Na nhất niệm tài năng bất diệt thị niết bàn hoàn thị vĩnh sinh quyến niệm
Huyễn hóa thành tây thiên tinh quang thị nhĩ luân hồi đích chung điểm
Tịch diệt đáo vĩnh sinh sa lậu lưu chuyển liễu đa thiểu thì gian
Nhĩ tại tam đồ hà biên ngưng vọng ngã lai sinh đích dung nhan
Ngã chủng hạ mạn đà la nhượng tiền thế đích hồi ức thâm hãm
Đa thiểu li biệt tài năng điểm nhiên ngô đồng chi đích hỏa diễm
Ngã tại trần thế gian tẩu quá liễu đa thiểu cá ngũ bách niên
Mạn đà la hoa khai thì thùy hoàn năng cú kí khởi tòng tiền
Thùy ứng liễu thùy đích kiếp thùy hựu biến thành liễu thùy đích chấp niệm”
[Phượng hoàng kiếp:. Hà Đồ]
(*) lười dịch nhạc ạ:v các thím cứ tìm bài mà nghe:v hay lắm ấy:v
Trên nghệ đài, Một nữ tử bạch y, tóc đen không vấn không buộc khẽ đong đưa.
Lụa mỏng che mặt, trong đôi mắt xinh đẹp như lưu chuyển ngàn vạn lưu ly quang, khuôn mặt xinh đẹp như ẩn như hiện.
Nhã gian ở lầu hai.
Kính nhìn nữ tử trên nghệ đài, trong mắt toét ra chút nhu hòa.
Hắn càng ngày càng cảm thấy, trên người nha đầu này có rất nhiều thứ mình không biết, nhưng không muốn đi tìm hiểu cho rõ, có thể yêu nàng mang lại cho hắn một khắc rung động kia.
Nhẹ nhàng nâng tách trà lên, là trà lài mà Phượng Cửu u hay pha.
Môi mỏng nhấp nhẹ, tầm mắt rơi vào một thân hình gầy yếu, tộc tác trên tay hơi dừng lại.
Nhìn nam tử yếu ớt kia, thủy mâu sâu thẳng mang theo thâm tình nhìn nữ tử trên đài, khóe miệng câu lên một đường cung nhạt.
Đang suy nghĩ thì dưới đài vang lên tràng vỗ tay kinh thiên, mà người kiều mị trên đài kia, sớm đã không thấy nữa rồi.
Nháy mắt, nam tử tuyệt sắc khoác bạch y liên, liền biến mất ở nhã gian. Nếu không phải trong tách trà bên bàn có những cánh hoa bồng bềnh trong nước, chắc chắn không ai biết nơi này từng có người.
__________
“Cửu, Cửu U.”
Vừa gỡ màn sa trên mặt, liền nghe thấy giọng nói ấm áp nho nhã, Phượng Cửu U mỉm cười, nói “Chuyện gì vậy, Vũ Mặc?”
Vũ Mặc đứng bên cửa, khuôn mặt như búp bê mang theo chút do dự, nói:Ta, nàng thật sự không để ý ta là sát, sát tinh sao?”
Nghe vậy, Phượng Cửu U trầm mặt, đứng dậy đi đến bên cạnh Vũ Mặc, kéo ngón tay gầy gò chỉ còn lại thương của Vũ Mặc “Phượng Cửu U ta chính là sát tin, không cần lo lắng.”
Phượng Cửu U an ủi nói, chỉ là nàng nói cũng đúng, nàng vừa sinh ra, mẹ đã chết rồi, bố vì cái chết của mẹ mà giận chó đánh mèo lên nàng, cũng không cần nàng nữa. Đây không phải là sát tinh thì là gì?
Vũ Mặc cũng biết Phượng Cửu U đang an ủi mình, hạ mí mắt, nói “Cửu U, ta là nói thật đấy.”
Kéo Vũ Mặc ngồi lên ghế, Phượng Cửu U cười đến xởi lởi, nói “Ta cũng là nói thật đấy, được rồi,, không cần nghĩ nhiều, mau đi ngủ thôi.”
Thấy thấy, đôi mắt Vũ mặc đỏ lên, rút bàn tay bị Phượng Cửu U nắm ra, tiện đà ôm chặt lấy Phượng Cửu U.
Phượng Cửu U hơi ngẩn ra, rồi vươn tay ôm lấy Vũ Mặc, nhẹ nhàng vỗ ai hắn, cười khan hai tiếng, nói “Được rồi, Vũ Mặc, ta biết ngươi bị ta làm cho cảm động rồi, nhưng mà ngươi mau về nghỉ ngơi đi, cơ thể ngươi, ta đụng nhẹ một cái là ngã rồi.”
Nghe vậy, Vũ Mặc tắt tiếng cười, nhưng vẫn ôm chặt Phượng Cửu U.
Phượng Cửu U tránh không được, chỉ có ngửa mặt lên trời thở dài, có phải dạo này nuôi tốt quá rồi không, sao khí lực lại lớn thế này.
Ngoài phòng, một nam tử bạch y sức mặt hơi đen lại, hai mày nhíu chặt. hình tượng phúc hắc vân đạm phong kinh thường ngày sớm đã biến mất không còn lại gì. Hắn cắn chặt môi nói “Nha đầu này, có phải là quá thèm khát rồi không, hoa đào đến không hề cự tuyệt!”