Hồ Sơ Pháp Y

Chương 54

(Chào mọi người tôi quay lại rồi đây, mấy hôm trước tôi thất tình nên buồn không up đó:))). Hihi đùa xíu thoiii thật ra tôi bận quá nên k có thời gian up thoiii, lần này up bù cho mọi người luôn rồi đó.)


    Những người ở làng Nhai Sơn không làm gì cả, họ lặng lẽ quan sát cái xác, như thể họ đang cầu nguyện.


    Chúng tôi cũng không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nấp trong bãi cỏ và lặng lẽ nhìn họ.


    Nửa giờ trôi qua.


    Vì ở gần hồ nên không khí tương đối ẩm, nhiệt độ giảm thấp, trên lá cây đã có những giọt sương. Quần áo của chúng tôi cũng ướt sũng.


    Nằm một chỗ trong thời gian dài sẽ khiến cho con người khó chịu.


    Vũ Ba dường như đã phát hiện ra điều gì đó liền nhẹ nhàng kéo tôi.


    “Có gì sao?” Tôi quay lại hỏi nhỏ.


    Vũ Ba hạ giọng nói: "Cậu không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?


    "Kỳ lạ? Tất nhiên là kỳ lạ, cảnh này trông rất bất thường!"


    "Tôi không nói điều này!" Vũ Ba chỉ vào nhóm người kia "Cậu chưa từng đến vùng nông thôn nên có thể không biết, trong mỗi ngôi làng sẽ có rất nhiều nhạc cụ dân gian ví dụ như kèn Xô na".


    “ Ý anh là gì? ”Tôi vẫn chưa nắm được vấn đề.


    Vũ Ba có chút bất lực, nói tiếp: "Trong thôn chết nhất định sẽ có người thổi kèn cho có không khí hơn, chứ ai đời lại mở nhạc."


    Tôi gật đầu. Sự nghi ngờ của Vũ Ba có chút hợp lý, nhưng cũng có thể là dân làng phải cầu nguyện nên mới để nhạc.


    “Tiếp tục xem đi, một lát nữa sự thật sẽ được sáng tỏ.” Tôi liếc nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ, là thời điểm đổi cũ thay mới, cũng là lúc âm khí nặng nề nhất trong dân gian Trung Quốc. Trong nhiều câu chuyện ma quái khác nhau, đó cũng là lúc cánh cổng âm phủ mở ra. Nếu thật sự là hiến tế, nhất định sẽ là thời điểm này.


    “Đừng nói chuyện, họ chắc chắn sẽ ra tay.” Ngay khi lời nói của Lôi Chính Long cất lên, âm nhạc cũng dừng lại. Cảnh vật lặng đi. Gió đêm thổi qua, quần áo dân làng bay xào xạc.


    Mới một giây trước, tiếng nhạc còn rất ồn ào, bây giờ lại trầm xuống khiến người ta có chút khó chịu.


    Tôi mở to mắt nhìn kỹ, vì sợ bỏ sót những chi tiết quan trọng.


    Dưới cái nhìn của chúng tôi, một người với một số bộ quần áo đặc biệt bước đến trước mặt mọi người trong thôn. Quần áo của dân làng đều là màu trắng, quần áo của người đàn ông này lại có hoa văn màu đỏ.


    Tiêu Kiều cau mày, thấp giọng hỏi: “Đỏ như vậy, không phải là máu chứ!”


    Vì khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ lắm, không có cách nào để đưa ra đánh giá chỉ dựa trên màu sắc. Ngay cả bác sĩ pháp y kinh nghiệm nhất cũng không làm được.


    “Xuỵt!” Lôi Chính Long làm động tác im lặng, trong bốn người chúng tôi, Lôi Chính Long là người căng thẳng nhất. Nếu xảy ra sự cố vào thời điểm quan trọng này, anh ấy chắc chắn sẽ suy sụp.


    Chúng tôi rất mong đợi một cảnh như vậy, trong trường hợp này, với tư cách là người quan trọng nhất trong toàn bộ sự kiện, chắc chắn người mặc áo đỏ kia sẽ nói điều gì đó.


    “Tất cả tập trung, nhớ kỹ những gì ông ta nói, nó có thể sẽ hữu ích cho vụ án.” Lôi Chính Long không quên dặn dò chúng tôi. “Nếu quá dài, cứ tách ra mà nhớ.”


    “Anh yên tâm, cái khác chúng tôi có thể không tốt, nhưng riêng việc này anh cứ yên tâm. " Tiểu Kiều tự tin nói.


    Tất cả chúng tôi đã sẵn sàng, chỉ chờ đợi ông ta nói ra.


    Điều khiến chúng tôi choáng váng đã xảy ra, người đàn ông mặc áo đỏ bước tới khua tay múa chân lung tung, đồng thời hét lên những âm điệu lạ, toàn là những từ ngữ lạ, không hiểu ông ta đang nói gì.


    Lôi Chính Long lập tức hóa đá.


    Đêm càng khuya, ánh trăng rằm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Chúng tôi chăm chú nhìn, người này đã nhảy trong nửa giờ, tôi không thể không thán phục, thể lực của người đàn ông này quá tốt.


    Dân làng cũng không kém phần, cứ vậy đứng bất động hơn nửa tiếng đồng hồ.


    Cuối cùng người đàn ông này toàn thân bất động, ngã xuống mặt đất.


    Tiểu Kiều liền nói: "Tôi dường như hiểu một chút, đó chính là đấu tranh giữa sự sống và cái chết."


    Tôi chưa kịp mở lời, Vũ Ba đã hỏi: "Sao cô biết được?"


   "Chính là một loại cảm giác. ”Tiểu Kiều tự hào.


    Tôi liếc nhìn dân làng, họ không có ý định giải tán, buổi lễ kỳ quặc này sẽ kéo dài bao lâu?


    Trong khi chúng tôi đang nói chuyện đã có một sự thay đổi mới. Một người trong thôn đứng dậy, dùng sức vỗ tay mấy cái, sau đó tay vẫy vẫy về phía sau ra hiệu.


    Một số người ở hàng cuối cùng di chuyển, họ cùng nhau nâng một chiếc hộp gỗ lên. Sau khi mở ra, đó là một con dao rựa phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.


    “Tôi đi đây!” Tôi hít một hơi thật sâu, con dao này thoạt nhìn khá sắc, những người dân làng này muốn làm gì?


    Lôi Chính Long càng thêm căng thẳng, nếu lúc này bị phát hiện, vụ án có thể sẽ không được phá, nói không chừng tính mạng bản thân còn khó bảo vệ.


    Nếu dân làng chạy đến, mỗi người một nhát chém, khả năng chúng tôi biến thành nhân thịt rất cao.


    “Chút nữa, lùi lại thêm chút nữa đi.” Để an toàn, Lôi Chính Long kêu chúng tôi lùi lại thêm vài mét.


    Dân làng lần lượt bước đến hộp theo thứ tự họ đứng, cầm lấy một con dao rồi trở lại vị trí.


    Một vài phút sau, tất cả dân làng đều có dao.


    Chúng tôi không dám thở mạnh,  sợ tiếng thở  sẽ làm kinh động đến họ.


    Vũ Ba run lên vì sợ hãi. Việc này không thể trách anh ta, lớn như thế này nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng như vậy. Lôi Chính Long đã làm cảnh sát hình sự trong vài năm, có lẽ anh ta cũng chưa từng thấy cảnh tượng gần trăm người hành động như thế này. Những cảnh này thường chỉ xuất hiện trong phim ảnh.


    Tiểu Kiều tức giận nói: "Chắc hẳn là có vấn đề trong ngôi làng này. Bình thường sẽ không thể có nhiều dao như vậy."


    Lôi Chính Long dùng một tay nắm lấy tay của Tiểu Kiều giữ lại: "Nói nhỏ thôi, chú ý xem chuyện gì đang xảy ra."


    Những người dân làng cầm dao xếp thành hàng, đi đến chỗ xác chết trên khung gỗ.


    "Họ ... Họ ... Họ định làm gì? Định chặt xác sao?" Tiểu Kiều nhắm mắt lại, cô ấy không chịu nổi cảnh này.


    Thực tế là như vậy, người dân làng đầu tiên giơ con dao lên sau đó chặt nó xuống cái xác. Sức lực được sử dụng vừa đủ, như thể xác chết này có thù với anh ta vậy, sau khi chém liên tiếp năm nhát, anh ta mới dừng lại.


    Sau đó, người dân làng thứ hai bước tới và chém thi thể thêm 5 nhát nữa.


    Dù khoảng cách có xa nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng dao cứa vào người. Đặc biệt là tiếng va chạm giữa lưỡi dao và xương.


    Vũ Ba kinh ngạc siết chặt tay, Tiểu Kiều thì dùng hai tay bịt chặt tai lại.


    Dân làng từng người một bước tới chặt cái xác, không có máu chảy ra từ xác chết, nhưng bù lại có một số mảnh thịt văng ra xung quanh. Cảnh tượng thật kinh hoàng, thậm chí còn có chút kinh tởm.


    Đây có lẽ là phần cuối cùng của buổi lễ, tôi thậm chí không hiểu mục đích của dân làng là gì, nghi thức này có tác dụng gì?


    Hơn một chục dân làng đã chặt xác, thi thể bị chém cho không còn rõ hình dạng.( hãy đọc và tưởng tượng nhé)


    Lôi Chính Long thấp giọng hỏi: “Anh có nghĩ mấy cái xác chúng ta tìm thấy trong hồ là bị chặt từ cách này không?”


    “Khả năng này không phải là không có". Tôi tính toán trong lòng. Nếu mỗi người dân trong làng chặt năm nhát dao, xương sẽ bị chặt thành những mảnh rất nhỏ. Như vậy sẽ tạo ra một khối lượng xương rất lớn.


    Thi thể dường như có chút tức giận, gió đêm thổi qua mang theo mùi tử thi. Tuy mùi không nặng nhưng khá khó chịu.


    Tôi từ lâu sớm đã quen với mùi vị này, nhưng những người khác thì không.


    Tình trạng của Vũ Ba khá tệ, gương mặt thậm chí còn xấu hơn sau khi ngửi mùi tử thi. Thấy chỉ còn hơn chục người nữa chưa chặt xác anh ta liền hỏi: "Nghi lễ sắp kết thúc rồi, dù gì cũng không còn gì nhiều, hay chúng ta rời khỏi đây trước đi? Lát nữa khi dân làng đi về, nói không chừng chúng ta sẽ bị phát hiện. "


    “Đương nhiên là không được!” Lôi Chính Long từ chối đề nghị của Vũ Ba không chút do dự. Anh ta muốn tận mắt chứng kiến ​​dân làng xử lý xác chết, đó là chìa khóa để giải quyết vụ án.


    “Giúp tôi một chút!” Tiểu Kiều buồn bực, muốn bịt tai, bịt mũi, nhưng không đủ tay.


    “Aizxxx!” Tôi thở dài nói: “Ở nhà ngủ không phải tốt hơn sao, đi theo chúng tôi chịu khổ làm gì không biết nữa!” nói xong tôi liền vươn tay giúp cô ấy bịt lỗ tai.


    Hai chúng tôi đã ở rất gần, Tiểu Kiều gần như nằm trong vòng tay của tôi. Tôi nhận ra cơ thể Tiểu Kiều đã lạnh ngắt.


    “Nha đầu ngốc này, sao khi nãy không nói sớm!” Tôi gõ nhẹ ngón tay lên trán Tiểu Kiều. Cô ấy có chút kích động, đôi mắt ngấn lệ, mở miệng muốn nói gì đó.


    Đúng lúc này, Lôi Chính Long kinh hô lên một tiếng: "Không hay, chúng ta bị bại lộ rồii."

Bình Luận (0)
Comment