Hồ Sơ Pháp Y

Chương 47

    Khoảng ba giờ sáng, tôi rời khỏi phòng pháp y số 2, lê từng bước mệt mỏi lên tầng hai liền thấy Tiểu Kiều đang dùng ghế làm giường cho tôi. Trên giường được phủ một lớp đệm dày và một chiếc gối nhỏ, trông rất thoải mái. Bên cạnh còn có một cái chăn, dù sao trời đêm thu cũng có chút se lạnh.


Tôi hơi xúc động, Tiểu Kiều đôi khi trông vô tư, nhưng cô ấy dù gì cũng là một cô gái, cũng có những mặt tinh tế. Nằm trên giường, những vật này đều tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Có lẽ đó là mùi cơ thể của Tiểu Kiều, nghĩ tới điều này cơ thể tôi có chút khó chịu. Kiềm chế bản thân không nghĩ tới chuyện đó, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.


Ngủ được vài tiếng đã đến giờ đi làm, đang ngủ ngon tôi bị Tiểu Kiều gọi tỉnh dậy.


“Cô làm gì vậy?” bị gọi dậy tôi có chút tức giận.
“Anh Ba đến rồi, bảo anh đi đến văn phòng của anh ấy.”
Ngay khi Tiểu Kiều nhắc đến anh Ba, tôi lập tức tỉnh, một chút buồn ngủ cũng không có. Phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó đi đến văn phòng của anh Ba, nói không chừng đến muộn sẽ bị anh ấy mắng cho một trận.


“Anh Ba tìm tôi có việc gì vậy?” Nhịp tim của tôi tăng nhanh một chút. Tiểu Kiều liền lên tiếng trêu chọc: "Anh không phải vẫn còn đang buồn ngủ sao? Anh Ba còn có thể tìm anh vì chuyện gì khác ngoài vụ án!"


   Trong lòng tôi chắc chắn anh Ba đã nghe về cái chết của Trương Tiểu Hùng. Nhưng ngược lại anh Ba ngơ ngác khi nghe tôi kể vụ việc, tôi có nói nhưng anh không nói gì. Tôi có chút hoảng sợ, tình hình là gì?


    Sau khoảng năm phút, anh Ba cuối cùng cũng lên tiếng: "Cậu đã làm rất tốt, có tiến bộ. Bước tiếp theo cậu dự định làm gì?". 
   "Mặc dù tất cả các manh mối hiện tại đều chỉ ra mọi thứ chỉ là một vụ tai nạn, nhưng tôi cảm thấy nó không đơn giản như vậy. Nếu thật sự có hung thủ, đây sẽ là một kẻ khó đối phó. Việc tiếp theo tôi phải làm là bảo vệ 4 người trong số còn lại. Tiếp theo nữa là trở lại làng Nhai Sơn để xác minh tình hình cụ thể và tiến hành một cuộc điều tra bí mật. "
    Anh Ba gật đầu tán thành: “Cậu suy nghĩ rất thấu đáo, cứ làm theo lời cậu nói đi!” Tôi ngây người, không nghĩ anh Ba vậy mà cũng biết khen người khác.
"Cậu còn đứng đây làm gì, nếu không còn gì thì ra ngoài làm việc đi!" Trước khi nụ cười trên mặt anh Ba xuất hiện, anh ấy đã thu lại vẻ mặt nghiêm khắc.
“Rõ!” Tôi nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Ngay khi mở cửa, Tiểu Kiều đã ở đó, khiến tôi gần như giật mình.
“Thế nào, anh Ba đã dạy dỗ anh chưa?” Tiểu Kiều trông có vẻ mong đợi, có vẻ cô ấy muốn anh Ba dạy dỗ tôi.
“Không có, thậm chí anh Ba còn khen tôi!”
Tiểu Kiều thấy vẻ mặt tôi không giống như đang giả vờ, liền không thốt nên lời “Sao có thể như vậy?"
    Tôi có chút tự hào, những lời khen của anh Ba không phải thứ ai cũng có được. Tôi sải bước đi trước.
  
    “Hôm nay chúng ta điều tra gì vậy?” Tiểu Kiều đuổi theo hỏi.
     
     “Đến gặp bốn người còn lại và xem họ sẽ phản ứng như thế nào khi nghe tin Trương Tiểu Hùng qua đời.” Tôi muốn chủ động tấn công, xem phản ứng của họ.
     “Tôi cũng nghĩ vậy, vậy chúng ta nên nói chuyện với ai trước?” Tiểu Kiều tiếp tục hỏi.
     “Vũ Ba, anh ấy là người đầu tiên nói ra lời nguyền.”
    “Giống hệt điều tôi đang nghĩ!” Tiểu Kiều và tôi phối hợp ngày càng ăn ý.
    Khi ra đến cửa, chúng tôi gặp Lôi Chính Long, dường như anh ta đang đứng đây đợi sẵn. Trước khi tôi lên tiếng, Lôi Chính Long đã nói trước: "Chuyện xảy ra đêm qua là do tôi sơ suất. Tôi nên ..."


    "Không liên quan gì đến anh. Việc này có thể là một tai nạn." Để làm cho Lôi Chính Long cảm thấy thoải mái, tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói như vậy. Trên thực tế, vụ việc này thật ra cũng không liên quan đến anh ấy. Tiểu Kiều và tôi an ủi vài câu, Lôi Chính Long cuối cùng cũng khá hơn, anh ấy liền hỏi: “Hai người đi đâu, để tôi đưa hai người đến đó.”
  
     Cái này đúng ý của tôi. Lôi Chính Long có xe cảnh sát. Vẫn nên ngồi xe của anh ta hơn là đi taxi. Tiểu Kiều chỉ vào cửa và nói, "Xuất phát! Tới chỗ làm việc của Vũ Ba".


   Lôi Chính Long khá quen thuộc với các con đường trong thành phố, trong thời gian nhanh nhất đã đưa chúng tôi đến đó, một khu công nghệ cao gần trường đại học.
    “Biên tập viên cũng được làm ở khu công nghệ cao sao?” Tiểu Kiều thốt lên.
Lôi Chính Long liền lên tiếng: “người ta cũng coi như là dân công nghệ thông tin, làm ở đây cũng là điều đương nhiên".


    Tôi nhìn quanh một lượt liền thấy một chiếc xe của đồn cảnh sát đỗ ở phía trước một tòa nhà nhỏ, nó được bao phủ bởi những bức ảnh bình thường, không dễ để nhận ra. Chắc chắn chiếc xe này được đặc biệt sử dụng để theo dõi và giám sát.
    
      "Đi thôi! Đến nơi rồi!" Tôi sải bước vào tòa nhà nhỏ. Tại cửa một văn phòng đang mở trên tầng ba tôi nhìn thấy Vũ Ba. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lơ đễnh, thoạt nhìn trông rất lo lắng.
     “Mọi người là?” một đồng nghiệp nữ của Vũ Ba nhìn thấy chúng tôi. Tiểu Kiều và tôi mặc quần áo bình thường, còn Lôi Chính Long mặc đồng phục cảnh sát, đặc biệt làm người khác chú ý. Vẻ ngoài của Lôi Chính Long trong bộ đồng phục cảnh sát khá điển trai, các đồng nghiệp nữ đều nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Vũ Ba nghe thấy âm thanh, liền nhìn lên, khi thấy chúng tôi gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tôi vừa cười vừa nói: "Chúng tôi là bạn của Vũ Ba, từ nơi khác đến, đi ngang qua đây nên ghé thăm anh ấy".
    Đồng nghiệp nữ kia liền hờn dỗi một tiếng: " Vũ Ba, anh có một người bạn đẹp trai như vậy, sao không nói cho tôi biết, anh không biết chúng tôi vẫn còn độc thân sao. Hừmm! ”
Vũ Ba có chút ngượng ngùng nói:“ Cô không phải nói không muốn có người yêu sao! ”Đồng nghiệp nữ đỏ mặt cúi đầu.
    “Ra ngoài nói chuyện đi!” Vũ Ba kéo chúng tôi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, nữ đồng nghiệp kia không quên nháy mắt với Lôi Chính Long.
Vũ Ba kéo chúng tôi xuống tầng dưới và hỏi, "Tôi đã nói với mọi người tất cả những gì tôi biết. Các người vẫn không tha cho tôi sao? Tại sao vẫn còn tới tìm tôi?"


    Phản ứng của Vũ Ba như thế này là bình thường, không nằm ngoài dự liệu của tôi, đợi anh ta nói xong tôi mới chậm rãi nói: “Đừng kích động như vậy. Chúng tôi đến để báo cho anh một tin không may là Trương Tiểu Hùng đã chết bất đắc kỳ tử đêm qua.”
       Vũ Ba ngay lập tức trợn to mắt. Phải mất một lúc sau, anh ta mới bình tĩnh lại và nói với tôi: "Không thể nào. Vừa tối qua chúng tôi còn gặp nhau. Cậu đang đùa tôi à."
    Tiểu Kiều lên tiếng "Đừng quên rằng chúng tôi là cảnh sát. Anh nghĩ chúng tôi rảnh tới mức đến đây để đùa anh hay sao."


     Tôi tiếp tục nói: "Lúc đó khoảng 9 giờ, anh ấy đi ngang qua một cây cầu, kết quả thấy một cô gái nghĩ không thông nên nhảy cầu tự sát, Trương Tiểu Hùng đã dũng cảm nhảy xuống cứu . Cô gái được cứu lên, còn anh ấy thì chết đuối. Tôi đã tự mình khám nghiệm tử thi. Hành vi của anh ấy là chính nghĩa nên cảnh sát sẽ mở lễ truy điệu. Anh có muốn tham gia không? "
    " Tôi ... "Mặt Vũ Ba lập tức tái xanh, từng tuyến mồ hôi trên người đều toát ra mồ hôi lạnh, cơ bắp có chút run rẩy.
Vũ Ba vô cùng kinh hãi.
     “Nếu anh không muốn cũng không sao, chúng tôi đi trước.” Tôi đây là đang dùng phương pháp lạt mền buộc chặt. Chúng tôi vừa quay người đi được vài bước, Vũ Ba cuối cùng cũng nói ra một từ hoàn chỉnh trong miệng “Lời nguyền… lời nguyền… đây chính là lời nguyền!”
Tiểu Kiều quay lại và nói: “Tôi đã nói với anh đây chỉ là một tai nạn, nếu thật sự có lời nguyền. Anh nên là người đầu tiên xảy ra chuyện, anh thấy đó đến giờ anh vẫn sống rất tốt! "
    Vũ Ba chạy tới, ôm lấy tôi và nói:" Đừng đi, cứu tôi với! Tôi không muốn chết! "
    Miệng Lôi Chính Long khẽ cong lên, gian xảo nói: “Cảnh sát rất bận, đây chỉ là một vụ tai nạn, trừ khi anh có thể cung cấp bằng chứng hoặc manh mối hữu ích mới.”  Cái này là đang lừa Vũ Ba, không ngờ nó lại có hiệu quả.


   “Có một chút!” Vũ Ba nắm chặt tay tôi nói: “Tối hôm qua tôi có nghĩ đến một chút, nhưng không rõ lắm nên không nói. Anh ta… anh ta… cũng ở đó!”
“Anh ta?” Chân mày tôi cau lại. Vũ Ba có vẻ rất sợ người này, đó sẽ là ai? Trí Quân hay Bạch Tiểu Cường?
     "Lời nguyền! Chính là lời nguyền! Tôi mơ hồ nhớ rằng người phụ nữ chết năm đó họ Trí, đứa trẻ cô ấy mang về cũng họ Trí".
"Ý anh là Trí Quân?" Tiểu Kiều phải chắc chắn về điều này. Vụ án này cuối cùng cũng đã có kẻ tình nghi.
    “Đúng, là anh ấy!” Vũ Ba nuốt nước bọt, “Người phụ nữ trong câu chuyện lời nguyền này cao gầy, da trắng, trông giống như Trí Quân!”
 
      SNói tới đây tôi mới nhớ Trí Quân rất trầm tính và anh ta không thích nói chuyện. Nhân vật này có phần thu mình, có nhiều điểm tương đồng với những kẻ giết người hàng loạt.
Lôi Chính Long thấy vẻ mặt của tôi trở nên nghiêm túc, lập tức anh ta gọi điện cho đồng nghiệp chịu trách nhiệm giám sát Trí Quân để xác định vị trí của anh ta.
“Chúng tôi sẽ phái người đến bảo vệ cậu, nếu anh nói sớm hơn, Trương Tiểu Hùng có lẽ đã không gặp tai nạn.” Tôi dắt Tiểu Kiều rời đi càng nhanh càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment