Hồ Sơ Pháp Y

Chương 89

Chương 89: ác ma

#hosophapy

#linhlinh

Dù có tức giận, tôi vẫn phải tiếp tục khám nghiệm tử thi. Muốn hành nghề y, cần phải có tâm lý bền bỉ tuyệt đối, vào ngày đầu tiên tôi đi học, một giáo sư già đã nói như vậy. Đáng tiếc lúc đó tôi hoàn toàn không nghe thấy vị giáo sư kia nói gì, ánh mắt chỉ nhìn về một hướng khác.

Bạn biết đấy, trong lớp khả năng chịu đựng của tôi chắc chắn là yếu nhất. Mười phút sau, vị giáo sư lấy ra một bức ảnh hiện trường, tôi đã nôn thốc nôn tháo.

Sự thật đã chứng minh, sức chịu đựng có thể được rèn luyện. Bây giờ nhìn lại, vụ án một nghìn mảnh thi thể chắc chắn là bài học đầu tiên của tôi.

Một nhà văn nước ngoài tôi không nhớ tên đã từng nói một câu như vậy, khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm thì vực thẳm cũng đang nhìn bạn.


Là một bác sĩ pháp y, việc xử lý mối quan hệ giữa công việc và cuộc sống rất quan trọng, đây cũng được xem là một loại năng lực. Mang công việc vào cuộc sống, điều đó sẽ hủy hoại cuộc sống của bạn.

Quay trở lại vụ án, tôi và Lôi Chính Long đứng ngây người trên tầng cao nhất. Mãi đến khi các đồng chí ở đồn công an gần đó nhận được tin báo chạy đến hai chúng tôi mới sực tỉnh.

Huynh đệ ở đồn cảnh sát có thể đã nghe thấy những gì Lôi Chính Long vừa hét lên, nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.

"Đừng đứng đó nữa, qua đây giúp đi." Tôi muốn lật ngược lại thi thể, dùng sức nhấc mạnh nhưng thi thể không nhúc nhích, đành phải gọi Lôi Chính Long qua giúp.

Lôi Chính Long bước đến bên hộp dụng cụ, mở nó ra rồi lấy ra một đôi găng tay cao su đeo vào, anh ta đi vòng qua vết máu trên mặt đất rồi đến chỗ thi thể.


Tôi nắm cánh tay của xác chết, Lôi Chính Long giữ chân, hai chúng tôi cùng nhau dùng sức đem thi thể nhấc lên.

"Lật lại đi." Phía trước thi thể có những mảng thi ban lớn, chúng tôi còn chưa kịp xử lý đã nghe thấy rầm ào ào, vết thương trên bụng tử thi bị ăn mòn và phình to, nội tạng rơi ra ngoài.

Đồng chí cảnh sát đáng thương ở đồn gần đây tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, hai người đều không chịu được mà định nôn ra.

Vẻ mặt của Lôi Chính Long cũng không tốt lắm, nhưng anh ta vẫn phải nói: "Không được nôn ở đây! Đừng làm hỏng hiện trường."

Hai cảnh sát bịt miệng, chạy đến góc tường nôn ra.

"Bỏ xuống trước đi!" Là bác sĩ pháp y, tôi không nhịn được nữa. Cảnh này thực sự quá sức tưởng tượng.

Tôi từ đầu vốn đã hơi yếu, hành động này khiến toàn thân toát mồ hôi. Tôi không thể chịu được mùi của chất lỏng thêm được nữa liền bước đến lan can, tháo khẩu trang, thở hổn hển.


Sắc mặt của Lôi Chính Long xấu tới cực điểm, anh ta tháo mặt nạ ra, thở phào nhẹ nhõm. Lôi Chính Long cho tay vào túi áo, cũng không biết đang muốn tìm cái gì, sờ soạng cả buổi cũng không thấy.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy người cảnh sát đang nấp ở đằng xa, anh ta bước tới hỏi: "Có thuốc không? Cho tôi hai điếu!"

Lôi Chính Long vẻ mặt hung tợn, viên cảnh sát nhanh chóng lấy ra một bao thuốc. Anh ta không khách sáo, lấy ra hai điếu rồi châm lửa rồi bước đến bên cạnh tôi.

"Này!" Lôi Chính Long đưa cho tôi.

Nghe nói hút thuốc có thể giải tỏa phiền muộn, tôi không tin chút nào, tôi cũng chưa bao giờ hút thuốc. Nhưng trong hoàn cảnh này thì khác, tôi cầm lấy hút một hơi, một làn khói cay xộc vào phổi, nước mắt nghẹn ngào tuôn ra.

Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, sau khi hút xong tôi thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng nhìn đống thịt bầy nhầy ở trên đất, tôi cảm thấy rầu rĩ.

Lôi Chính Long đi tìm bảo vệ, mượn một cái kẹp gắp đống thịt trên mặt chất lỏng, sau khi giũ sạch dung dịch, liền cho vào trong túi nhựa.

Tôi thấy một người quá chậm, cần có thêm người giúp. Tôi muốn nhờ hai cảnh sát đến giúp, nhưng nhìn thấy bộ dạng run rẩy của họ tôi từ bỏ ý định này.

Tôi và Lôi Chính Long mất hơn nửa tiếng đồng hồ dùng kẹp để nhặt hết những miếng thịt vào túi ni lông.

Chất lỏng màu đỏ trên mặt đất chảy ra khắp nơi, bốc mùi khó chịu.

Lôi Chính Long đến gặp cảnh sát xin vài điếu thuốc nhưng không hút, chỉ châm lửa rồi bỏ vào chỗ hướng gió thổi. Anh ta còn hỏi tôi: "Thời xưa, có phải những người trong nghề của cậu thường thắp hương trước khi bắt đầu làm việc đúng không?"
"Anh nói khám nghiệm tử thi sao, quả thực là có thói quen thắp hương." Tôi biết Lôi Chính Long muốn góp ý với mình.

Hai người chúng tôi lại nâng thi thể lên, cuối cùng không còn chất lỏng chảy ra nữa.

Đây là một cơ thể hoàn chỉnh về cơ bản, có thể cung cấp cho chúng tôi nhiều manh mối quan trọng.

Tôi cẩn thận quan sát, trên cổ tay, mắt cá chân và cổ của xác chết đều có những vết trói lâu ngày. Bề mặt cơ thể cũng chi chít những vết sẹo. Nhìn thoáng qua tôi có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong thời gian bị bắt.

Trên đầu gối của xác chết cũng có những vết xước, đây là vết thương mới, cho thấy thời gian này cô ấy thường hay quỳ.

Khi tôi đang làm việc, Lôi Chính Long không thể chịu đựng được nữa, vẻ mặt của người phụ nữ rất gớm ghiếc, anh ta đến gặp nhân viên bảo vệ và yêu cầu lấy một chiếc khăn để che mặt thi thể lại. Lôi Chính Long làm như vậy cũng chỉ để tâm lý ổn định hơn, tôi không có ý kiến gì.
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ, tôi mới hoàn tất việc giám định tại chỗ, số còn lại phải đưa về Phòng Pháp y số 2. Dù đã chết nhưng người khuất phải được tôn trọng.

"Sớm như vậy đã kết thúc? Sẽ không có thiếu sót chứ?" Lôi Chính Long tiến lên hỏi tôi.

Tôi biết anh ta đang lo lắng sợ tôi vì chuyện Tiểu Kiều mà nóng vội sẽ bỏ sót cái gì đó.

"Anh có muốn tự mình kiểm tra lại không?" Tôi liếc nhìn Lôi Chính Long.

"Quên đi, tôi không có năng lực như cậu."

Kỳ thật tình huống tại hiện trường đã rất rõ ràng. Tôi không cần phải nói thêm về những gì xảy ra với người đã khuất trong khoảng thời gian bị giam cầm. Tại hiện trường có hai chai chất lỏng, một là nước thường, còn lại là axit clohydric. Hiện trường không có dấu hiệu đánh nhau, nói cách khác, kẻ sát nhân đã dùng nước làm chết người, nhân lúc nạn nhận không để ý đã tiêm axit clohydic vào trong cơ thể.
Tôi không cần nói điều gì đã xảy ra tiếp theo.

Thấy tôi đang thu dọn đồ đạc, viên cảnh sát tiến lên hỏi: "Kiểm tra xong chưa? Có thể chuyển thi thể xuống rồi chứ?"

Tôi không muốn lên tiếng, Lôi Chính Long nói: "Anh có thể dọn đi, tìm một cái khăn, trước tiên che thi thể đi."

"Chúng tôi có vải!" bảo vệ nghe thấy liền chạy vào, trong tay cầm một mảnh vải trắng lớn.

Cảnh sát nói: "Các ngươi chuẩn bị tốt lắm."

"Đó là, do lần trước có người ..."

Tôi biết nhân viên bảo vệ định nói về vụ rơi lầu ngoài ý muốn, tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta một cái, nhân viên bảo vệ ngừng nói, quay đầu định rời đi.

"Anh đừng đi!" Tôi ngăn anh ta lại. "Chúng tôi không đủ nhân lực, tới đây giúp đi."

Nhân viên bảo vệ vẻ mặt không muốn. "Bốn người không phải đủ rồi sao?"

"Đúng là đủ, giữa di chuyển cái xác và mang đống thịt vụn này, anh có thể chọn một cái." Tôi dùng ngón tay cầm một túi thịt lên.
Nhân viên bảo vệ thấy mình không thể trốn thoát chỉ còn cách chọn cách di chuyển cái xác với vẻ mặt cay đắng.

Tôi và Lôi Chính Long một bên, đem thi thể đặt lên cáng, sanh đó bọc nó bằng vải trắng. Nhân viên bảo vệ lúc này mới chịu tới cùng chúng tôi di chuyển cái xác.

Dưới đất còn có một đống thịt vụn và quần áo, tôi cùng với hai cảnh sát gần đây cầm lên rồi mang đi luôn.

Tại khu vực cầu thang vẫn còn rất nhiều người xem náo nhiệt, một số bỏ chạy khi thấy thi thể được mang ra ngoài. Nhưng vẫn có những người đứng đó không chịu đi, vẫn dùng điện thoại chụp ảnh.

Tôi trong lòng vốn đã có lửa, nhìn họ thế này lại càng không vui. Cầm túi thịt vụn bước đến trước mặt bọn họ, cười hỏi: "Ở đây tôi có thứ gì hay hơn, các người có muốn xem thử không?"

Sau một tiếng hét, trên hành lang không còn ai.
Chúng tôi đi thang máy xuống tầng một một cách suôn sẻ, thi thể được đặt sau xe.

Đồng chí của đồn cảnh sát gần đây nói: "Cậu xem bây giờ cũng đến giờ ăn tối rồi. Để tôi mời 2 người đi ăn."

"Cảm ơn, chúng tôi còn rất nhiều việc rất quan trọng phải làm." Lôi Chính Long khéo léo từ chối.

"Muốn làm gì thì cũng phải ăn đã. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

"Thực sự không cần thiết, cám ơn!" Lôi Chính Long khởi động xe, chúng tôi cùng trở về.

Tôi ngồi ở ghế phụ, trong lòng có một cảm giác khó tả.

Chuông điện thoại bỗng reo, tôi lấy ra thì thấy là tin nhắn của Tiểu Hoa, họ lại chuẩn bị bay nên cô ấy hẹn tôi gặp mặt.

Tôi trực tiếp bỏ điện thoại vào túi, lúc này, tôi không có tâm trạng gặp cô ấy.

Không khí trong xe trầm xuống, Lôi Chính Long hỏi tôi: "Xem những vụ án cũ trước đây cậu có phát hiện gì không? Tôi nghĩ đây là manh mối rất quan trọng."
Tôi lắc đầu nói: "Một người giàu bị đầu độc chết, phần còn lại tôi chưa kịp xem. "

"Vụ án đó tôi vẫn còn nhớ. Lúc đó có rất nhiều rắc rối. Hiện trường chúng ta tìm thấy xác của nữ tiếp viên đầu tiên bị phân hủy hình như là thuộc tài sản của tên nhà giàu đó! "

" Anh nói gì? " Tôi bật khỏi ghế ngay lập tức.

Bình Luận (0)
Comment