ khi giải quyết vấn đề này xong, tôi mới có tâm trạng nghĩ đến chuyện tình cảm.
Tôi gửi tin nhắn cho Lý Y, sau hơn mười phút, tôi nhận được hồi âm. Chỉ vỏn vẹn năm từ, ' Em đang ở thư viện'.
Tôi có linh cảm rằng Lý Y đã đoán được mục đích khi tôi tìm cô ấy, qua giọng điệu cho thấy cô ấy đang không vui, nhưng tôi vẫn phải đi.


Thư viện cách đây không xa, năm phút sau nó đã xuất hiện trước mặt tôi. Từ xa, tôi thấy một cô gái ngồi một mình trên bậc thềm thư viện.


Đó là người mà tôi đang tìm kiếm, đến nới tôi thấy Lý Y hai tay ôm đầu, mặt gục lên đầu gối, cơ thể khẽ run lên.
Tôi muốn an ủi cô ấy, nhưng không biết nói gì chỉ đành ngồi xuống bên cạnh.


Qua tiếng khóc tôi có thể cảm nhận được Lý Y đang rất buồn, mặc dù tiếng khóc rất nhỏ, nhưng chứa đầy những áp lực.


Sau nửa giờ kiên nhẫn chờ đợi, Lý Y cuối cùng cũng chịu ngừng khóc, ngẩng đầu lên một cách bướng bỉnh lấy tay lau nước mắt trên mặt.


Tôi sờ vào hai bên túi quần, tìm được một nửa gói khăn giấy liền đưa nó cho cô ấy.


Lý Y sững người một lúc, sau đó lấy khăn giấy rồi từ từ lau nước mắt.
Tôi thấy quyển "tâm lý học tội phạm" dày đặc trong tay cô ấy. Cuốn sách này mang đến cho tôi những ký ức khá sâu sắc, thời đại học nó khiến cho tôi phải đau đầu rất nhiều. Tôi hơi khó hiểu chuyên ngành tâm lý đọc rất tốn sức vậy mà Lý Y lại chủ động xem cái này.


"Tại sao một người đàn ông như anh lại đi ra ngoài với gói khăn giấy này?" Lý Y lên tiếng trước, giọng khàn khàn.


"À, dạ dày của tôi có chút không thoải mái, cái này là nhặt trong nhà vệ sinh, tôi không thể vứt đi trước khi sử dụng hết, không thể để lãng phí."


Biểu cảm của Lý Y lúc này rất thú vị, mở to miệng nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Mất vài giây để phản ứng, cô ấy lau mặt một cách tuyệt vọng, còn liên tục đưa lên mũi ngửi.


"Haha ... tôi chỉ trêu em thôiii."


Lý Y nhìn tôi đầy giận dữ, còn tôi xem như không có gì mỉm cười một cách vui vẻ.


"Không được cười!"


Tôi ngừng cười, còn Lý Y không thể nhịn được chính mình liền cười lớn.
"Cái này mới đúng nè!"
Tôi khen ngợi: "Lý Y em cười rất đẹp cho nên đừng lúc nào cũng xụ mặt, hãy ăn mặc giống một học sinh, như vậy mới tốt."


"Xí! Cái này gọi là cá tính, đại thúc à, chú lỗi thời quá! "Lý Y ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ.


Tôi nhìn vào cuốn sách trên tay cô ấy rồi hỏi: "Sao hoa khôi của chúng ta lại đọc một cuốn sách không phổ biến như vậy?"


Khuôn mặt Lý Y lại trùng xuống cô ấy cúi đầu nói: "Em có một số vấn đề nghĩ mãi không ra, đành phải nhờ cuốn sách này tìm ra đáp án."


" Thật ra, em có thể hỏi tôi, tâm lý học tôi có biết một chút, tuy không phải là bậc thầy, nhưng đủ để trả lời câu hỏi của em. "


"Vậy thì tốt rồi! "Lý Y vội vàng hỏi: "Cuốn sách này nói "Sự phát triển tâm lý của một người đối với sự thay đổi trong tính cách cho thấy tâm lý tội phạm của người đó đã được định hình. Câu này có nghĩa là gì?"


Tôi không ngờ mới bắt đầu mà Lý Y đã hỏi một câu chuyên sâu như vậy. Căn bản cứ đến tiết này tôi đều ngủ gật trong lớp, đến trước kỳ thi một tuần mới cắm đầu vào học.


Tìm kiếm trong ký ức một cách tuyệt vọng, tôi nhớ ra một số nội dung, nhưng không thể kết nối chúng lại với nhau.


"Anh có biết không vậy, đừng lãng phí thời gian của em." Lý Y thúc giục.


"Nhân cách là tất cả tính cách của bản thân, bao gồm trí tuệ, tính cách, bản năng bên trong, sự ổn định cảm xúc, thái độ, sở thích, tính khí, ngoại hình cá nhân, cũng như các mối quan hệ xã hội, đó là các tác động nảy sinh để điều chỉnh đến hệ thống tinh thần." Tôi cố giải thích những gì mình nhớ.


"Anh có thể nói một cách rõ hiểu hơn không?"


"Nói một cách đơn giản, hành vi tội phạm được gây ra bởi sự kết hợp của nhiều yếu tố, những yếu tố này liên tục thay đổi và phát triển." Tôi đưa ra lời giải thích sau cùng, dù gì đúng hay sai Lý Y cũng không thể biết.


"Quá trình thay đổi này sẽ kéo dài bao lâu?" Lý Y tiếp tục hỏi.


"Ừmm ... Cái này còn phụ thuộc vào tình huống cụ thể. Một số sẽ mất nhiều thời gian, một số sẽ ngắn, cái này đòi hỏi phải có thông tin cụ thể mới có phân tích." Tôi nói qua loa.


Lý Y không hỏi nữa chỉ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt cô ấy đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi từ khóe mắt.
Tôi thấy mình nói rất tốt tại sao cô ấy lại khóc nữa. Vừa đúng lúc này có hai nam sinh đi ngang qua liền nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.


"Bà cô của tôi ơi, đừng khóc nữa ,người khác sẽ nghĩ tôi đang bắt nạt em đó."


Lý Y vừa khóc vừa nói: "Một người tốt như vậy sao có thể đột nhiên trở thành kẻ giết người? Anh ấy không phải là người như vậy, anh nói đi tại sao, tại sao? "


Trong lòng tôi thoáng hồi hộp Lý Y gần như đã nói ra hết, để cô ấy tiết lộ thêm tôi liền nói: "Bản chất con người là phức tạp nhất. Mọi người đều biết ngụy trang, một số người bên ngoài có vẻ là người tốt, trên thực tế họ không tốt như vậy, hơn nữa người xấu không phải tuyệt đối xấu, họ vẫn có những mặt tốt. "
" Không, đây không phải giả bộ, anh ấy là một người tốt. "


Lý Y khóc" Em biết anh ấy từ khi còn rất nhỏ. Em là một đứa trẻ mồ côi lúc bị những người khác bắt nạt chỉ có anh ấy bảo vệ em, chăm sóc em, làm e. cảm thấy ấm áp. Anh biết không, đã nhiều năm rồi anh ấy đối với em vẫn rất tốt, làm thế nào anh ấy có thể trở thành một kẻ giết người. "


Tôi chắc chắn rằng Lý Y đang nói về Lý Hạo. Tôi nhân cơ hội liền hỏi: "Sao em biết anh ta là kẻ giết người?"


Lý Y ngừng khóc nhưng không lau nước mắt. Đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi rồi nói: "Em biết anh đã đến hầm tránh bom dưới tòa nhà cũ. Thật ra, em đã biết nơi đó từ lâu rồi. Nó không tệ chút nào. Khi bị những đứa trẻ khác bắt nạt, anh ấy thường đưa em vào đó sau đó còn lấy đồ ăn ngon từ trong nhà cho em."


Tôi đã hiểu tại sao Lý Y lại buồn, đã từng có những ký ức đẹp như vậy, bây giờ lại bị đập vỡ bởi sự thực tại tàn nhẫn. Nếu đổi lại là tôi, nhất thời tôi cũng không thể chấp nhận được.


"Em thử nhớ lại đi, mọi thứ đều có lý do. Nguyên nhân và kết quả luôn có mối liên hệ, em cẩn thận nhớ lại xem liệu anh ấy có bất thường hay một số thay đổi lớn trong cảm xúc hay không." tôi nói ra vấn đề, muốn chuyển sự chú ý của cô ấy.


Lý Y nghĩ một cách nghiêm túc, hình như cô ấy thực sự đã nhớ ra một cái gì đó.
Cô ấy ấy kể khi còn nhỏ, hắn từng nói có một cậu bé cũng biết chỗ này, là bạn tốt của hắn, đã từng giới thiệu qua với Lý Y, nhưng về sau không thấy đề cập đến nữa, khi bị Lý Y hỏi hắn đều bị dọa đến tái xanh mặt, người đổ đầy mồ hôi lạnh.


Khi lớn hơn một chút, thỉnh thoảng hắn ta gặp ác mộng đều hét lên hét lên sợ hãi, Lý Y có hỏi nhưng hắn từ chối nói.


Ngoài ra mỗi lần đi qua cầu Tam Nguyên hắn đều rất kinh sợ đến mức mặt mày tái mét, nhưng hỏi gì cũng không chịu nói.


Tôi nhớ một giảng viên cũ nói rằng Lý Hạo và cậu bé ở tầng ba là bạn tốt thường chơi với nhau. Nếu thực sự có vụ giết người, có thể Lý Hạo đã chứng kiến toàn bộ vụ việc, từ đó đối với hắn đã nãy sinh một ảnh hưởng rất lớn.


Tôi mở miệng hỏi: "Em kể cho tôi nghe câu chuyện về tòa nhà cũ, dựa theo tính toán về tuổi tác em hoàn toàn không thể biết việc này, có phải Lý Hạo đã nói với em không?"


Lý Y khi nghe tôi nhắc tên Lý Hạo thoáng có chút run rẩy, sau đó gật đầu một cách chậm rãi .


Tất cả mọi thứ đều được kết nối, Lý Hạo chứng kiến ​​vụ giết người, trong những năm đầu đời với tâm trí non nớt của mình, sự cố này đã kích thích mạnh mẽ đến hắn ta, tương đương với việc trong tâm hồn hắn đã có sẵn một hạt mần xấu, nó sinh trưởng một cách từ từ, rốt cuộc có một ngày hạt mần này đã bộc lộ thành bản tính bây giờ.


Lời nói cơ bản đều đã rõ, tôi hỏi thẳng: "Lý Hạo là kẻ giết người, chắc em đã biết từ lâu."


Lý Y bật khóc, gật đầu khó khăn.


Tôi rất phấn khích,suy đoán của mình đã được Lý Y xác minh. Vụ án này cuối cùng cũng có một nghi phạm rõ ràng.


Đây là một bước đột phá lớn.

Bình Luận (0)
Comment