Chương 4: Cái đầu biến mất
#hosophapy
#linhlinh
Báo cáo DNA do Đỗ Phàm mang đến đã khiến tất cả mọi nỗ lực cảnh sát trở về con số không, mọi người ai cũng có tâm trạng nặng nề. Tôi bắt đầu nhận ra sự khác biệt giữa đồn cảnh sát và trường học. Tại trường khi bạn không thể tìm thấy manh mối, giáo viên sẽ gợi ý cho bạn. Trong đồn cảnh sát, hậu quả của một sai lầm nhỏ thoii cũng rất khủng khiếp.
Anh Ba không bỏ cuộc, anh mở lại cuộc điều tra một lần nữa để chắc chắn rằng không cô gái mất tích nào bị thiếu sót. Vụ việc đã đi đến bế tắc. Ngay từ đầu, dường như hướng đi của chúng tôi đã sai.
Cảnh sát trong thành phố chịu áp lực ngày càng lớn. Người dân ai cũng nói về vụ án. Qua lời người dân vụ án đã phát triển thành nhiều phiên bản khác nhau: kẻ phá xác, kẻ biến thái, kẻ ăn thịt người.
Hai cô gái mất tích cũng đã được tìm thấy.
Lâm Hiểu Mạn đang trong tâm trạng tồi tệ. Sau khi dành cả đêm ở quán internet, cô ta quá mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi trong quán Internet. Điện thoại của cô ta bị hết pin.
Tôi thức dậy từ sớm để thời gian ngủ vào buổi chiều, sau đó lên mạng trong một quán cà phê, cuối cùng tôi tìm thấy cô ấy nhờ các bạn cùng lớp.
Lý Y đến nhà anh trai mình. Anh trai cô làm quản lý kinh doanh tại một công ty thương mại ở thành phố này. Lý Y đến nhà anh trai trong hai ngày khi anh ấy vắng nhà. Vào thời điểm xảy ra vụ việc, anh trai cô đang đi công tác còn cô ở nhà của anh trai mình.
Bây giờ danh tính của nạn nhân đã trở thành một vấn đề lớn. Xương của người chết cho đến nay vẫn chưa được tìm thấy, những thông tin nghèo nàn thu được từ xác chết là không đủ để xác nhận danh tính.
"Đây là tài liệu số người bị mất tích gần đây được báo cáo. Cậu có thể lấy và so sánh nó xem có thể tìm thấy trường hợp nào phù hợp với nạn nhân hay không. Có một số phần tài liệu tôi đã chuyển qua máy tính cho cậu." anh Ba nói
Tôi đã gặp một vụ án lớn như vậy vào ngày đầu tiên đi làm.
Anh Ba đưa tổ điều tra đến trường đại học một lần nữa và tiếp tục tìm kiếm, một mặt để tìm các mảnh thi thể khác, đặc biệt là xương và hộp sọ. Mặt khác, tìm kiếm hiện trường đầu tiên, chặt xác không phải là việc dễ dàng, đặc biệt là việc phân ra thành từng mảnh gọn gàng và chính xác, một nơi yên tĩnh không bị làm phiền là hiện trường lý tưởng.
Có rất nhiều nhà nghỉ, khách sạn gần trường đại học, không ai có thể biết được chính xác là bao nhiêu. Hiện trường đầu tiên có thể là trong một nhà nghỉ. Anh Ba dẫn cảnh sát thực hiện vòng thứ hai của công việc điều tra.
Tôi choáng váng khi nhìn vào hồ sơ dân số bị mất tích. Công việc này không khác gì mò kim đáy bể. Đây chính là công việc của cảnh sát.
Khi màn đêm buông xuống, cả thành phố dần chìm trong bóng tối.
Khi tìm kiếm xong tài liệu từ tập tin, tôi nhận ra rằng nhiều giờ đã trôi qua, trời đã tối.
Mặc dù màn đêm không ảnh hưởng nhiều đến phòng pháp y nhưng tôi không thích ở đây vào ban đêm. Tôi không thể nói tại sao, chỉ là không thích nó.
Tôi đứng dậy rời đi, dường như có thể nghe thấy tiếng thở từ cõi chết!
Biết rằng điều đó là không thể, nhưng âm thanh này vẫn khiến tôi cảm thấy rùng mình, mồ hôi trên cơ thể bất giác tuôn ra, cảm giác như có một đôi mắt vô hình dõi theo bạn phía sau. Nó đã tạo ra một cơn ác mộng khủng khiếp, kinh dị nuốt chửng bạn từng chút một, chờ bạn phản ứng, bạn không thể tự thoát ra.
Phòng pháp y không nên ở lại lâu. Tôi nhanh chóng di chuyển khỏi đây.
Đặt xác vào tủ đông. Một tập tin đã được chuyển đến máy tính, các tập còn lại được tôi mang ra khỏi phòng pháp y số 2.
Đến cửa đồn cảnh sát, tôi gặp lại Tiểu Kiều.
"Anh đang làm gì vậy? Nhìn như chạy trốn cái gì đó!"
Tất nhiên, tôi không thể nói rằng tôi sợ, chính xác hơn là tôi sợ chính mình. Tôi vẫn cần có ấn tượng tốt đặc biệt là trước một nữ cảnh sát xinh đẹp.
Tôi nói một cách dứt khoát: "Tôi đói rồi tôi muốn tìm thứ gì đó để ăn, tôi không muốn ăn mì ăn liền nữa."
"Sao không nói sớm, chỗ tôi có đồ ăn, tôi để nó ở đây cho anh nhé."
Tôi để ý rằng Tiểu Kiều đang cầm hộp thức ăn trên tay và đến để giao bữa ăn. Tôi xấu hổ nói: "Điều này hình như không tối lắm."
"Không phải ai cũng có thể làm nó đâu. Tự tay tôi làm đó anh thử đii."
"Cái đó ... cái đó ... hôm nay tôi không ăn thịt."
"Tôi biết! Tôi làm rau xanh!"
Tiểu Kiều lấy một ít thức ăn cho tôi, hương vị của nó ngon hơn tôi tưởng.
"Anh đang xem gì vậy?" Tiểu Kiều nhìn tập tài liệu trong tay tôi.
"Hồ sơ dân số mất tích, chưa được xác định được ai là nạn nhân ."
"Anh đợi chút, tôi sẽ xem cùng anh!" Tiểu Kiều liền mang hộp thức ăn lên lầu.
Tôi chợt nhớ ra dường như có một cảnh sát tên Kiều ở đồn cảnh sát phía Nam, và đó là Giám đốc Kiều của chúng tôi.
Vừa ăn rau xanh vừa nhìn vào hồ sơ dân số bị mất tích, tôi tạm thời quên đi nỗi sợ của phòng pháp y.
Hai mươi phút sau, Tiểu Kiều trở lại.
"Anh đang tìm gì vậy?"
"Một phụ nữ khoảng 20 tuổi có chiều cao khoảng một mét sáu hoặc sáu lăm, có làn da trắng nặng khoảng 50 kg. Cô chỉ cần chọn ra những người đủ các đặc điểm trên. Ưu tiên cho quận Nam Thành." Đặc điểm của nạn nhân trong vụ giết người mười năm trước hoàn toàn giống nhau.
Để tạo cho Tiểu Kiều một ấn tượng trực quan, tôi đã tìm những bức ảnh của nạn nhân mười năm trước. "Chỉ cần tìm theo ảnh này."
"Ok"
Hai người tìm hiệu quả nhanh hơn rất nhiều, Tiểu Kiều đã tra ra một tá.
"Ồ, nhìn này!" Tiểu Kiều kêu lên.
"Cô đã tìm thấy gì sao?"
"Nhìn kìa!" Tiểu Kiều mang cho tôi một tập tài liệu.
Điền Tiểu Khả, 21 tuổi, là nhân viên một công ty ngoại thương đã mất tích ba ngày. Khi tôi nhìn thấy bức ảnh của Điền Tiểu Khả mắt tôi sáng lên. Cô gái này rất giống với nạn nhân 10 năm trước. Tuy không có mối quan hệ huyết thống nhưng lại có nét giống nhau.
Vụ án này liên quan đến vụ án chưa được giải quyết cách đây mười năm. Thủ đoạn về cơ bản là giống nhau, đột nhiên một cô gái mất tích có ngoại hình tương tự cô gái 10 năm trước và đây lại có thể là nạn nhân, tuy không hợp lý cho lắm, nhưng cũng không phải không có khả năng.
"Đây, là người này!" Tôi rút điện thoại ra định gọi cho anh Ba. Một chiếc xe cảnh sát rú còi rồi lái vào đột ngột thắng gấp dừng lại trước mặt tôi.
Cánh cửa mở ra, một cảnh sát khoảng 25 tuổi bước ra khỏi xe. Anh ta là Lôi Chính Long, cánh tay đắc lực của anh Ba, tôi đã gặp anh ấy vào sáng nay khi báo cáo.
"Hóa ra cậu ở đây, tôi đang kiếm cậu." Lôi Chính Long đưa cho tôi một cái túi lớn.
"Bên trong là gì vậy ?" Tiểu Kiều tò mò hỏi.
"Tôi không nghĩ cô không nên biết."
Lôi Chính Long cũng nói: "Tôi không nghĩ cô không nên biết."(ayy gu hai anh này tâm đầu ý hợp ghê)
Tiểu Kiều dường nhớ lại lúc tôi mang túi đựng thi thể đến sau đó liền chạy đi che miệng lại.
"Đây không phải là nội tạng của nạn nhân đã được tìm thấy chứ? Hay là cái gì khác!"
"Làm thế nào mà cậu đoán hay vậy" Lôi Chính Long tò mò
Tôi đưa tài liệu mười năm trước cho Lôi Chính Long đồng thời nói: "Kẻ giết người có khả năng liên quan đến vụ án chưa được giải quyết 10 năm trước, có hai trường hợp: một là kẻ giết người lại phạm tội, hoặc người đó có thể liên quan đến kẻ giết người. Thứ hai có thể là một kẻ bắt chước. Vụ án năm đó có tác động tâm lý rất lớn. Kẻ giết người có đặc điểm của một tên sát nhân hàng loạt, vật chất hóa mục tiêu, thao túng cuộc sống của người mục tiêu, coi mạng sống của mục tiêu như một con kiến, cũng có thể là do ham muốn tình dục, hoặc do hắn có đạo đức cực đoan từ đó cho mình có quyền hành như một thẩm phán , hy sinh bất cứ ai để đạt được mục đích của. "
"Hãy nói tiếng Trung Quốc!"
"Ý tôi là, bây giờ một chút manh mối cũng không có, anh có thể bắt đầu điều tra từ vụ án chưa được giải quyết mười năm trước. Kẻ giết người phải có mối liên hệ nào đó với vụ án trước đây."
"Cậu nói nghe thật đơn giản, trường hợp của mười năm trước chưa được giải quyết, nhiều manh mối và bằng chứng đã bị mất. Làm thế nào tôi có thể điều tra vụ này ?"
"Tôi không nói là điều tra vụ mười năm trước. Thực tế, chúng ta có thể bắt đầu bằng mối tương quan giữa hai vụ án. Người mất tích tên Điền Tiểu Khả có thể là điểm đột phá của."
Lôi Chính Long gật đầu, "Cậu cũng là thành viên của đội cảnh sát có thể tự mình điều tra. Nhưng trước tiên, cậu vẫn phải hoàn thành việc này."
"Chiếc túi này được tìm thấy ở đâu?" Vì Lôi Chính Long đã nói như vậy, nên có điều gì đó không ổn với việc phát hiện ra chiếc túi này.
"Có phải ... là nó ..." Tôi không biết phải nghĩ gì, cây cầu mà tôi nhìn thấy vào buổi sáng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí. Tôi luôn cảm thấy có một cảm giác không thể diễn tả được khi ở nơi đó, hẳn phải có ý nghĩa đặc biệt gì đó. Tôi buột miệng, "Sẽ không phải là ở câu cầu chứ?"
"Chính xác ! Điều này mà cậu cũng đoán được." Lôi Chính Long đưa ngón tay cái lên. "Gan của kẻ giết người thực sự rất lớn. Sau khi trời tối, anh ta treo túi đựng xác lên lan can của cây cầu. Anh Ba chắc hẳn sẽ nổi điên khi nghe tin này. Kẻ giết người rất có thể sẽ quay lại và ném xác vào tối nay, tối nay lại phải đi canh chừng rồii. "
Lôi Chính Long đi rồi.
Những nội tạng vừa mang đến ở đây chỉ thiếu xương và hộp sọ. Dường như điều này có ý nghĩa đặc biệt với kẻ giết người. Tôi nghĩ đêm nay kẻ giết người sẽ không ném xác nữa.
Xem ra tối nay tôi không có hi vọng được nghỉ rồi. Mang túi đựng xác trở lại căn phòng pháp y số 2, tôi tìm thấy một lượng jalapeno trong gia vị có hàm lượng rất thấp( jalapeno là tên một loại ớt). Điều này khiến tôi cảm thấy rất lạ và hoang mang.