Hồ Sơ Pháp Y

Chương 75


     “Ý anh là hắn đang theo dõi chúng ta?” Lôi Chính Long hoàn toàn không tin vào điều đó, anh ta đã là cảnh sát hình sự nhiều năm nhưng chưa gặp phải một nghi phạm can đảm như vậy.


    Tôi chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nếu không mọi thứ sẽ quá trùng hợp. Kẻ sát nhân đã theo dõi tôi, biết rằng tôi phụ trách vụ án, hắn điều tra và biết nơi tôi sống.


    Lôi Chính Long uống thêm một ngụm rượu và nói: "Nghĩ như nào cũng không thông, những kẻ phạm tội thường có suy nghĩ muốn lẩn trốn tránh cảnh sát chúng ta. Vậy sao tên này còn tự tìm tới cửa?"


    "Đối thủ lần này của chúng ta là một kẻ điên!” Tôi chỉ có thể giải thích như vậy. Có nhiều kẻ giết người hàng loạt khét tiếng đã khiêu khích cảnh sát để chứng minh rằng chúng là tội phạm thiên tài. Trong đó có nhiều vụ đến nay vẫn chưa được phá, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.


    Một trong những kẻ nổi tiếng hơn cả là kẻ giết người hàng loạt người Nga Sergey Martinov(tôi search gg mà chẳng thấy thằng tội phạm nào tên này cả), kể từ năm 2005, hắn đã gây ra 8 tội ác, giết hại nhiều phụ nữ, hầu hết hắn dùng đến những phương pháp tàn ác như moi tim, làm cho mọi người không khỏi ghê sợ. Vào ngày 27 tháng 8 năm 2010, Martinov, sau khi ẩn tích trong hai năm, hắn bất ngờ xuất hiện trở lại tại Cộng hòa Bashkortostan, Nga. Sau khi cưỡng hiếp và giết một phụ nữ 70 tuổi một cách tàn nhẫn, hắn vẫn ở lại hiện trường. Hơn nữa còn viết một bức thư rất khiêu khích: “Phế vật, các ngươi đừng hòng bắt được ta.'


    Nói xong vụ án, Lôi Chính Long kinh ngạc mở miệng “Thật sự có người như vậy sao?”


    Tôi lại uống một ngụm lớn, không trả lời.


    Lôi Chính Long lên giọng: “Ý cậu là, kẻ sát nhân trong vụ án xác chết đang tỏ lòng thành kính với những kẻ giết người hàng loạt biến thái này?”


    Tôi không nói vậy, nhưng những lời của Lôi Chính Long đã khiến sáng mắt, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này, liền bổ sung thêm một đặc điểm nữa về đặc điểm của kẻ sát nhân. Nghi phạm của chúng tôi tổng cộng có những đặc điểm sau. Điều kiện kinh tế tốt, giàu có, thường xuyên đi công tác nước ngoài, có khả năng chống trinh sát nhất định, chỉ số thông minh cao, khá tự phụ.


    Đối thủ như vậy cực kỳ khó đối phó, không thể đoán được tiếp theo hắn muốn làm gì? Người bình thường thì khó mà đoán được suy nghĩ của hắn, hắn đích thực là một tên có vấn đề.


    Lôi Chính Long nghiêm túc nói: "Huynh đệ, cậu cẩn thận một chút, mấy ngày nay tốt nhất nên sống trong đồn cảnh sát, như vậy sẽ an toàn hơn! Nhận được cuộc gọi của cậu, tôi đã rất sốc ..."


    Anh ta vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt nói gì đó, tôi có chút xúc động, tên này chạc tuổi tôi mà trước mặt tôi lúc nào cũng ra dáng đàn anh.


    Trên đường đến đồn cảnh sát, tôi nghe đồng nghiệp của mình nói rằng lúc tôi gọi điện họ đang điều tra ở ngoại thành, khoảng cách từ đó  đến nơi tôi ở khá xa. Mặc dù buổi đêm trên đường không nhiều xe nhưng cũng không thể trong 20 phút mà tới được đây, vậy mà Lôi Chính Long đã làm được. Theo cách nói của đồng nghiệp, nếu lắp thêm cánh thì ô tô có thể đã bay.


    "Cảm ơn anh ..." tôi chưa kịp nói hết lời Lôi Chính Long đã không còn động tĩnh gì. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh ta đã ngủ gục trên ghế.


    “Haizxx!” Tôi thở dài, tửu lượng như vậy mà đòi mời tôi uống rượu, xem ra đành phải uống một mình.


    Tôi cứ nghĩ mình rất yếu ớt, khi một điều gì đó thực sự xảy ra, tôi nhận ra rằng tôi mạnh mẽ hơn mình nghĩ rất nhiều.


    Trên thực tế, tôi vẫn ổn với lời đe dọa này, ngược lại tôi còn có chút chờ mong, nếu như kẻ sát nhân thật sự tìm tôi, tôi sẽ biết hắn là ai?


    Rượu vào càng làm tôi buồn ngủ hơn, lấy một chiếc áo đắp cho Lôi Chính Long, sau đó ghép ba chiếc ghế lại với nhau, tôi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.


    Đang ngủ mê man, tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.


    Sạt sạt ... Sạt sạt ... Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng trong môi trường yên tĩnh thế này tôi nghe thấy rất rõ ràng.


    Tim tôi chợt thắt lại, giờ này sẽ không ai đến đồn cảnh sát, lẽ nào là kẻ sát nhân?


    Hắn quả thực gan lớn như vậy sao, lẽ nào giữa đêm hôm còn dám đến đồn cảnh sát?


    Ngẫm lại tất cả hàng động hắn đã làm, khả năng này không phải là không có.


    Hết rồi!


    Lôi Chính Long càng ngủ càng giống một con heo chết, cho dù tôi có thể chiến đấu, nhưng với một tên nguy cơ như hắn, có năm người như tôi cũng không địch lại.


    Gần hơn, gần hơn nữa!


    Nhịp tim của tôi bắt đầu tăng nhanh, nếu nói vừa rồi tôi vẫn còn một chút may mắn thì lúc này, đến một tia hi vọng cũng không còn. Bước chân dừng lại ở cửa.


    Không để hắn dễ dàng thành công, tôi cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể quá nặng nề, không nghe theo lệnh của tôi chút nào.


    Đó là một trạng thái khó diễn tả, ý thức rõ ràng là tỉnh táo, nhưng cơ thể không có phản ứng gì. Các cụ ngày xưa thường gọi là bị ma đè, còm theo lý giải của khoa học, trong giấc ngủ neuromedicine là triệu chứng của bệnh tê liệt khi ngủ, người bệnh khi ngủ thì nửa tỉnh nửa mê, sóng não là sóng thức, có người còn gặp những hình ảnh ảo giác. Tự mình trải nghiệm bạn mới có thể thấy rõ.


    Sau tiếng cọt kẹt, cánh cửa được đẩy ra, mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm giác được một bóng đen đang đứng ở cửa.


    Sạt sạt ... Sạt sạt ...


    Tiếng bước chân hướng thẳng chỗ tôi mà đi tới. Tôi cố gắng mở mắt, dù sắp chết tôi vẫn phải biết đó là ai. Nhưng mí mắt hoàn toàn không nghe có cố như thế nào cũng không mở được.


    Bước chân dừng lại trước mặt, tôi không còn cảm thấy sợ nữa, tôi đã biết đó là ai rồi. Dù không nhìn thấy bằng mắt thường nhưng tôi ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.


    Đó là Tiểu Kiều.


    Tiểu Kiều có lẽ nghĩ rằng tôi đã ngủ nên cô ấy đưa tay ra chạm vào mặt tôi, tự mình lẩm bẩm: "Thật may là anh không sao, làm em sợ muốn chết. Haizxx, em biết rõ chuyện buổi sáng không nên trách anh, em cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Có lẽ ... có lẽ ... Là em thích anh. "


    Đây là tỏ tình sao? Tôi không ngờ Tiểu Kiều lại đột nhiên nói những lời này, đành phải tiếp tục giả bộ ngủ.


    Tiểu Kiều tiếp tục: "Em biết anh cũng thích em chỉ là anh chưa sẵn sàng, yên tâm, em sẽ đợi anh, nhưng đừng để em đợi lâu quá, nếu không em sẽ giận đó. ”


(Lướt face ăn cẩu lương đã đành, đằng này dịch truyện cũng có, đứa fa như tôi dịch mà muốn trầm cảm luôn huhu)


    Tôi thực sự rất cảm động, Tiểu Kiều là cô gái tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp.


    “Đồ ngốc, sau này anh phải biết tự bảo vệ mình,  đừng làm em phải lo nữa.” Tiểu Kiều vẫn đang nói gì đó, nhưng ý thức của tôi đã không còn.


    Hình ảnh mơ hồ của một người phụ nữ hiện ra trước mắt, người đó là bạn gái cũ của tôi. Một lúc sau, lại hiện ra Tiểu Kiều, hai bóng người luôn phiên nhau xuất hiện, cuối cùng họ hợp nhất rồi cùng nhau biến mất, trước mắt tôi chỉ còn lại bóng tối.


    Khônggg!


    Tôi muốn hét lên, nhưng ý thức đã không còn, tôi chìm vào giấc ngủ!


    Lần này tôi ngủ rất thoải mái, tỉnh thức giấc theo cách tự nhiên, vừa mở mắt ra đã thấy ánh nắng mùa đông chói chang từ cửa sổ chiếu vào.


    Xem mặt trời lên cao như vậy hẳn sớm đã qua giờ đi làm, lại nhìn qua Lôi Chính Long, anh ta đã không còn ở đó nữa, tôi là người duy nhất trong phòng.


    Tôi thoải mái đứng dậy vươn vai, phía sau truyền đến tiếng hỏi: “Thế nào rồi, ngủ ngon chứ?”


   “Cũng tạm được, vẫn không thoải mái bằng giường của tôi.” Vừa nói, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Đó là giọng của anh Ba.


    Tôi nhanh chóng quay lại, thấy anh Ba đang ngồi phía sau mỉm cười nhìn mình, Lôi Chính Long đứng bên cạnh, cúi đầu xuống đất mắt vẫn còn đang nhắm, xem ra anh ta cũng dậy chưa được bao lâu.


    “Anh Ba, tôi…”


    Anh Ba giơ tay ngắt lời tôi, nói: “Tôi chỉ đến xem cậu như thế nào, không có việc gì là tốt rồi.” Nói xong anh ấy liền rời đi.


    Những cảnh sát như anh Ba không giỏi thể hiện cảm xúc và sự quan tâm của mình đến cấp dưới, thường thì họ hay dùng cách này.


    Nhìn anh Ba đi xa, tôi chất vấn: "Lôi Chính Long, anh Ba đến sao anh gọi tôi dậy, anh ấy đến đây bao lâu rồi ?"


   "Không lâu đâu, mới chỉ 20 phút thôi!" Lôi Chính Long nói mà tròng mắt xoay vòng vòng.


    Tôi cảm thấy anh ta đang lừa mình, nhưng anh Ba đến đã cho tôi một cảm giác mới. Vì màn trình diễn hôm qua không tệ nên tôi không thèm so đo với anh ta.


    “Hôm nay anh có kế hoạch gì?” Tôi hỏi.


    "Tôi nghĩ chúng ta hãy kiểm tra chloroform. Đây là một manh mối rất quan trọng".


    Manh mối này hữu ích, nhưng để điều tra sẽ tốn khá nhiều thời gian. Điều chúng tôi thiếu nhất bây giờ lại chính là thời gian.


    Vừa nói lời này, ngoài hành lang đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tiểu Kiều chạy vào, trừng mắt nhìn chúng tôi nói: "Hai người còn ở đây nói chuyện, 110 vừa mới nhận được một cuộc gọi, lại xuất hiện một thi thể khác, nạn nhân là một phụ nữ trẻ! ”


    Nhanh như vậy đã lại gây án!

Bình Luận (0)
Comment